"Tư đạo hữu, cẩn thận!" Hoắc Noãn Ngọc kêu một tiếng.
Toàn thân Tư Lăng bao phủ một tầng hồn lực mỏng manh bảo hộ làn da không bị khói độc gây thương tích, kiếm trong tay cắt ra từng đạo kiếm hoa, nghe được Hoắc Noãn Ngọc nhắc nhở, eo thon uốn thành một độ cong khó có thể tưởng được, nguy hiểm tránh thoát nước bọt mà Hổ Dực xà phun đến. Nước bọt kia đánh vào cát đá phía sau hắn, phát ra một trận xì xì, đám cát đá kia nháy mắt tan chảy đen xì, hiện trường chỉ đề lại một cái hố to.
Quá độc!
Mọi người nhìn thấy, ánh mắt khẽ biến, hành động càng thêm cẩn thận.
Tư Lăng cùng vài tên tu sĩ Hoắc gia phối hợp, vây nhốt đám Hổ Dực xà canh giữ bên cạnh Quy Tức Thảo. Bọn họ chính là muốn giam chân Hổ Dực xà, giam cầm chúng tại một chỗ, thuận tiện làm sạch một con đường, không cho khói độc của chúng khuếch tán. Người ở đây tuy rằng có Giải Độc đan, nhưng phẩm cấp đan dược không cao, cũng không thể giải hoàn toàn độc của Hổ Dực xà, cho nên mọi người chống lại Hổ Dực xà không khỏi có chút bó tay bó chân.
Hổ Dực xà hai mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm tu sĩ phía dưới, đôi cánh sau lưng giúp nó có thể dừng ở giữa không trung, càng tăng thêm khó khăn cho các tu sĩ ở đây. Mỗi lần có người muốn vụng trộm tiến đến gần Quy Tức Thảo thì chúng sẽ phun ra một ngụm nọc độc, tu sĩ dính phải nọc độc tuy rằng không lập tức mất mạng, nhưng cả người sưng phù, thống khổ. Chống lại Hổ Dực xà không đến một khắc, có vài tu sĩ bởi vì muốn thừa dịp mọi người kiềm chế Hổ Dực xà mà chạy đến chỗ đám Quy Tức Thảo, đã bị nọc độc Hổ Dực xà sát hại, như thế cũng dập tắt tâm tư muốn thừa cơ kiếm lợi của một số người.
Mắt thấy mặt trời sắp xuống núi, Hoắc Noãn Ngọc không khỏi bắt đầu lo lắng, nàng dùng một cái Trường Tiên (roi dài) có ngọn lửa quấn quanh quất vào thân thể Hổ Dực xà, làm xuất hiện một vết thương tróc da bong thịt, có thể thấy được cái Hỏa Tiên kia cũng không tầm thường. Hổ Dực xà bị đau, nổi điên lên, bắt đầu liều mạng công kích.
Tư Lăng thấy thế, đem hồn lực phủ lên linh kiếm, chém về phía một bên cánh của Hổ Dực xà. Thanh kiếm được thêm hồn lực có uy lực hung mãnh, như chém đậu hủ mà bổ xuống cái cánh kia. Không có đôi cánh cân bằng, thân thể Hổ Dực xà nghiêng đảo, vèo vèo từ giữa không trung ngã xuống trước đám Quy Tức Thảo.
Hổ Dực xà cuồng nộ, lưỡi đỏ thè ra, rít rít vài tiếng, vài tu sĩ không đề phòng lại bị nọc độc công kích. Thừa dịp mọi người hỗn loạn thì Hổ Dực xà phùng to cổ, dường như đang định làm gì đó.
"Nó muốn đem tất cả nọc độc hóa thành khói độc. Khói độc này vừa ra, sẽ bao trùm phạm vi ngàn dặm." Hoắc Noãn Ngọc cả kinh kêu lên: "Nó muốn cùng chúng ta đồng quy vu tận!"
Mắt thấy mặt trời sắp xuống núi, lại có Hổ Dực xà một bộ tư thế muốn đồng quy vu tận, mọi người không khỏi sốt ruột cả lên. Nếu trước lúc trời tối mà không kịp chạy tới tầng thứ tư, ai biết những yêu thú độc trùng nguy hiểm trong ốc đảo này có thể thừa dịp tu sĩ phải chống cự với giá rét mà đến công kích hay không? Phải biết rằng trong tầng thứ ba Thông Thiên tháp, ngoại trừ mảnh ốc đảo này không kết băng vào ban đêm, những địa phương khác đều là sông băng vạn dặm. Đương nhiên, tuy rằng không kết băng, nhưng nhiệt độ cũng xuống thấp đến mức đáng sợ, mà những kia yêu thú cũng vô cùng cường đại, qua đêm tại ốc đảo thật ra còn nguy hiểm hơn nhiều so với trong sa mạc.
Mọi người rốt cuộc bất chấp mọi thứ, ào ào lấy ra pháp bảo tấn công, mắt thấy cổ Hổ Dực xà phình to vài lần, trong lòng mọi người càng thêm nôn nóng, thậm chí có vài người trực tiếp xông vào đám Quy Tức Thảo, lại lập tức bị nọc độc của Hổ Dực xà công kích bỏ mình.
Tư Lăng nheo mắt lại, giương tay cầm ra một xấp linh phù tạo thành một cái Phù trận vây nhốt Hổ Dực xà. Phù trận là Khốn Thú Trận (trận pháp nhốt yêu thú) đơn sơ nhất, thường thì căn bản không thể nhốt được yêu thú cấp 10, chỉ là Hổ Dực xà lúc này bị thương nghiêm trọng, nên có thể nhốt được nó ba hơi[1]. Bất quá ba hơi cũng đủ rồi; hai hơi để chạy tới trước mặt Hổ Dực xà, một hơi thở còn lại dùng để chém đầu Hổ Dực xà xuống, sau đó móc lấy yêu đan Hổ Dực xà, trực tiếp vọt vào chỗ Quy Tức Thảo, dùng kiếm móc một đám cả bùn cả Quy Tức Thảo đi luôn.
[1]三息时间: ba hơi thở. Không biết phải không @[email protected]
Phát hiện Hổ Dực xà cứ như vậy bị giết chết, mọi người kinh ngạc một chút, nhìn thấy Tư Lăng vọt vào đám Quy Tức Thảo, bọn họ rốt cuộc bất chấp cái khác, trực tiếp vọt vào trong, nhưng chỉ kịp nhổ được một gốc Quy Tức Thảo thì thân hình liền biến mất ngay trong đó.
Hoắc Noãn Ngọc mang theo đệ tử Hoắc gia cũng vọt qua, nàng học động tác của Tư Lăng, trực tiếp dùng Hỏa Tiên quấn lấy cả bùn cả cỏ mang đi, thân thể lập tức biến mất ở tầng thứ ba.
******************
Sau khi đứng vững thân thể, Tư Lăng đầu tiên quan sát chỗ mình đến là thế giới như thế nào, chỉ hi vọng đừng hành người như tầng thứ ba.
Phóng mắt nhìn xa xa, Thạch Lâm vô bờ vô tận, hình thù kỳ quái, cao thấp không đồng nhất.
Vậy cũng coi như tốt hơn tầng thứ ba rồi nhỉ? Tư Lăng nghĩ thế, rồi ném cái mảnh cả bùn cả cỏ cả Quy Tức Thảo kia cho Tiểu Yêu Liên để nó thu vào không gian Hồng Liên, sau đó mở lòng bàn tay ra nhìn phần thưởng qua cửa của tầng thứ ba. Đó là một khối kim chúc bài (lệnh bài bằng kim loại) màu xanh đen, bên rìa vẽ phù văn phức tạp, hoa văn ở giữa càng phức tạp kỳ quái, chỉ nhìn một cái, liền cảm giác đầu óc có chút choáng váng, không thể không cất nó, đợi khi nào rảnh thì lại lật xem.
Lúc này, Trọng Thiên lại cào cào Tư Lăng, không cần nó nói Tư Lăng cũng biết nó muốn làm gì. Hắn trợn trắng mắt, từ trong túi trữ vật ném cái yêu đan Hổ Dực xà cho nó.
Trọng Thiên ôm cái yêu đan kia ngửi ngửi, sau đó a ô một ngụm nuốt trọn vào trong bụng, sau đó nằm úp trên bả vai hắn nhắm mắt luyện hóa.
Lúc này, không gian bên cạnh vặn vẹo, khuôn mặt đại thúc của Khúc Vô Tửu xuất hiện ngay trước mắt. Lúc ông ta nhìn thấy Tư Lăng, lập tức mừng rỡ, nhanh chóng chạy tới.
"Tư đạo hữu, thật tốt quá, chúng ta lại ở cùng một chỗ, tiếp tục cùng nhau cố gắng qua cửa đến Thông Thiên tháp tầng thứ năm thôi!"
Té ra vị đại thúc này là muốn dính lấy mình, coi mình là tiên phong qua cửa! Tư Lăng lười để ý tới ông ta, nhưng lúc đang chuẩn bị rời đi thì đột nhiên biến sắc. Hắn quan sát phương xa, nơi đó có người đang đấu pháp, hơn nữa có thể cảm giác dao động của một linh lực quen thuộc.
Là đại ca!
"Tư công tử, là cái cô Nguyệt Thiên Dạ kia đánh nhau với đại ca." Linh giác của Tiểu Yêu Liên vô cùng nhạy bén, chỉ cần gặp qua tu sĩ nào cũng đều có thể phân biệt dao động linh lực của người đó.
Tư Lăng biến sắc. Ở trong lòng hắn, đại ca tuy rằng lợi hại, nhưng Nguyệt Thiên Dạ lại là người có vận khí cực tốt, không chỉ là luyện khí sư kiêm luyện đan sư, pháp bảo lại nhiều vô kể, khó lòng phòng bị. Hơn nữa khiến Tư Lăng kiêng kỵ là, Nguyệt Thiên Dạ tâm nhãn cực nhỏ, không nói có thù tất báo, mà báo là gấp đôi, gấp mười, thà rằng bản thân mình phụ hết người trong thiên hạ, cũng không để người trong thiên hạ phụ nàng. Nếu nàng ta cảm thấy ngươi phụ bạc nàng, thật không biết sẽ làm ra chuyện điên cuồng gì. Đây cũng là lý do vì sao lúc đi tới thế giới này thì Tư Lăng chậm chạp không chặt đứt quan hệ giữa tiền nhiệm và Nguyệt Thiên Dạ. Loại chuyện này nhất định phải có thời cơ mới dễ thực hiện.
Hiện nay, Nguyệt Thiên Dạ đối đầu với đại ca, Tư Lăng sợ đại ca chịu thiệt, không chút nghĩ ngợi liền bay về phía chiến trường.
Khúc Vô Tửu thấy thế cũng vội vàng đuổi theo.
Lúc Tư Lăng đuổi tới hiện trường thì phát hiện giữa không trung hai hình dáng một trắng một đỏ đang triền đấu cùng một chỗ. Băng Diễm (lửa băng) màu trắng cùng các loại pháp quyết đầy màu sắc bùng nổ dữ dội. Trên bầu trời một mảnh sắc màu rực rỡ như cầu vồng, nhìn trông cực kỳ mĩ lệ, nhưng tiếng uy áp kia lại làm người ta không dám đến gần. Thạch Lâm gần đó đều bị đánh thành tro, xuất hiện một đám hố to không bằng phẳng.
Lúc này giữa không trung, hai người, một người sử dụng Băng Diễm ngưng tụ thành trường thương, một người sử dụng cái Thần Ảnh Tiên vô cùng nổi danh kia, khí thế hừng hực, trên người hai người đều xuất hiện vết thương, nhưng từ khí thế thì trông có vẻ bị thương không nghiêm trọng lắm.
Tư Lăng đảo mắt nhìn chung quanh, phát hiện có một ít người quan sát cách đó không xa, trong đó có Triệu Thanh, Kỷ Trường Ca, Tiêu Trạc, Thu Mộ Quy, cùng đám Hứa Phiên Nhiên. Tư Lăng hơi nhíu mi. Hắn hiểu rõ những người này; trừ bỏ đám người Kỷ Trường Ca đi theo Nguyệt Thiên Dạ, chuẩn bị chỉ cần không đúng thì lập tức ra tay, những người khác ấy mà, bất quá là muốn nhìn bọn họ lưỡng bại câu thương sau đó thì kiếm lợi.
Tư Lăng trong lòng cười lạnh, hai mắt nghiêm túc, dưới chân đạp lên linh kiếm bay qua, giơ kiếm ngăn cản bóng roi đánh lén phía sau Tư Hàn, thuận tay đem hất tiên ảnh kia ra. Bóng roi như Linh Xà, rơi xuống thạch lâm phía dưới, đất đá ầm ầm nổ tung.
"Tư Lăng!" Nguyệt Thiên Dạ đột nhiên thu tay lại, sắc mặt khó coi nhìn hắn chằm chằm.
Tư Lăng cười lạnh một tiếng, tay áo bồng bềnh, đứng bên cạnh Tư Hàn, hai mắt chứa băng giá.
"Đại ca, huynh không sao chứ?" Tư Lăng nghiêng đầu nhìn về phía nam nhân bên cạnh, đối diện với cặp mắt lạnh lùng bình tĩnh không có gợn kia, xem ra là không có chuyện gì.
Tư Hàn nhìn hắn, lại nhìn về phía Nguyệt Thiên Dạ đối diện, dường như hiểu được hành động này của hắn, cặp mắt lạnh lẽo kia hơi lộ ra vẻ hài lòng, ánh mắt liếc nhìn Nguyệt Thiên Dạ mang chế giễu không lời.
Nguyệt Thiên Dạ tự nhiên cũng nhìn ra được ý tứ trong mắt Tư Hàn, sắc mặt hết sức khó coi, lại nhìn thấy Tư Lăng vừa đến đã lập tức quan tâm Tư Hàn, hoàn toàn ném mình qua một bên. Nếu là lúc trước, hắn đã sớm bỏ xuống hết thảy mà chạy tới chỗ mình, khi nào thì đã xem nhẹ mình như thế?
Hai người xa xa nhìn nhau, Nguyệt Thiên Dạ từ lúc đầu ngạc nhiên đến trầm mặc, sau đó có chút chờ đợi mà nhìn hắn, nhưng mà ánh mắt kia ở thần sắc lạnh lùng của đối phương thì chậm rãi trở nên thất vọng.
"Tư Lăng, chàng thay đổi..." Nguyệt Thiên Dạ than thở một tiếng, tựa như có buồn rầu vô tận, "Chàng từng nói, chàng sẽ mãi bảo vệ ta, sẽ không rời khỏi ta, ai cũng không thể ngăn cản chúng ta ở cùng nhau, dù đó có là thân nhân hay gia tộc của chàng cũng đều không thể."
Tư Lăng im lặng, trong lòng co giật, rất muốn đập chết tên "Tư Lăng" trước kia, tên này rốt cuộc đã để lại phiền toái gì cho hắn đây chứ? Nhìn bộ dáng này của Nguyệt Thiên Dạ, rõ ràng chính là chỉ cần hắn nói sai lời, nàng ta lập tức trở mặt vô tình, lập tức chém chết cái tên nam nhân phản bội nàng như hắn. Đương nhiên, kỳ thật người mà trong lòng Tư Lăng muốn khinh bỉ nhất chính là "Tư Lăng" trước đây. Tên này phải điên cỡ nào mới có thể ngay cả thân nhân huyết mạch tương liên của mình mà cũng không cần? Thậm chí từ trong ký ức lưu lại trong trí nhớ cũng có thể biết được "Tư Lăng" trước kia là chán ghét sợ hãi đại ca Tư Hàn cỡ nào, căn bản coi thường hành động quan tâm từ nhỏ đến lớn của Tư Hàn đối với hắn.
"Cũng không phải ta thay đổi, mà là nàng thay đổi." Tư Lăng thản nhiên nói: " "Ta" đã từng nói, chỉ cần tâm nàng không đổi, chúng ta sẽ vĩnh viễn ở cùng một chỗ."
Nguyệt Thiên Dạ sắc mặt khẽ biến, không tự chủ được mà nhìn về phía đám người Tiêu Trạc, do dự một chút, nói: "Trong lòng ta, chàng là đặc biệt nhất, không ai có thể thay thế." Đúng vậy, trong lòng nàng, Tư Lăng là người nam nhân đầu tiên tiến vào đáy lòng nàng, cũng là nam nhân đầu tiên đối tốt với nàng, tốt đến cả mạng cũng không cần, làm cho nàng cảm động sâu sắc.
Chỉ là, "Tư Lăng" đối tốt với nàng, đối xử đặc biệt với nàng, cũng chiều hư nàng, khiến nàng cho rằng "Tư Lăng" đặt nàng ở vị trí quan trọng nhất trong lòng là đương nhiên. Nếu là "Tư Lăng" kia không có mất mạng, tin chắc hắn vẫn sẽ đối tốt với nàng như cũ.
Tư Lăng tuy rằng hiểu được ngụ ý của nàng ta, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy không thoải mái, vì "Tư Lăng" trước kia mà thở dài trong lòng. Tình cảm đều là độc nhất vô nhị, nếu đối phương đã không thể cũng giao cho mình thứ duy nhất, vậy thì không cần cũng được. Dù sao cũng không phải thật sự yếu ớt đến nỗi phải dựa vào một người nữ nhân, vậy tội gì ủy khuất chính mình?
Nghe được đối thoại của hai người, sắc mặt Tiêu Trạc trở nên hết sức khó coi, cả Kỷ Trường Ca trong lòng cũng có chút không thoải mái, ánh mắt nhìn về phía Tư Lăng mang theo lãnh ý. Nhưng mà loại lãnh ý này ngay khi bạch y nam tử lạnh lùng liếc tới thì vô cớ rùng mình một cái, trong lúc nhất thời thế nhưng không dám đối mắt nhìn nhau.
"Tư Lăng, chàng hẳn là hiểu được ý ta, ngoại trừ chàng, bọn họ cũng vì ta trả giá, tình ý bọn họ không hề ít hơn chàng..."
"Nếu đã toàn tâm toàn ý trả giá, lại không thể có được hồi báo tương đồng, vậy không cần cũng được." Tư Lăng quyết định không nhiều lời vô ít với nàng ta, hôm nay bất kể thế nào, hắn đều phải chặt đứt mối quan hệ lộn xộn này với Nguyệt Thiên Dạ: "Từ lúc nàng bắt đầu ra tay với đại ca ta, nàng đã là địch nhân của ta." Nói xong, giơ linh kiếm lên.
Nguyệt Thiên Dạ sắc mặt hơi âm u, lặng lẽ nhìn hắn một lúc, thần sắc cũng trở nên băng lãnh. Nàng là người cầm được cũng buông được, tuy rằng lòng đau đến thở không nổi, nhưng lại có kiêu hãnh của mình, nhìn gương mặt tuấn mỹ không tì vết của Tư Lăng, nhẫn tâm dứt khoát.
Nếu hắn đã vô tình, nàng liền vô nghĩa!
Nam nhân không thể lý giải nàng, không cần cũng được!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...