Thời điểm Tư Lăng tỉnh lại, nhìn đến trên đầu có hai cái mặt heo lớn nhỏ không đồng nhất, sợ tới mức thiếu chút nữa trực tiếp đánh ra một luồng Hồn lực. May mắn hắn phản ứng nhanh, phát hiện hai cái đầu heo thật ra là khuôn mặt, nên chỉ đưa tay đẩy ra một chút.
"Tiền bối, người rốt cuộc tỉnh rồi!"
"Oa oa, Tư công tử, huynh rốt cuộc tỉnh rồi!"
"Chiếp chiếp chiếp!" Chủ nhân người rốt cuộc tỉnh rồi!
Tư Lăng ngồi dậy, nhưng chỉ một động tác đơn giản như vậy đã làm lồng ngực hắn co rút, làm cho hắn nhịn không được bắt đầu ho khan, khụ hết máu ra ngoài mới cảm giác tốt hơn được một chút.
Một tay lau vết máu bên miệng, Tư Lăng không thèm nhìn ba kẻ mang bộ mặt lo lắng bên cạnh, quan sát xung quanh, giống như chốn hư không, nhìn không tới cuối, hỏi: "Các ngươi biết đây là nơi nào không?"
"Hư Không Vô Tận trong truyền thuyết!" Lâm Dương mệt mỏi trả lời.
Tư Lăng sửng sốt một chút, sau đó rơi vào trầm mặc.
Hư Không Vô Tận à..... Quả thực là quá xui. Quả nhiên từ sau khi đi tới thế giới này, hắn chưa từng gặp chuyện gì tốt, mỗi khi cho rằng mình rốt cuộc được đổi vận thì thực tế tàn khốc rất nhanh lại bắt đầu chơi sỏ hắn một phen. Hư Không Vô Tận nghe nói là mảnh tách rời với tất cả thế giới, xem như là một vùng hư không hư vô, không có tận cùng, không có mục đích, không có sinh khí. Nếu vận khí tốt, sẽ gặp được một loại sinh vật đặc biệt của Hư Không Vô Tận tên là Hư Không thú, sau đó đi theo Hư Không thú thì khả năng sẽ tìm được phương thức rời đi. Nếu vận khí không tốt, dù tiêu hao hết sinh mệnh tại Hư Không Vô Tận cũng không gặp được một con Hư Không thú nào, vậy thì sẽ tìm không được đường ra.
Nghĩ thế, lại một lần nữa Tư Lăng muốn OOXX đại gia Dương Huy!
Kế hoạch vốn đã rất tốt, chỉ cần Dương Huy không gan lớn bằng trời chọc đến tu sĩ Hóa Thần của Phủ thành chủ ra tay, cho dù là tu sĩ Nguyên Anh thì bọn họ cũng có thể toàn thân trở ra. Thế nhưng cố tình Dương Huy lại dám trộm Thanh Phách Châu của Phủ thành chủ, chọc tu sĩ Hóa Thần trong phủ giận dữ ra tay, quỹ đạo Truyền tống trận bị xáo trộn vặn vẹo, mấy người bọn họ lập tức bị ép rời khỏi quỹ đạo ngay giữa lúc chuyển giao. Lúc ấy hắn nghe được Dương Huy kêu thảm một tiếng, không biết bị truyền tống đến nơi nào. Mà hắn khi đó cũng nhanh chóng dùng dây thừng Hồn lực trói chặt Lâm Dương đã sắp bị lực hấp lực kia cuốn đi, sau đó thực không hay ho lại gặp phải dòng chảy hỗn loạn của Truyền tống trận, dốc hết toàn lực, lại bị trọng thương mới trốn thoát được. Sau đó hắn liền bất tỉnh nhân sự.
Khả năng cả đời cũng về không được đại lục Thương Vũ.
Tư Lăng sửng sờ một lát mới ngẩng đầu nhìn về phía ba đứa kia. Tiểu Yêu Liên vẫn là nhỏ nhỏ hồng hồng, nhìn không có vẻ gì là biến hóa, chỉ là Lâm Dương cùng Tiểu Khôi, thế nào lại thấy như bị người ta đánh sưng mặt vậy?
"Các ngươi làm sao vậy?"
Nghe vậy, Lâm Dương cùng Tiểu Khôi đều dùng một loại biểu tình hết sức tủi thân nhìn hắn, mà khiến Tư Lăng lần nữa cảm thán chính là, một quỷ, một chim này có độ đồng rất cao nha. Hai người không lên tiếng, Tiểu Yêu Liên bèn trả lời câu hỏi của Tư Lăng, "Tư công tử, ngài lúc ấy hôn mê, không nhìn thấy chúng ta vừa đến nơi này thì gặp được Hư Không thú của Hư Không Vô Tận. Nó hết sức lợi hại, tấn công chúng ta, Lâm Dương cùng Tiểu Khôi chính là bị Hư Không thú đánh cho sưng mặt."
"Hư Không thú!" Tư Lăng bật thốt ra, tinh thần vốn uể oải nháy mắt bừng tỉnh lại, "Vận khí tốt như vậy, vừa vào là đụng tới Hư Không thú?"
"Chiếp chiếp chiếp~~" Tiểu Khôi ngẫng cao đầu, vẻ mặt đắc ý.
"Đúng vậy, là Tiểu Khôi phát hiện trước. Tiểu Khôi lúc đó cho rằng nó là tảng đá, bèn mổ cho nó một phát, sau đó mới phát hiện là một con Hư Không thú đang nghỉ ngơi, sau đó liền bị Hư Không thú đánh cho. Chúng ta trốn thật lâu mới thoát khỏi được nó đó." Tiểu Yêu Liên lần nữa làm hết phận sự giải thích, "Nghe nói Hư Không thú rất khó gặp được, không nghĩ tới Tiểu Khôi vừa vào đã phát hiện, vận khí của Tiểu Khôi quả nhiên là không sai." Tiểu Yêu Liên cũng có chút tán thưởng.
"Đúng vậy, vận khí Tiểu Khôi thật không tồi nha." Tư Lăng mỉm cười sờ sờ cái đuôi có mấy sợi lông xinh đẹp của Tiểu Khôi.
"Chiếp chiếp ~~ "
"..."
Ở bên cạnh, Lâm Dương nhìn ba chủ sủng vui vẻ, một ngụm máu ngậm trong miệng thiếu chút nữa phun ra ngoài. Vui vẻ cái quái gì, Hư Không thú đều đã chạy mất, cũng không biết bao lâu mới có thể gặp được, hiện tại cao hứng không phải đã quá muộn rồi sao? Bọn họ có phải đã lạc quan hơi quá rồi không?
Biết từng gặp qua Hư Không thú, chỉ tiếc lúc ấy mình hôn mê coi như là đã bỏ qua, Tư Lăng rất tiếc nuối, nhưng mà ngược lại với cảm xúc mất mát mờ mịt vừa rồi, toàn thân hắn lại bắt đầu phấn chấn. Hắn tin tưởng trời không tuyệt đường người, chỉ là phải mất nhiều thời gian hơn một ít thôi. Mặc kệ ở nơi nào, thế giới vĩnh viễn sẽ không có tận cùng, cơ hội dù sao vẫn sẽ lưu lại cho người có chuẩn bị -- đương nhiên, cũng lưu lại cho người may mắn.
Trong hư không mờ mịt không có tận cùng, cũng không có màu sắc gì khác, nhìn trông hết sức hoang vắng, nếu nhìn lâu thì tâm tình cũng có vài phần áp lực. Tư Lăng nhìn một lát, trực tiếp đưa Phi Thiên thuyền ra, sau đó mọi người cùng nhau tiến vào Phi Thiên thuyền để nghỉ ngơi.
Tư Lăng đầu tiên là dùng vài ngày để chữa thương, sau đó lại làm chút thức ăn ngon cho Tiểu Khôi- kẻ luôn bị cắt xén thịt từ khi lưu lạc tới Quỷ Giới. Cuối cùng nghỉ ngơi thoải mái ba ngày, liền bắt đầu xuất phát.
Kế tiếp, bắt đầu gần 20 năm lưu lạc của bọn họ.
**************************
Lâm Dương nói không rõ cảm thụ trong lòng mình, hắn vốn đã tính toán rất tốt, đi theo Tư Lăng có thịt ăn, coi như mình đã ôm được cái "đùi" thật tốt, hơn nữa đối tượng ôm "đùi" này nhân phẩm coi như được bảo đảm, không cần lo lắng thời điểm mấu chốt mình sẽ bị đẩy ra làm kẻ chết thay, thậm chí tại thời khắc nguy cấp, đối phương còn đặt mình vào phạm vi thế lực bảo hộ, ngược lại để bản thân bị thương nặng, có thể thấy được đối phương nếu đã cam đoan thì nhất định sẽ tuân thủ đến cùng.
Nhưng mà, hắn hình như đã bỏ quên một điểm. Có thể lưu lạc đến Quỷ Giới, lại gặp được một tên như mình thì vận khí thật đúng là chẳng tốt đẹp gì! Ôm cái "đùi" có số mệnh không tốt thì có tương lai không đây?
Tuy rằng không biết tương lai sẽ như thế nào, nhưng ôm thì cũng đã ôm, cũng không thể đổi ý.
Cho nên tâm tình Lâm Dương hết sức vi diệu, cảm thụ đủ loại khó tả, đặc biệt khó nói là, khi hắn phát hiện đối tượng ôm "đùi" của mình căn bản là người không đáng dựa vào thì mơ hồ có chút hối hận.
Từ lúc đi tới Hư Không Vô Tận thì Tư Lăng đã thu hồi luồng thần thức trong thức hải Lâm Dương, trả tự do cho hắn. Thấy hắn sắc mặt không tốt thì hết sức tuỳ hứng vỗ vỗ vai hắn, khích lệ tên Quỷ Tu còn uể oải hơn cả mình, nói: "Xốc lại tinh thần đi, không phải là Hư Không Vô Tận thôi sao? Lúc trước tại nơi ác liệt như không gian luyện thi mà chúng ta còn có thể xông ra được, huống chi là Hư Không Vô Tận còn có Hư Không thú làm chỉ dẫn mà."
"... Vấn đề là đã một năm mà còn chưa gặp được một con Hư Không thú nào." Lâm Dương đơ mặt nói, thì ra tên này cả không gian luyện thi cũng đã từng bị giam, rốt cuộc là số mệnh xấu cỡ nào chứ!
"Không có việc gì, ngươi hiện tại đã là Trúc Cơ trung kỳ đỉnh cao, còn có 200 năm sinh mệnh mà, nội trong 200 năm, tuyệt đối có thể đi ra."
Lâm Dương nước mắt đầy mặt: vấn đề là, sau khi rời khỏi đây thì cũng không thể lập tức tiến cấp lên Kim Đan đâu! Còn không phải giống y như tuổi thọ tiêu hao hết, cả quỷ cũng không phải sao TAT...
Tư Lăng gãi gãi mặt, đích thực không biết làm thế nào an ủi tên Quỷ Tu có chút tuyệt vọng vì rơi vào ngõ cụt này, có phải người đầu óc nhanh nhạy thì sẽ tưởng quá nhiều hay không? A phi phi phi, đầu óc hắn cũng không sai mà, chẳng qua tương đối lạc quan sáng sủa, tin tưởng trời không tuyệt đường người mà thôi.
Đúng lúc này, đột nhiên một bóng đen xẹt qua, Quỷ Tu đáng thương liền bị một móng vuốt đập bay.
"A, Trọng Thiên, ngươi đã tỉnh?" Tư Lăng ngạc nhiên nói.
Đại gia Trọng Thiên trực tiếp đứng trên đầu Tư Lăng, từ trên cao nhìn xuống tên Quỷ Tu bị nó đập bay dưới đất, gào gào vài tiếng, như là đang khinh bỉ hắn.
Quỷ Tu đáng thương có thể là không đánh không biết đau, lúc này bị đại gia Trọng Thiên vỗ cho một vuốt, loại đau này gợi lên ký ức không tốt tại Quỷ Giới, nhanh chóng cúi đầu thu mắt, một bộ dáng vô cùng nhu thuận, cả tinh thần và diện mạo cũng đều khôi phục.
Tư Lăng: =__=! Thì ra tên này là M [1] sao? Phải đánh một trận mới có thể khôi phục tinh thần! Sớm biết thế đã tẩn cho hắn một trận.
[1]M (masochism): người khổ dâm. Nhưng hiện tại dùng chỉ người thích bị hành hạ.
Nhìn thấy Trọng Thiên tỉnh lại, hai con yêu trong Phi Thiên thuyền đồng thời lăn qua. Chim xám với thân thể to mọng tựa như quả cầu lăn lại, hướng về phía Trọng Thiên kêu líu lo một trận, Tiểu Yêu Liên cũng hết sức mừng rỡ kêu lên: "Chủ nhân, người tỉnh rồi ~~ "
"Gào ~~ "
"Tư công tử, chủ nhân nói nó đói bụng ~~ "
Tư Lăng đơ mặt, trực tiếp vỗ cái con yêu thú đang cào tóc trên đầu hắn xuống, lại dùng "nhất chỉ thần công" bắn bay Tiểu Yêu Liên đang sung sướng làm ống loa kia. Cuối cùng, rốt cuộc biến thành đại chiến nhân thú, mãi đến khi Tiểu Lăng Tử lại bị đại gia Trọng Thiên với thực lực tăng mạnh sau khi thức tỉnh đánh cho một trận tơi bời, mới bắt đầu đem các loại công cụ bếp núc ra để chuẩn bị món ngon chúc mừng Trọng Thiên thức tỉnh.
Lâm Dương nhìn một đám từng bừng vui vẻ này, trong lòng thở dài một hơi, đột nhiên sinh ra một loại ý tưởng "Thôi đi vậy, ở trước mặt cái đám hung tàn mà "thương xuân bi thu"[2] thì chỉ có nước bị đánh thôi, vẫn là đàng hoàng ôm đùi là được rồi", sau đó vô cùng tích cực đi giúp Tư Lăng dựng nồi nấu canh.
[2]Vì xuân đến xuân đi, thu đến thu đi mà bi thương sầu cảm, nói chung là chỉ người đa sầu đa cảm, có trái tim nhạy cảm.
Bởi vì Trọng Thiên cùng Tiểu Khôi không thiếu được thịt, cho nên Tư Lăng có thói quen đặt xác yêu thú tươi vào trong túi trữ vật, hơn nữa không gian Hồng Liên của Tiểu Yêu Liên còn nuôi hơn mười con yêu thú ăn cỏ ôn thuần, còn có thể sinh con ~~ cho nên thịt tuyệt đối là có, trong 50 năm không cần lo lắng vấn đề đồ ăn. Còn về phần năm mươi năm sau cạn lương thực, Tư Lăng tỏ vẻ không có gì, đến thời điểm không có đồ ăn, đại gia Trọng Thiên nói không chừng sẽ bùng nổ, sau đó sáng tạo kỳ tích, bọn họ liền có thể rời khỏi địa phương quỷ quái này.
Sau khi ăn một bữa vô cùng náo nhiệt, Trọng Thiên cũng biết được tình hình, bất quá ăn uống no đủ xong thì căn bản mặc kệ ngươi đang ở đâu, ưỡn cái bụng để Tiểu Lăng Tử xoa bụng tiêu thực cho nó, chuẩn bị lát nữa lại tiếp tục chiến đấu. Không có biện pháp, ngủ 2 năm, nó lại đói muốn chết.
"Trọng Thiên à, ngươi có cách gì rời khỏi Hư Không Vô Tận không?" Tư Lăng vừa xoa bụng cho nó vừa hỏi.
Lâm Dương cũng nhìn nó, chờ mong con yêu thú không biết loài gì nhưng lại lợi hại đến muốn bị đánh này đưa ra ý kiến.
Trọng Thiên dùng cái đuôi quét quét Tư Lăng, gào một tiếng, do Tiểu Yêu Liên phiên dịch: không có, vẫn nên ngoan ngoãn đợi Hư Không thú đi.
Tư Lăng cũng không thất vọng, hắn chưa bao giờ đem tất cả hi vọng đặt vào người khác. Sau khi xoa bụng cho nó xong thì vứt nó xuống một bên, đi làm chuyện của mình.
Gần đây, Tư Lăng phát hiện Hư Không Vô Tận thật là địa phương luyện đàn rất tốt, cho dù hắn đàn như thế nào thì cũng không có người, thú nào đến kháng nghị, càng không đỉnh núi nào đột nhiên nổ tung để nhắc nhở hắn đừng phá hoàn cảnh sinh thái gì đó. Về phần một quỷ hai yêu phía sau kia, chỉ cần Tiểu Lăng Tử không đột nhiên đánh đàn làm chúng nó không kịp chuẩn bị, đồng thời chúng nó cứ tránh xa phạm vi công kích tiếng đàn thì không sao cả.
Lại đi ra ngoài khảy một trận đàn quỷ khóc sói tru, Tư Lăng thỏa mãn trở lại Phi Thiên thuyền, đột nhiên nhớ ra cái gì đó, lấy ra hai túi trữ vật ném cho Lâm Dương ngồi ở một bên đang giả làm kẻ trầm tư, nói: "Đúng rồi, mấy thứ trong hai túi trữ vật này, ngươi sắp xếp một chút, nhìn xem có cái gì ngươi dùng được thì cầm dùng đi."
Lâm Dương vốn có chút nghi hoặc, đợi khi mở túi trữ vật thì lập tức trợn tròn mắt. Thế nhưng là bảo vật trong khố phòng Lâm gia, chính là thứ lúc trước Tiểu Khôi cùng Tiểu Yêu Liên phát rồ mất trí quét sạch tại lầu một, lầu hai. Nói thật ra, Lâm gia truyền thừa không biết mấy chục triệu năm, thứ tốt tự nhiên là rất nhiều, tuy rằng cũng có tiêu hao, nhưng thứ có thể nhập khố phòng đều thuộc loại tinh phẩm. Dù chỉ là thứ ở lầu một, hai, nhưng nếu đưa ra bên ngoài thì cũng có thể khiến rất nhiều tu sĩ ganh tị.
Vậy mà lại ném cho hắn... Lâm Dương đưa mắt nhìn Tư Lăng trực tiếp rời đi, lại nhìn về phía Trọng Thiên đang nằm sấp trên trường kỷ chơi đùa một quả Yêu La quả, Tiểu Yêu Liên đang ôm linh quả cắn, chim xám đang lắc lắc mông to để giảm béo; không có một ai bố thí một ánh mắt lại đây, giống như hắn có giấu đi những bảo vật này thì cũng sẽ không nhăn chân mày một chút!
Cho nên nói, đám này đều là ngu ngốc phải không?
Lần nữa cho cái đánh giá về đám chủ sủng này, Quỷ Tu dù bị bảo vật đập đến choáng váng nhưng vẫn tập trung tinh thần vào sự nghiệp chỉnh lý bảo vật, tinh thần phải nói rất chi là phấn chấn. Khi nhìn đến thứ thích hợp để mình tu luyện thì kích động đến nói không ra lời.
Tư Lăng nhìn thấy Quỷ Tu có tinh thần như thế, cảm thấy tên này thật là ngu ngốc tự tìm phiền toái, bất quá thật là tên tiểu đệ rất tốt, về sau loại việc vặt vãnh này liền giao cho hắn!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...