Trùng Sinh Muôn Vàn Sủng Ái


Edit: Frenalis

Một dãy người nối đuôi nhau tiến vào, dẫn đầu là người chủ trì quen thuộc cùng với các vị khách quý nam nữ.

Thẩm Ninh nhìn chằm chằm vào người chủ trì, cố gắng nhớ ra tên anh ta nhưng vô ích.

Đây có lẽ là di chứng duy nhất còn sót lại sau tai nạn.

Sau khi mọi người đã ngồi vào chỗ, người chủ trì bước vào hậu trường, ánh đèn dần tối xuống.

Chỉ một lát sau, anh ta cùng với nữ MC quen thuộc đồng loạt xuất hiện trên sân khấu, đánh dấu sự bắt đầu của buổi dạ tiệc từ thiện.

Buổi đấu giá chủ yếu dành cho các nhà hảo tâm muốn quyên góp tiền bằng cách mua phiếu.

Các vật phẩm được bán đấu giá nhanh chóng được trao tay người mua mới.

Nổi bật trong số đó là hai món đồ cổ khiến Thẩm Ninh cảm thấy chướng mắt.

Vũ hội sắp sửa bắt đầu.

Kỷ Duật Vĩ - người bị Thẩm Hồng Lương nhắm trúng làm thông gia tương lai, dẫn con trai Kỷ Ý Viễn đến những bàn tiệc dành cho khách quý.

"Đây là con trai út của tôi," Kỷ Duật Vĩ giới thiệu với mọi người.

Kỷ Ý Viễn tao nhã cúi chào mọi người xung quanh.

Các bậc trưởng bối đều khen ngợi vẻ ngoài tuấn tú và lịch thiệp của anh ta, đồng thời bày tỏ sự hâm mộ dành cho Kỷ Duật Vĩ vì đã có một người con trai xuất sắc như vậy.

Sau khi trò chuyện xã giao, Kỷ Ý Viễn thì thầm hỏi ba mình: "Chú Thất vẫn chưa đến ạ?"

(Editor: nam chính đứng hàng thứ bảy trong gia đình, mình không thể nào dịch "chú Bảy" được vỉ quá phèn, còn dịch Thất thúc thì có hơi hướng cổ đại và Trung hoá, nghĩ mãi cuối cùng chỉ có thể chọn dịch "chú Thất")

Kỷ Duật Vĩ thở dài: "Ừ, gọi điện thoại cũng không liên lạc được."

Kỷ Ý Viễn khẽ cười: "Xem ra kế hoạch của ông nội không hiệu quả rồi."

Nghe thấy câu nói của con trai, Trình Đồng - người vợ thứ hai của Kỷ Duật Vĩ và cũng là mẹ của Kỷ Ý Viễn, khẽ hừ một tiếng: "Chú ấy sẽ đến thôi.

Ông nội đã tuyên bố sẽ trừng phạt chú ấy nếu không đến, cho nên chú ấy buộc phải đến."

Kỷ Ý Viễn thở dài: "Đã lâu rồi không gặp chú Thất, con có chút nhớ chú ấy rồi."

Trình Đồng hừ nhẹ: "Đừng có học theo cái thói của chú ấy, cũng không cho đi theo sau nữa."

Kỷ Ý Viễn chỉ cười cười không nói gì.


Nhạc du dương vang lên khắp đại sảnh, Kỷ Duật Vĩ lên tiếng: "Chú Thất không đến, tiện nghi cho con trai của ba.

Ba đã mời rất nhiều tiểu thư danh giá, con thích ai thì mời người ta nhảy đi." Ông ta cũng muốn nhìn xem ánh mắt chọn phụ nữ của con trai mình.

Kỷ Ý Viễn nhấp một ngụm rượu vang đỏ: "Con ăn trước đã." Tuy nói vậy, nhưng ánh mắt anh ta lại theo bản năng liếc về phía bàn tiệc hướng 11 giờ.

Trong đại sảnh tiệc tưng bừng, có biết bao nhiêu cô gái xinh đẹp, nhưng chỉ cần liếc mắt một cái, Kỷ Ý Viễn đã bị thu hút bởi một người con gái.

Nụ cười nhẹ nhàng của cô dành cho anh ta khiến tim anh ta đập nhanh hơn.

Dung mạo của cô không phải thuộc hàng tuyệt sắc, anh fa đã từng gặp qua nhiều người đẹp hơn, nhưng ở cô lại toát lên một khí chất bí ẩn khó tả, khiến anh ta khó mà quên.

Truyện được dịch bởi Frenalis và chỉ post tại

Kỷ Ý Viễn tuy còn trẻ, nhưng do xuất thân trong một gia đình giàu có, anh ta đã gặp qua rất nhiều phụ nữ xinh đẹp, đối với phương diện phụ nữ anh ta khá kén chọn, bởi vì ngày nay nhan sắc ngày càng phổ biến, nhưng khí chất thì lại hiếm hoi, mà những cô gái trẻ có cả hai phẩm chất này quả thật hiếm lại càng hiếm.

Cô gái kia dường như được ba mình khuyến khích, đứng dậy và tiến về phía sân khấu.

Kỷ Ý Viễn thong thả ăn nốt miếng bò bít tết, lau lau miệng, nói một tiếng "Xin lỗi", chỉnh lại cổ tay áo rồi bước lên sân khấu.

Trình Đồng muốn đi theo xem, nhưng lại sợ con trai trách móc nên đành thôi.

Khoảng nửa tiếng sau, Kỷ Ý Viễn khoác tay bạn nhảy quay trở về, giới thiệu với ba mẹ: "Ba mẹ, con xin giới thiệu với hai người, đây là Thẩm Ninh Thẩm tiểu thư."

Thẩm Ninh vừa bị soái ca mời khiêu vũ hai bài, lại bất ngờ được anh ta dẫn đến chào hỏi ba mẹ.

Tuy hơi bất ngờ, nhưng vì nể tình Kỷ Ý Viễn, cô cũng vui vẻ đi theo.
Kỷ Duật Vĩ và Trình Đồng nhìn nhau, biểu hiện mười phần nhiệt tình dễ gần.

Hầu hết mọi người trong bàn đều đang khiêu vũ, nên họ mời Thẩm Ninh ngồi xuống.

Thẩm Ninh hiểu rõ gia đình này không phải dạng tầm thường.

Tuy bản thân không mấy hứng thú, nhưng vì ba dặn dò, cô biết đây là phép lịch sự cần thiết, nên mỉm cười và trò chuyện một cách hòa nhã.

Mấy người trò chuyện một lúc, tuy chỉ là những câu chuyện xã giao ngắn ngủi, nhưng bầu không khí rất vui vẻ.

Kỷ Duật Vĩ âm thầm quan sát từng cử chỉ, lời nói của Thẩm Ninh.

Nghe cô nói gia đình chỉ ở mức khá giả, nhưng mỗi cái giơ tay nhấc chân của cô lại toát lên sự tinh tế hơn hẳn so với nhiều tiểu thư nhà giàu.

Ngay cả khi nhấp một ngụm nước hay nhẹ nhàng đặt ly xuống, cũng khiến người ta cảm giác được sự cao nhã toát ra từ người cô.

Đây không phải là ưu nhã, mà là cao nhã.

Ông ta thường cho rằng ưu nhã thuộc về “Tiểu nhã”, cao nhã lại thuộc về “Phong nhã”.


Là dạng gia đình như thế nào mới có thể nuôi dạy ra một người con gái như vậy?

Thẩm Ninh dẫn ba tới giới thiệu với cả nhà Kỷ Duật Vĩ.

Thẩm Hồng Lương có chút lo lắng, nhưng nhìn con gái bình tĩnh, tự tin, trong lòng không khỏi tự hào về bản lĩnh của con.

Lúc này ngoài cửa lại có tiếng xôn xao lại vang lên.

Kỷ Ý Viễn quay sang nhìn, mắt sáng lên: "Chú Thất tới!"

Thẩm Ninh theo mọi người nhìn sang, vốn dĩ không để ý, nhưng khi nhìn thấy người đàn ông vừa bước vào, hai mắt cô trừng lớn.

Một người đàn ông cao lớn, tuấn tú xuất hiện trong đại sảnh tiệc.

Khoảng đầu 30 tuổi, anh mặc bộ tây trang màu xám tro, nở nụ cười lười biếng trên môi, tay đút túi bước nhanh về phía họ.

Phía sau anh là hai người, một nam một nữ, đều toát lên khí chất ưu tú, như hình với bóng đi theo anh.

Truyện được dịch bởi Frenalis và chỉ post tại

Thẩm Ninh chỉ cảm thấy tất cả máu đều dồn lên não.

Nhìn người đàn ông kia, Thẩm Ninh không khỏi choáng váng.

Anh giống hệt "hắn"!

Người đàn ông được Kỷ Ý Viễn gọi là "chú Thất", được mọi người vây quanh đi đến.

Kỷ Duật Vĩ không khỏi thầm ghen tị vì sự nổi bật của anh.

Tuy ông ta là tổng giám đốc tập đoàn VK, nhưng trong giới này, Kỷ Duật Hành có lẽ còn nổi tiếng hơn cả ông ta.

Kỷ Duật Hành đi thẳng đến chỗ họ.

Thẩm Ninh nhìn khuôn mặt tuấn tú của anh, cố gắng hết sức để giữ bình tĩnh nhưng tim vẫn đập loạn nhịp.

Là anh sao? Là anh sao ?

Kỷ Ý Viễn tiến lên ôm chào hỏi chú Thất.

Kỷ Duật Hành sau đó ngồi xuống bên cạnh anh trai, cười hí hửng vỗ vai anh mình, rồi ngẩng đầu lên, như vô tình nhìn về phía Thẩm Ninh - chủ nhân của ánh mắt mãnh liệt vẫn nhìn anh từ nãy tới giờ.

Anh nhìn thấy là một khuôn mặt xinh đẹp vừa xa lạ vừa quen thuộc.


Đôi mắt to lấp lánh, chiếc mũi nhỏ nhắn thanh tú và đôi môi đỏ đầy đặn.

Trong đầu anh tựa hồ như có một khuôn mặt tươi cười như ẩn như hiện.

Tâm trí anh bỗng chốc trống rỗng, chỉ còn lại một ý nghĩ cuồng loạn: ôm cô, hôn cô, kéo cô lên giường mà chiếm hữu!

Anh thậm chí đã đưa tay ra, nhưng rồi bỗng chốc tỉnh táo trở lại.

Anh dời mắt đi, cầm lấy ly nước trên bàn một hơi uống cạn.

"Chú Thẩm, Thẩm Ninh, con xin giới thiệu, đây là chú Thất của con, Kỷ Duật Hành."

Kỷ Duật Hành!

Thẩm Ninh hoảng hốt đến mức tim đập thình thịch như muốn nổ tung.

"Kỷ tiên sinh," Thẩm Hồng Lương cười gật đầu.

Ông cảm thấy cổ họng mình cứng đờ, không hiểu sao khi gặp Kỷ Duật Hành, ông còn lo lắng hơn cả khi gặp anh trai của cậu ta.

Quả thật, gặp mặt mới biết, vị "Thất Gia" này có chút khác biệt so với lời đồn.

Khí chất của cậu ta còn mạnh mẽ hơn cả anh trai, vóc dáng cũng hoàn hảo không chê vào đâu được.

Tuy đã 36 tuổi, nhưng nhìn qua cũng giống như đầu 30.

Truyện được dịch bởi Frenalis và chỉ post tại

Thẩm Ninh vẫn chưa định thần lại, Kỷ Ý Viễn tưởng cô đang khẩn trương nên cười nói: "Thẩm Ninh, gọi chú Thất đi."

Kỷ Duật Hành vô thức muốn nhìn Thẩm Ninh, nhưng lý trí mạnh mẽ đã kiềm chế sự bộc phát hoàn toàn khác với con người anh.

Anh không thể lý giải được tại sao mình lại đột nhiên có hứng thú mãnh liệt với một cô gái trẻ như vậy, nhưng từ trước đến nay anh luôn có thói quen kiểm soát mọi thứ, bản năng chống lại sự mất kiểm soát này.

Anh kéo ghế ngồi xuống, vẫy tay ra hiệu cho hai người tùy tùng của mình tìm chỗ ngồi, rồi hỏi một cách đầy hứng thú: "Thằng nhóc, cũng có bạn gái rồi à?" Vừa ngước đầu lên, anh bỗng dưng nhận ra Thẩm Ninh như có một sức hút mãnh liệt, chỉ cần liếc mắt nhìn là anh đã thấy cô.

Nghe câu nói đó, Thẩm Ninh như bị một chậu nước đá dội từ đầu xuống.

"Hắn" tuyệt đối sẽ không nói ra những lời như vậy, dục vọng chiếm hữu của "hắn" đối với cô gần như biến thái, sao có thể cho phép cô là bạn gái của người khác?

Nhưng ánh mắt của "hắn" vừa nhìn cô lại nồng nàn và quen thuộc đến vậy, rõ ràng đó là ánh mắt của "hắn".

Thẩm Ninh cảm thấy mình như đang đứng trên bờ vực thẳm, chỉ cần một tin tức chính xác, cô có thể lên thiên đường hoặc xuống địa ngục.

Kỷ Duật Vĩ cười nói: "Thẩm tiểu thư là bạn nhảy mới quen được."

"À." Kỷ Duật Hành ép buộc bản thân dời mắt đi, đột nhiên cảm thấy khó chịu.

"Tôi hình như đã từng gặp Kỷ tiên sinh ở đâu đó." Thẩm Ninh hít một hơi thật sâu, nở nụ cười nhẹ nhàng cất tiếng.

Giọng nói này khiến Kỷ Duật Hành cảm thấy ngứa tai.

Anh bỗng dưng nổi giận, cô gái này sao lại như vậy, không biết nói chuyện tử tế hay sao?


"Chú Thất tôi thường xuyên xuất hiện trên báo chí, có lẽ cô đã từng nhìn thấy chú ấy ở đâu đó."

"À, là vậy à..."

Kỷ Duật Hành vừa ngẩng đầu, liền bắt gặp ánh mắt Thẩm Ninh, cô khẽ cắn môi dưới, trong mắt anh bỗng hiện ra ánh lửa, anh cảm nhận được một thứ gì đó...!"cứng lên".

Kỷ lão gia vốn lo lắng không biết làm thế nào để con trai út tham gia buổi xem mắt trá hình dưới danh nghĩa dạ tiệc từ thiện bán đấu giá này.

Nỗi lo âu của ông không chỉ xuất phát từ việc Kỷ Duật Hành thường xuyên gây rối bên ngoài, mà còn bởi thói quen độc thân lâu năm của anh.

Kỷ Thất Gia dường như đã thử qua mọi thú vui trong cuộc sống, ngoại trừ...!chuyện tình ái.

Suốt nhiều năm qua, không một người phụ nữ hay đàn ông nào có thể bò lên được giường của anh.

Kỷ lão gia từng vui mừng khi cho rằng con trai mình là một người chính trực, nhưng càng về sau, sự vui mừng ấy dần chuyển thành lo lắng.

Ông đã thử mọi cách để Kỷ Duật Hành tìm kiếm tình yêu, thậm chí còn nhờ cậy các nữ minh tinh nổi tiếng trong tập đoàn giải trí dưới trướng mình "tiếp cận" con trai, nhưng không một ai thành công.

Trình Đồng từng hỏi qua một nữ minh tinh xinh đẹp gợi cảm, cô ta nói Thất Gia nhìn cô ta không có một chút phản ứng, nếu không phải gay thì là giới tính có vấn đề .

Nhưng bản thân Kỷ Duật Hành lại hoàn toàn rõ ràng về giới tính của mình.

Sức khỏe của anh hoàn toàn bình thường, vẫn có những phản ứng sinh lý tự nhiên vào buổi sáng sớm, anh cảm thấy không có hứng thú với phụ nữ, cũng chướng mắt đàn ông.

Anh chỉ đơn giản là...!không muốn.

Chẳng ai ngờ rằng, một hành động vô cùng đơn giản của Thẩm Ninh lại khiến anh...!"cứng lên".

Thẩm Ninh cũng nhận ra sự thay đổi trong biểu cảm của anh.

Cô không khỏi bối rối, xen lẫn chút vui mừng.

Đây là "chiêu bài" mà cô thường dùng để trêu chọc "Hắn" kiếp trước, và nó luôn hiệu quả.

Biểu cảm của Kỷ Duật Hành hiện tại giống hệt như "Hắn" ngày xưa.

Cô tự hỏi, liệu trên thế giới này có bao nhiêu kẻ biến thái sẽ "kích thích" vì hành động cắn môi của mình? Bản thân cô đã trải qua vô số điều kỳ diệu, và trong thâm tâm, cô không tin rằng sự giống nhau đến kinh ngạc về ngoại hình và tên gọi giữa Kỷ Duật Hành và "Hắn" chỉ là trùng hợp.

Cô nghi ngờ rằng Kỷ Duật Hành chính là chuyển kiếp của "Hắn", nhưng dường như "Hắn" không hề nhận ra cô...!Phải chăng anh muốn bắt đầu một cuộc sống hoàn toàn mới?

Với nụ cười mỉa mai ẩn chứa ý đồ, cô nhìn anh lên tiếng: "Thì ra là vậy, Kỷ Thất Gia!"

Nếu điều đó là sự thật, dù Kỷ Duật Hành là ai, dù anh là chính mình hay là Đông Duật Hành - vị hoàng đế phu quân kiếp trước của cô, anh đều chết chắc rồi!

Truyện được dịch bởi Frenalis và chỉ post tại








Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui