Trong ba người, Ngũ Chí Nhân là người to con nhất, thế mà lúc này anh ta lại lộ ra vẻ nữ tính kia, suýt chút nước khiến Cố Gia Kiệt ghê tởm buồn nôn, anh ta đá một cái.
“Mày thôi đi, như đứa con gái ấy, mất mặt quá!”
Ngũ Chí Nhân xoa khóe mắt đỏ bừng, ôm bốn tờ tiền mười đồng vào lòng, lườm Cố Gia Kiệt: “Bố mày lần đầu thấy nhiều tiền thế đấy, mày không để cho tao xúc động được à?”
Lưu Bình Nguyên vỗ tiền trong túi, vẻ mặt rất hài lòng.
Nghe thấy lời của Thập Cẩm, anh ta híp mắt lại, nói: “Mày cứ xúc động đi, nếu không đủ mày hãy thắp cho tổ tiên ba nén nhang để biểu đạt lòng thành kính.”
“Cút mẹ mày đi!”
Ngũ Chí Nhân không vui nổi nữa, vệt đỏ ở khóe mắt cũng đã biến mất.
Sau khi Cố Cẩm nghe thấy giá của nhân sâm, trong lòng có rất nhiều suy nghĩ.
Nhưng tiền đề là cô phải chạy vào sâu trong núi Thanh Loan, tìm được nhân sâm mới quyết định.
Phía Đông chuyên môn trồng nhân sâm, tất nhiên giá cả sẽ rẻ hơn một chút, giá nhân sâm tự nhiên không tệ, còn cao hơn cô dự đoán.
Cố Cẩm lên tiếng: “Anh Kiệt, tối nay em lại tới chợ đen một chuyến, anh đưa em đi gặp mấy người anh hỏi giá nhân sâm nhé.”
“Được.”
Cố Gia Kiệt không hỏi cô tại sao lại hỏi giá nhân sâm, hay cô có ý tưởng gì về việc bán nhân sâm.
Ngũ Chí Nhân và Lưu Bình Nguyên không tham gia vào, họ biết thu hoạch hai ngày qua đã đến từ đâu, họ vẫn biết chừng mực.
Suy nghĩ bây giờ của ba người chính là đi theo Cố Cẩm có thịt ăn, chỉ còn có thịt là được rồi.
Cố Cẩm gật đầu với họ, ôm túi vải đi ra ngoài.
Vừa vào phòng, cô đã thấy sói con đang ngồi trên giường cùng với một quả táo và mấy quả anh đào trên tay.
Thấy cô vào phòng, An Minh Tế vội vàng đặt quả táo và anh đào lên chăn, vẻ mặt hoảng loạn.
“Lúc em tỉnh dậy thì thấy mấy quả này, em không ăn.”
Chuyện hôm qua vẫn khiến cậu thấy sợ.
Cố Cẩm khẽ mím môi, cô đóng cửa lại đi đến bên giường, tùy ý ném túi tiền lên đó, rồi nhét táo và anh đào vào tay An Minh Tế.
“Tiểu An, mấy quả này chị để dành cho em đấy.
Từ nay về sau, em muốn ăn gì cứ nói, chuyện ngày hôm qua em không cần quan tâm.
Chị sẽ không để người khác bắt nạt vu oan cho em nữa đâu.”
An Minh Tế cúi đầu nhìn quả táo và anh đào trong tay, cậu chưa từng thấy anh đào, nhưng biết táo là quả gì.
Khi cha và bà cậu còn sống, cậu thường được ăn táo, táo Phú Sĩ vừa to vừa ngọt.
Sau khi họ rời đi, đừng nói tới việc ăn táo, được ăn no còn khó nữa là.
Cầm quả táo trong tay, An Minh Tế ngẩng đầu, nét mặt căng thẳng: “Chị A Cẩm, em không ăn trộm đồ ăn của nhà Đại Bằng.
Cậu ta lừa em đến nhà nó ăn đồ của nhà nó rồi vu oan cho em.
Cậu ta còn đánh em, lúc em phản kháng, nó đã cắn em.
Ba mẹ cậu ta về liền đánh em, em không ăn một miếng đồ nào của nhà họ cả.”
Cố Cẩm khẽ vuốt mặt cậu: “Ừ, chị tin em, Tiểu An là một đứa bé ngoan.”
Sờ khuôn mặt thô ráp của cậu, cô có hơi đau lòng.
Cô vẫn nhớ lúc cô ở dạng hồn ma có nhìn thấy An Minh Tế.
Mặc dù dáng vẻ của cậu đầy thăng trầm nhưng làn da được bảo dưỡng rất tốt.
Không giống như đứa trẻ trước mặt, làn da khô ráp, tóc xơ rối vì dinh dưỡng không đủ.
Cô cầm một quả anh đào lên đưa tới miệng cậu bé: “Quả này là quả anh đào, em nếm thử xem có ngon không?”
An Minh Tế ngoan ngoãn mở miệng, lúc quả anh đào vào miệng, hai mắt cậu sáng lên.
Thịt quả được cắn nát, nước ngọt lan tràn trong miệng, rất thơm ngon.
Ngon tới mức cậu nhai có vài cái đã nuốt xuống.
Nhìn thấy ánh mắt sáng ngời của cậu, Cố Cẩm cười nói: “Ăn đi, cho em hết đó, không cho người khác.”
“Vâng.” An Minh Tế gật mạnh đầu, lại ăn một quả anh đào nữa.
...
Trong nạn đói mùa xuân gần như nhà nào cũng đã ăn hết lương thực dự trữ, nhiều người bắt đầu đi đào rau dại dưới chân núi.
Sáng nay, người nhà họ Cố cũng thương lượng đi ra sau núi đào một ít rau dại về ăn.
Nếu không đào về, sau muốn đào thì chỉ có vào sâu trong núi, mấy ngày nay thôn dân đi đào rau dại rất đông.
Ông Cố tuổi già sức yếu không thể đi.
Trần Hồng quyết định dẫn con gái đi đào rau dại, Cố Cẩm nghe xong nói cũng muốn đi.
Bác trai thì ở nhà xem có ai tới mua thịt không.
Không ai trong nhà họ Cố hỏi về việc mất mấy trăm cân thịt lợn rừng trong nhà.
Như thể họ không những không nhận ra điều đó, mọi người đều ngầm đồng ý rằng thịt lợn đã bị giảm đi trong hai ngày qua.
Cố Cẩm xách theo một cái sọt tre, nói với cậu nhóc đưa cô ra cổng: “Ở nhà chăm chỉ ôn tập, chờ chị về.”
“Vâng.” An Minh Tế mím chặt môi, ngoan ngoãn đáng yêu.
Đứa trẻ ngoan đến mức Cố Cẩm mềm lòng, cô quay người đuổi theo bác gái và em họ.
Nhìn bóng lưng cô rời đi, vẻ mặt ngoan ngoãn trên mặt cậu biến mất không còn tăm hơi.
Ánh mắt cậu trở nên sâu thẳm, đáy mắt lộ ra vẻ âm trầm không thuộc về độ tuổi này.
Mấy ngày nay cậu được ăn uống no đủ ở nhà họ Cố, không phải làm gì, cũng không ai đánh mắng cậu.
Tất cả những điều đó đều là nhờ Cố Cẩm.
Cậu muốn làm gì đó để báo đáp cô, nhưng lại không thể làm gì.
Bàn tay nhỏ nắm lại thật chặt, trong mắt lướt qua vẻ không cam lòng.
Cậu vẫn còn quá nhỏ quá yếu rất, nhiều chuyện không thể làm nhưng cậu sẽ không vô dụng mãi thế này.
An Minh Tế đi vào nhà họ Cố nghiêm túc ôn tập.
Cho dù cậu đã hiểu hết kiến thức trên những cuốn sách này rồi, thậm chí bao gồm cả sách cấp hai.
Cố Cẩm đi cùng bác gái và em họ tới núi Thanh Loan, thấy có rất nhiều người cùng thôn đang ở đó.
Bác gái tìm một nơi có nhiều rau dại bắt đầu đào.
Cố Cẩm đeo sọt tre lên trên núi.
Cô đến đây không phải vì đào rau dại mà là vì tìm nhân sâm.
Kiếp trước cũng chỉ biết đại khái, không biết vị trí cụ thể, mong cô gặp may mắn tìm được vị trí của nhân sâm.
Nhân sâm thích những nơi râm mát ẩm ướt, xem ra chỉ có thể đi sâu vào trong.
Cây cối càng ngày càng nhiều, Cố Cẩm nhìn thấy một rừng tre bên dưới còn có mấy chồi măng dại.
Những chồi măng dại đó mới mọc ra không lâu, xào lên ăn vừa tươi vừa non.
Cố Cẩm dừng chân, dùng cái xẻng nhỏ đào măng lên rồi cho vào sọt.
Sau khi đào xong măng rừng, Cố Cẩm tiếp tục đi sâu vào trong, dọc đường gặp rất nhiều loại rau dại nhưng cô không dừng lại.
Đi ngang qua một mảnh đất trống phủ đầy rêu xung quanh rau dại, Cố Cẩm dừng lại.
Cô nhìn chằm chằm vào những hạt màu đỏ ở trên cành cây, phía trên những chiếc lá xanh, đó là nhân sâm dại.
Cố Cẩm bước tới, cầm xẻng nhỏ bắt đầu đào.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...