- Ta!
Nhảy lên lôi đài của Đông Vi Ân là một nữ tử dáng người thước tha, khuôn mặt nàng tựa như được điêu khắc lên hoàng mỹ.
Đông Vi Ân nhìn đôi mắt anh đào hồng sắc của nàng, cười nhạt:
- Cô nương, ta nghĩ cô không đấu lại ta đâu. Đi xuống vẫn là tốt hơn.
Mỹ nữ kia nghe được, nàng cũng không giận mà nho nhã hỏi:
- Tại sao vị sư huynh lại nói như vậy?
Đông Vi Ân đáp:
- Đơn giản, nàng chỉ mới là Hoàng sư Trung kỳ, trong khi ta đã là Tôn sư Sơ kỳ, cách nhau gần hai cấp lớn, huống hồ, ta còn là vượt cấp chiến đấu.
Mỹ nữ kinh ngạc cười gật nhẹ, nàng nhìn về hướng của Huyền Đà La, lại hỏi:
- Vậy ta có thể đánh bại được nàng không? Nàng và ta cũng đều là Hoàng sư.
Đông Vi Ân lắc đầu, hắn không muốn nói chuyện với mỹ nữ này nữa. Đông Vi Ân là người hiểu rõ nàng nhất ở trong đấu trường này, dù chỉ mới nhìn thấy nàng lần đầu tiên tại đây.
Nhưng sở trường của nàng chính là mị hoặc, huyền huyễn thuật, tiếp xúc nàng càng lâu, mị hoặc càng xâm nhập sâu vào trong người.
Thêm nữa, Đông Vi Ân không có hứng thú với mị hoặc của nàng lại càng không muốn đánh nhau với nữ tử các nàng. Nhưng ngoại trừ Huyền Đà La.
Dùng ma pháp không gian đưa mỹ nữ này xuống dưới lôi đài. Vừa đưa nàng xuống, một nam nhân khác nhảy lên khiêu chiến:
- Ta là Tiểu Xuyên, ta muốn khiêu chiến với ngươi, Đông Vi Ân.
Đông Vi Ân sững sờ, nhìn con người trước mặt, thì thầm hỏi:
- Đông Tiểu Xuyên? Sao huynh lại ở đây? Còn Đông gia?
. . .
Bên lôi đài số 3 "gian lận".
- Ngươi không sợ ta độc chết ngươi sao?
Tên nam nhân mặc chiếc áo choàng lắc đầu, cười khinh thường:
- Độc, ngươi còn kém lắm!
Vừa nói xong câu này, cái mũ áo trùm lên đầu liền biến thành cái bao ở trên tay Huyền Đà La. Còn hắn, một cái thân không đầu. Vứt đi cái bao trong tay, một cái đầu lăn lóc dưới đất xuất hiện từ cái bao.
Huyền Đà La lại nhìn xung quanh quát:
- Tên nào nữa không?
- Ta!
Một người nhảy lên, Huyền Đà La xuất hiện ngay trước mặt của hắn, cho hắn một cước, đá bay ra ngoài lôi đài. Nhìn tứ hướng nói:
- Kẻ khác.
Những người xem cách đấu của nàng, liền tự hỏi rằng. Còn có thể như vậy?
Nhìn qua bên lôi đài của Đông Vi Ân, Huyền Đà La nhìn thấy Đông Vi Ân đấu rất lạ. Nàng dùng tinh thần, quan sát bọn họ.
- Ta đã rời khỏi nơi đó từ lâu rồi.
- Keng.
Đông Tiểu Xuyên nói với Đông Vi Ân, hai người cùng lúc cũng chẳng hề phân tâm đánh với nhau, cả hai đều dùng kiếm để mà đấu.
- Tại sao?
Đông Vi Ân hỏi. Cùng lúc tung ra một chiêu kiếm ý. Đông Tiểu Xuyên cũng ra một chiêu kiếm ý. Hai kiếm ý va chạm nhau, mặt lôi đầu bị cắt ra làm bốn phần gần như bằng nhau.
- Ta thua. Để ta nói cho người biết. Chính Mộng Thiên Kiêu đã bán ta làm nô lệ.
Đông Tiểu Xuyên bước xuống lôi đài, một tay lấy ra một sợi dây màu đen, có sâu vào hạt châu đá quý màu đen không rõ. Vừa nhìn thấy, Đông Vi Ân liền nhận ra đó chính là Khống Nô.
Nhìn bóng lưng của Đông Tiểu Xuyên rời đi, Đông Vi Ân không hiểu đã xảy ra chuyện gì ở gia tộc. Lại càng không biết tại sao Đông Tiểu Xuyên lại bị bán là nô lệ, hắn có đeo Khống Nô, như vậy là có chủ nhân, chủ nhân của hắn là ai?
Trên lôi đài số 3, bất kỳ ai lên cũng bị Huyền Đà La cho đá xuống trong vòng ba nhịp hô hấp là cao nhất.
Đông Vi Ân thì lại chẳng có tâm trạng chiến đấu, nên chỉ cần có kẻ vừa đi lên, liền ngay sẽ đi xuống lại.
Mười trận đã qua.
Huyền Đà La nhảy xuống lôi đài đi ra ngoài, trong miệng lại lẩm bẩm:
- Mười trận thắng liên tiếp dễ dàng quá rồi.
Giọng nói của nàng không thể hiện sự vui vẻ, mà thể hiện sự bực bội. Mười trận qua chẳng có tên nào tiếp nổi khiêu chiến thật sự của nàng.
Không có kẻ làm cho nàng hứng thú, khiến nàng cảm thấy thật bực bội.
Đông Vi Ân cũng thắng mười trận liên tiếp, đi theo phía sau của Huyền Đà La.
Cả hai đi đến chỗ của lão nhân, nhận tiền cá cược, cả hai nhận được mỗi người 1 ức. Thắng được hôm nay, khiến Huyền Đà La lại không thỏa lòng, nàng quyết định, ngày mai lại đến tiếp.
Quay về quán rượu.
- Người ở trong gia tộc của ngươi?
Huyền Đà La ngồi xuống bàn, châm một ly trà, nhìn Đông Vi Ân hỏi.
Đông Vi Ân ngơ ngác một lúc, rồi mới gật đầu.
Hắn quên mất là tinh thần lực của nàng mạnh hơn người bình thường cùng cấp rất nhiều, việc nàng nghe cả hai nói chuyện với nhau lại rất bình thường.
- Vậy?
Huyền Đà La hỏi.
- Vẫn theo như lúc trước, ta sẽ quay về Đông gia, đến đó ta sẽ quyết định.
Đông Vi Ân trả lời.
Huyền Đà La gật nhẹ một cái, tay nâng ly trà, uống một ngụm.
- Thời gian bây giờ còn khá sớm, ta ra ngoài mua chút dược liệu.
Đông Vi Ân gật đầu một cái. Huyền Đà La đứng dậy rời đi, hắn thì vẫn ngồi ở nơi đó.
Nàng biết rõ, bây giờ tâm trạng của Đông Vi Ân không được tốt. Cách duy nhất để giúp hắn chính là để hắn yên tĩnh mà suy nghĩ.
Đi dạo một vòng, Huyền Đà La tìm đến Tam Thiên Linh Lâu.
Nhìn cái bản hiệu, Huyền Đà La lại nhìn kiến trúc bên ngoài, tất cả đều được sử dụng loại đá Khảm Huyền, một loại đá cứng rắn và có khả năng gây ra sát thương cho những người nhìn tâm chú vào nó.
Những người nhìn vào đó sẽ có cảm giác như có Thần uy đang đè lên người, nên cũng chẳng có ai dám nhìn quá lâu.
Đi vào bên trong, Huyền Đà La thản nhiên đến chỗ của phục vụ.
- Ở chỗ các ngươi có bán Tôn cấp linh dược không?
Thị nữ phục vụ ngơ ngác nhìn Huyền Đà La, rồi lại gật đầu nói:
- Có...nhưng, không phải ai cũng có thể mua...
- Vậy làm sao để mua được?
Huyền Đà La hỏi lại rất nhanh.
- Chỉ cần luyện cho Tam Thiên Linh Lâu một đan dược hay dược tề Hoàng cấp mới có thể mua.
Thở phào một hơi, Huyền Đà La định lấy đan dược ra, nhưng lại hỏi tiếp:
- Bất kỳ loại dược nào?
Thị nữ gật đầu khẳng định:
- Bất kỳ loại nào.
Từ không gian giới chỉ, Huyền Đà La lấy ra một khỏa đan dược, nói:
- Đây Huyền Nhuyễn Tâm, một loại độc đan.
Thị nữ đang định tiếp nhận thì liền rút tay về, cúi đầu lên tiếng:
- Để ta đi gọi Lâm đại sư.
Huyền Đà La nhìn thị nữ bỏ đi, nàng lẩm bẩm hỏi:
- Chẳng phải nói là bất kỳ loại dược nào sao?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...