Trùng Sinh Năm 80 Nuôi Sói Con


Anh ta nói những lời Cố Cẩm đã nói trước đó với hai người này.
“Chúng tôi bán thịt lợn rừng, bán ba đồng đã là rẻ lắm rồi, một năm khó mà gặp được một lần...”
Một người trong đó không do dự nữa: “Cho tôi một cân hai đi.”
“Vâng.”
Cố Gia Kiệt thái thịt cho người đó.
Người phụ nữ trung niên bên cạnh thì được nếm thử món phá lấu, hương vị thơm ngon vô cùng, hai mắt bà ta sáng lên: “Cái món này bán sao thế?”
Cố Cẩm cười nói: “Thịt này bán theo bát, một bát hai đồng tám.”
“Cho tôi một bát!”
Người phụ nữ trung niên lấy một cái bát to trong cái làn đeo ở tay ra đưa cho Cố Cẩm.
Cái bát này bà ta định dùng để mua thứ khác, không ngờ lại gặp gánh hàng của Cố Cẩm, còn ăn được món ngon thế này.
Cố Cẩm dùng bát mình mang theo múc thịt trong thùng rồi đổ vào bát của người phụ nữ.
Người phụ nữ đưa ba đồng cho Cố Cẩm, cô trả lại bà ta hai tờ một hào.
Có một rồi sẽ có hai, mùi thơm của món phá lấu bay ra xa, rất nhanh đã hấp dẫn người tới hỏi.
“Cháu à, cái này của cháu là đồ ăn à?”
“Ông ơi, phá lấu này bán theo bát, một bát hai đồng tám, nếu ông muốn mua thì có thể nếm thử trước.”
Không phải ai tới Cố Cẩm cũng cho thử, cô báo giá trước rồi mời họ nếm thử.

Ông lão ăn mặc kín kẽ, nhưng có thể nhìn ra đây là một người phần tử tri thức.
“Có đũa không?”
Cố Cẩm lắc đầu: “Ông cứ cầm một miếng ăn thử là được.”
Ông lão cầm một miếng phổi heo đưa vào miệng nhai, hai mắt dần sáng lên.
Phá lấu này ngon quá, bình thường răng ông yếu nên nhai thịt rất khó.

Nhưng món này rất mềm, không cần nhai đã tan trong miệng, thơm ngon vô cùng.
Khó khăn lắm mới gặp được một món ăn vừa ý, ông lão rất hào phóng: “Cho ông năm bát!”
Cố Cẩm dở khóc dở cười: “Ông ơi, năm bát có nhiều quá không? Ông có chậu để đựng hết không ạ?”
Ông lão lấy hai hộp cơm to đùng trong túi vải ra.
“Cháu gái cứ đổ vào trong này này, được bao nhiêu tính bấy nhiêu.”
Cố Cẩm nhận lấy hộp cơm, bắt đầu đổ thịt vào.
Hai hộp cơm vừa đủ đựng năm bát rưỡi.
“Ông ơi, cháu đổ xong rồi, tổng cộng là mười năm đồng ạ.”
Ông lão nhanh chóng móc tiền, ông nhìn hai hộp cơm kia, biết Cố Cẩm đã bớt số lẻ cho ông.
Ông lão hài lòng xách hộp cơm rời đi.
Người vây quanh ngày càng nhiều, bán cũng càng ngày càng đắt hàng.
Có một số người không mang bát đựng, nói là về nhà lấy rồi lại tới mua, có người sau khi nếm thử phá lấu rồi liền trả tiền ngay tức khắc.
Tất nhiên cũng sẽ có người nếm thử rồi không mua.
Tóm lại, Cố Cẩm bán rất đắt hàng, chưa hết một tiếng đã bán được hơn một thùng rồi.
Cố Gia Kiệt và Lưu Bình Nguyên cũng rất thuận lợi, đội ngũ xếp hàng để mua thịt rất đông, năm mươi cân thịt cũng bán hết hơn nửa.
Số tiền bán được đã hết để hết vào túi vải mà Cố Cẩm mang tới.
“Cậu trai trẻ, thịt lợn này bán thế nào?”
Lại có một người tới hỏi.
Lưu Bình Nguyên vừa thu tiền vừa lặp lại lời anh em nhà họ Cố nói vừa nãy.
“Cho tôi một cân đi.”
“Vâng ạ, anh đợi lát, còn có người đang xếp hàng nữa.”
Dù là phá lấu hay thịt lợn đều vô cùng đắt hàng.
Những người bày bán ở xung quanh đều ngưỡng mộ nhìn về phía Cố Cẩm.
Nhất là mấy người bán gạo, bột mì, đỗ và trứng ở bên cạnh, họ ngửi mùi thơm của phá lấu vừa nuốt nước miếng.

Hôm hôm nay ở con phố này, ngoài Cố Cẩm ra còn có hai quầy bán thịt nữa.
Song quầy hàng đắt khách nhất vẫn là của Cố Cẩm.

Sau khi người phụ nữ trung niên đầu tiên tới mua, trong hai tiếng sau đấy, họ không còn thời gian rảnh nữa.
Cố Gia Kiệt cuối cùng cũng dừng lại, anh ta ngồi chồm hổm dưới đất thở ra một hơi thật dài.
“Mệt chết tôi rồi!”
Tuy nói vậy nhưng đôi mắt anh ta vẫn sáng như đèn pha ô tô.
Ngay cả Lưu Bình Nguyên cũng thế, anh ta nhìn thịt lợn rừng trên thớt, chắc còn tầm vài cân nữa.
Hai người không ngờ rằng thịt lợn rừng lại được chào đón ở chợ đen đến thế, còn được bán với giá “trên trời” nữa.
Cố Gia Kiệt và Lưu Bình Nguyên liếc mắt nhìn nhau, trong mắt có sự kích động chỉ họ mới thấy.
Phá lấu đã bán gần hết, chỉ còn một số nội tạng nữa.

Mấy người nói về nhà lấy bát có người quay lại, có người không, cô quyết định chờ thêm một lúc.
Cảm giác có tầm mắt dừng lại trên người mình, cô đút tiền bán thịt vào trong túi vải bên cạnh.
Chỉ trong hai tiếng, túi vải đã đầy lên trông thấy.
Cố Cẩm ngẩng đầu nhìn anh họ và Lưu Bình Nguyên rồi lại liếc mắt nhìn thịt heo trước mắt họ, cười nói: “Làm ăn khá lắm, xem ra không tới nửa tiếng nữa là chúng ta có thể về nhà rồi.”
Cố Gia Kiệt xoa xoa hai tay, hỏi: “Hí Hí...!Tiểu Cẩm à, ngày mai chúng ta có tới nữa không?”
“Tới! Đương nhiên phải tới.

Này đã là gì, thịt lợi rừng trong nhà đủ cho chúng ta bán tận mấy ngày lận, bán hết đã rồi nói.”
Hai người kia nghe xong đều nở nụ cười.

Quả nhiên không đầy nửa tiếng sau, thịt lợn rừng cùng phá lấu đã được bán hết sạch.
Ba người cũng không đi dạo chợ đêm, mà đi đạp xe về nhà luôn.
Khi về tới nhà chỉ còn khoảng hai ba tiếng nữa là trời sẽ sáng.
Lưu Bình Nguyên dừng trước cổng nhà họ Cố nói với hai anh em: “Muộn thế này rồi, tao về nhà ngủ đây.”
Cố Cẩm đẩy cổng đi vào, nghe thấy thế thì quay người nói: “Anh vào đây đã, tính tiền hôm nay rồi hãng về.”
Nghe thấy thế, Cố Gia Kiệt và Lưu Bình Nguyên dắt xe đạp vào trong sân.
Cố Cẩm xách túi vải vào trong bếp: “Người nhà ngủ hết rồi, chúng ta vào bếp đi.”
Trong bếp không lắp bóng đèn, cô tìm một cây nến thắp lên.
Bàn ăn trong bếp vẫn để đó, Cố Cẩm đi tới đổ hết tiền trong túi ra.
Số tiền này nhiều hơn số tiền bán thịt lợn trước đấy gấp mấy lần, tiền giấy xanh xanh đỏ đỏ trải đầy mặt bàn, còn có hai đồng xu lăn xuống dưới.
Hai đồng đó vừa hay rơi trúng chân Lưu Bình Nguyên, anh ta nhặt nó lên đặt lên lại trên bàn.
Thấy số tiền kia, mắt anh ta trở nên đờ đẫn.
Cố Gia Kiệt thì chửi bậy một câu để biểu thị sự kích động lúc này của anh ta.
“Đừng đứng đực ra đó, tới đếm tiền đi, một mình em không đếm nổi.”
Có kinh nghiệm trước đó rồi, Cố Gia Kiệt kéo Lưu Bình Nguyên ngồi xuống, dạy anh ta cách phân loại tiền.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận