Trùng Sinh Muôn Vàn Sủng Ái


Edit: Frenalis

Dưới ánh đèn lấp lánh của phòng VIP, hơn mười thanh niên nam nữ đang say sưa trò chuyện, ca hát và nhảy múa.

Khi Kỷ Duật Hành và Thẩm Ninh bước vào, mọi người đều ngừng lại nhìn về phía họ.

Tiếng gọi "chú Thất" vang lên rộn ràng.

Đối với những người trẻ tuổi này, Kỷ Duật Hành là thần tượng, là người mà họ vô cùng ngưỡng mộ.

Chỉ có một cô gái trẻ mảnh mai duyên dáng bổ nhào vào người Kỷ Duật Hành, ôm lấy cánh tay anh kêu một tiếng "A Hành".

Đó là Kha Thiên Chân, bạn thân từ thuở ấu thơ của Kỷ Ý Viễn.

Thẩm Ninh cười cười, mặt không biểu cảm, lỗ tai có chút ngưa ngứa.

Những đứa trẻ bây giờ càng ngày càng không biết phép tắc, ngay cả "chú Thất" cũng không thèm gọi.

Kỷ Duật Hành vốn không quan tâm đến những chuyện này, nên khi nào Kha Thiên Chân gọi hắn "A Hành", cũng chỉ cười cho qua.

Hắn nhẹ nhàng gỡ tay cô ta ra như đuổi ruồi.

"A Hành, em nhớ anh lắm!" Kha Thiên Chân nũng nịu nói.

"Chú Thất, chú đến rồi! Mời chú vào trong ngồi!" Một anh chàng mập ú mỉm cười tiến lên đón và vẫy tay cho mọi người tránh ra.

"Cháu trai cưng của chú mời, chú cũng phải đến ủng hộ chứ.

Các người cứ chơi cho vui vẻ, đừng quấy rầy chú." Kỷ Duật Hành cười, lịch thiệp nhường chỗ cho phụ nữ trước.

Thẩm Ninh nghe thấy những lời này vô cùng lạ lẫm.

Thân là hoàng đế Đông Duật Hành, sẽ không bao giờ nói những câu như vậy, nghe ra lại thấy mới mẻ thú vị.

Mọi người cũng nhận ra Thẩm Ninh có diện mạo mới mẻ, biết cô là nhân vật mà Kỷ Ý Viễn luôn nhắc đến trong hai ngày qua.

Họ nhìn thấy mái tóc và cách trang điểm, khen ngợi cái gì mà rất hợp với khí chất bí ẩn và thần vận phương Đông của cô.

Thẩm Ninh ăn mặc hở hang vì tâm trạng cô chuyển tốt, tư tưởng cũng trở nên cởi mở thông thoáng.

Cô nhận ra đã nhiều năm rồi mình không mặc váy ngắn và quần đùi, cùng bạn nam hát hò và uống rượu.

Cho nên để tạo sự khác biệt, cô đã chọn mặc bộ đồ mát mẻ nhất để ra ngoài, nếu như có đồ hở rốn, cô cũng sẽ mặc.


Chỉ là đã nhiều năm không tiếp xúc với những địa điểm vui chơi hiện đại, cô đã quên ở những nơi như thế này, máy điều hoà thường được bật nhiệt độ rất thấp, đặc biệt là những nơi có âm mưu, càng muốn để cô chịu đựng cái lạnh.

Kỷ Ý Viễn giới thiệu cô với bạn bè, Thẩm Ninh cùng họ uống một ly rượu vang đỏ - lạnh buốt, ăn hai miếng trái cây - lạnh tê người, toàn thân bắt đầu run rẩy vì lạnh.

Kỷ Duật Hành ngồi xuống bên cạnh cô, được mọi người kính một vòng rượu, sau đó nhàn nhã dựa vào sofa, cánh tay dài đặt trên sô pha một cách đắc ý.

Truyện được dịch bởi Frenalis và chỉ post tại

Kha Thiên Chân ngồi sát lại anh, Thẩm Ninh liếc nhìn thấy anh không có ý đuổi cô ta đi, nụ cười trên môi cô càng thêm lớn.

Tên mập kéo một người bạn đến ngồi cùng Kỷ Duật Hành uống rượu, nhưng dù ném đầu kéo búa hay chơi bài, Kỷ Duật Hành đều thắng.

Kết quả, anh không uống một ngụm rượu nào, tên mập và người kia đều uống đến say mèm.

Kha Thiên Chân nói: "Các anh thật mất mặt." Nói xong, tay cô ta lại đặt lên vai Kỷ Duật Hành: "Đúng không, A Hành?"

Hai người kia ngượng ngùng cười, tên mập tỏ vẻ không tin mình lại xui như vậy, còn nghĩ rằng Kỷ Duật Hành đã thắng vài lần, lần tới nhất định anh sẽ thua, nên quyết tâm muốn chơi nữa.

Kỷ Thất Gia không muốn bắt nạt đàn em, nên chỉ chậm rì rì nói mỗi lần thua đổi một loại rượu uống.

Tên mập gật đầu lia lịa.

Bên kia, Kỷ Ý Viễn đang trò chuyện với Thẩm Ninh, anh ta đề nghị cô cùng tham gia trò chơi, tính toán giúp Trình Khải là tên mập một tay.

Cánh tay Thẩm Ninh càng lúc càng lạnh, không nhịn được mà xoa xoa.

Kỷ Ý Viễn tinh ý nhận ra hỏi: "Lạnh không?"

Thẩm Ninh gật đầu: "Có hơi lạnh."

Kỷ Duật Hành liếc nhìn sang, thầm nghĩ "Lạnh là phải".

Khí lạnh là Kỷ Duật Hành dặn dò hạ thấp xuống, nên Kỷ Ý Viễn không muốn điều chỉnh lại nhiệt độ, anh ta sờ sờ tay Thẩm Ninh: "Tay cô lạnh quá."

"Người ta đã nói là lạnh rồi, còn sờ làm gì!" Kỷ Duật Hành thầm nghĩ "Cháu trai này đọc sách đến ngu luôn à?".

Trình Khải lên tiếng: "Xa Tử, áo thun của cậu không phải ở đằng kia sao, lấy cho Thẩm Ninh mặc vào đi."

"À, đúng rồi." Kỷ Ý Viễn đứng dậy.

"Không cần." Lời còn chưa dứt, một chiếc áo khoác không quá nặng đã đặt lên đùi cô.

"Chú có, con lười đi lấy cũng được."


Kỷ Ý Viễn và Trình Khải nghi hoặc nhìn Kỷ Duật Hành.

Kỷ Duật Hành nhàn nhạt nói: "Mặc vào đi, mặc ít thế này cẩn thận cảm lạnh."

Biết mình lạnh mà còn cố ý điều chỉnh nhiệt độ thấp? Thẩm Ninh khẽ cắn môi thầm nghĩ.

Kha Thiên Chân có chút ghen tị, nói: "A Hành, em cũng lạnh."

Thẩm Ninh cong môi, cầm lấy áo khoác đưa cho Kha Thiên Chân: "Người đẹp, nếu cô lạnh thì mặc đi, tôi không lạnh lắm."

Kỷ Duật Hành mí mắt giật giật lên.

Kha Thiên Chân không khách khí nhận lấy: "Cảm ơn."

"Vẫn là tôi phải cảm ơn chú, chú Thất." Thẩm Ninh ôn hòa nói lời cảm ơn.

Kỷ Ý Viễn đem áo thun của mình tới, hỏi Thẩm Ninh có muốn hay không.

Lần này Thẩm Ninh không từ chối, duỗi hai tay ra tròng chiếc áo thun vào.

Truyện được dịch bởi Frenalis và chỉ post tại

Cô muốn áo của Kỷ Ý Viễn cũng không cần của mình? Kỷ Duật Hành nắm chặt tay, suýt chút nữa đã xé toạc chiếc áo của người đàn ông khác trên người cô.

Tuy rằng bây giờ cô đã che kín mít, nhưng toàn thân vẫn vương vấn mùi hương của người đàn ông khác!

Bực bội, Kỷ Duật Hành mất một lúc lâu mới lấy lại được bình tĩnh, cảm thấy việc cô mặc áo của ai đó có liên quan gì đến mình?

Ký ức kiếp trước chết tiệt!

Lại có hai người khác tham gia bàn rượu của Kỷ Ý Viễn, Thẩm Ninh cùng bọn họ chơi vài vòng, không giống như Kỷ Duật Hành không có đối thủ, cô thỉnh thoảng có thắng có thua.

Lúc này, một người phục vụ mang đến một ly Long Island Iced Tea mà Trình Khải gọi, Trình Khải vẫy tay nói người phục vụ đặt đồ uống trước mặt họ, rồi nói với Thẩm Ninh: "Thẩm Ninh, hay là chúng ta thi đấu với nhau? Ai thua sẽ phải uống ly trà này."

Thẩm Ninh nghiêng đầu suy nghĩ một lúc, hào hứng đồng ý: "Được!"

Kỷ Ý Viễn nói: "Đừng để ý đến cậu ta, cậu ta uống nhiều quá rồi."

Trình Khải nói: "Thẩm Ninh đã đồng ý rồi, cậu xen vào làm gì?" Anh ta âm thầm nháy mắt với Kỷ Ý Viễn, sau đó lại nói với Thẩm Ninh: "Chúng ta chơi tung xí ngầu nhé.

Mỗi người tung một viên, ai ra số lớn hơn sẽ thắng.


Thế nào?"

Thẩm Ninh giả vờ ngây thơ như cừu non: "Được thôi, bắt đầu đi!"

Mọi người đều vây quanh xem họ thi đấu, ai cũng biết Trình Khải có kỹ thuật tung xí ngầu điêu luyện, anh ta luôn luôn tung ra số sáu, nên nghĩ có thể lừa được Thẩm Ninh.

Quả nhiên, Thẩm Ninh thua liên tục.

Biểu tình cô tỏ ra tiếc nuỗi.

Kỷ Ý Viễn nói: "Đừng khi dễ Thẩm Ninh nữa, cô ấy uống nhiều sẽ say."

Trình Khải lập tức nói: "Vậy thì cậu thay cô ấy uống đi."

"Tôi uống cũng sẽ say!" Kỷ Ý Viễn trừng mắt nhìn anh ta.

"Tôi không quan tâm, dù sao cũng phải có một người trong hai người phải uống." Trình Khải lớn tiếng ồn ào: "Có phải không các anh em?"

Kỷ Ý Viễn đã uống không ít, lại thêm một ly hỗn hợp rượu mạnh này vào, tự biết mình chắc chắn sẽ say, nhưng anh ta lại sợ Thẩm Ninh uống say, nên chỉ đành căng da đầu nói: "Tôi uống, tôi uống!"

Thẩm Ninh khẽ cười, không ngờ Kỷ Ý Viễn, thiếu gia nhà giàu này lại có phong độ thân sĩ như vậy.

"Tôi thua, để tôi uống đi."

"À, ly này tuy rằng gọi là trà, nhưng thực ra là rượu mạnh, vẫn để tôi uống giúp cô đi." Nói xong, Kỷ Ý Viễn cầm cái ly lên, ngửa đầu một hơi uống cạn.

Trình Khải vỗ tay ầm ĩ khen ngợi, lại nháy mắt với Thẩm Ninh: "Cô xem có anh hùng cứu mỹ nhân kìa, mỹ nhân như cô cũng không tỏ ra cảm động à?" Anh ta đùa giỡn: "Tốt xấu cũng hôn một cái!"

Cô dám sao? Từ khi Thẩm Ninh mặc quần áo của Kỷ Ý Viễn, sự nóng nảy thể hiện rõ ràng ở trên mặt Kỷ Duật Hành chỉ có thể hiện ra hai chữ "giết người"

Truyện được dịch bởi Frenalis và chỉ post tại

Kỷ Ý Viễn không biết là say hay căng thẳng, biểu tình có chút khó chịu, anh ta rút một tờ khăn giấy che miệng ho khan hai tiếng.

Thẩm Ninh dìu anh ta ngồi xuống, hào phóng hôn lên má anh ta một cái: "Cảm ơn."

Kỷ Ý Viễn quay đầu lại, trong mắt ánh lên niềm vui sướng.

Mọi người đều ồ lên: "Trên mặt không được!"

Không ai nhận ra Kỷ Duật Hành, người từ đầu đến giờ không hút thuốc, đã bóp nát điếu thuốc trong tay.

Nếu là ở cổ đại, Thẩm Ninh tuyệt đối không dám khơi mào ghen tuông của hoàng đế, bởi vì anh sẽ giết người.

Nhưng ở hiện đại, cô đã có thể không sợ anh.

Nghĩ thầm nếu anh thật sự không nhận ra cô, cô cũng sẽ mở ra cuộc sống mới, Kỷ Ý Viễn thực ra cũng không tồi, chuyện tình chị em hiện nay cũng rất hot.

Đang lúc suy nghĩ, cô bỗng cảm giác từ phía sau lưng có một ánh mắt sắc bén như dao truyền đến muốn đâm vào da thịt khiến cô rùng mình.


Chẳng lẽ là đang phát hoả?

Cô đẩy đám đông ồn ào ra, lấy cớ đi vào nhà vệ sinh.

Chờ cô biến mất sau cánh cửa, Kỷ Duật Hành mặt không biểu cảm cũng đứng dậy, bước đi nhanh chóng.

Căn phòng tuy là dạng phòng xép nhưng vẫn được trang bị đầy đủ hai nhà vệ sinh riêng biệt cho nam và nữ.

Kỷ Duật Hành bước vào khu vực rửa tay chung, sau đó khóa cửa, vứt tờ khăn giấy đã sử dụng vào thùng rác.

Chỉ chốc lát sau, tiếng nước xả vang vọng từ nhà vệ sinh nữ.

Thẩm Ninh mở cửa ra, thấy Kỷ Duật Hành đang dựa vào bồn rửa tay, nhìn cô với ánh mắt sắc lạnh, có phần giống như sứ giả từ địa ngục.

Bất chấp sắc mặt u ám của anh, cô nở nụ cười thân thiết gọi một tiếng "Chú Thất".

Sắc mặt Kỷ Duật Hành càng thêm u ám.

Thẩm Ninh tự đi rửa tay, lặng lẽ tiến đến cửa định ra ngoài, nhưng phát hiện cửa đã bị khóa.

Cô khẽ thốt lên "Di", đột nhiên bị một lực mạnh kéo xoay người lại.

Kỷ Duật Hành một tay ôm lấy eo thon của cô, tay kia thô bạo kéo chiếc áo thun rộng thùng thình trên người cô ra, đồng thời cúi đầu xuống, hung hăng khoá môi đỏ.

Thẩm Ninh nhíu mày né tránh, Kỷ Duật Hành một chân xâm nhập vào giữa hai chân cô, đem cô ép lui đến ván cửa, một tay đỡ gáy cô, miệng lại lần nữa tìm được môi cô, mạnh mẽ đè ép dán lên.

Đây không phải là ý định của anh, đây là sự phẫn nộ của "hắn" khi thấy cô phản bội.

"Hắn" muốn hung hăng trừng phạt cô, anh chẳng qua là đồng ý để "hắn" tác quái mà thôi.

Kỷ Duật Hành ngang ngược mà lấy lưỡi quét qua môi đỏ của cô, cô thật to gan, dám hôn người đàn ông khác! Ở trước mặt "hắn" thân mật với người đàn ông khác!

“A!” Thẩm Ninh không muốn để anh thực hiện được, dùng sức lực giãy giụa, Kỷ Duật Hành dứt khoát đem toàn bộ thân mình đè ép cô lên cửa, đem cô gắt gao cố định ở giữa cánh cửa và người anh, cứng rắn cùng mềm mại chặt chẽ đến không một khe hở.

Anh không chút kiêng nể mà áp sát cô, tham lam chà đạp đôi môi mềm mại, từng chút một biến lửa giận thành dục vọng cuồng nhiệt.

Cả người nóng ran, hơi thở dồn dập, môi Thẩm Ninh như mật ngọt khiến toàn thân anh thoải mái, tựa như cam lộ giữa sa mạc khô hạn.

Lòng tham không đáy của anh trỗi dậy, muốn được nhiều hơn.

Thẩm Ninh bị hôn đến ngạt thở, cố gắng vỗ vào lưng anh để thoát khỏi sự cuồng nhiệt.

Anh thoáng buông lỏng nhưng những nụ hôn nóng bỏng vẫn tiếp tục len lỏi trên khuôn mặt, vành tai và cổ cô, lưu lại những dấu hôn ửng đỏ.

Thẩm Ninh thở phì phò, dù đã trải qua nhiều trận chiến triền miên, nhưng trước sự hung hăng của Kỷ Duật Hành lần này, cô cũng phải chịu thua.

"Lên lầu với tôi." Kỷ Duật Hành thì thầm bên tai cô, giọng nói khàn khàn đầy mê hoặc, không cho phép bất kỳ sự phản kháng nào.

Truyện được dịch bởi Frenalis và chỉ post tại


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui