Trùng Sinh Meo Meo Meo – Chương 79
Chương 79: kết thúc
Trách không được tối qua cảm thấy bụng mình rất lạ, hóa ra là nguyệt sự sắp tới.
Mấy ngày nay nàng cũng quên chuyện này, giờ nguyệt sự đột nhiên tới làm cho Ninh Oản nhất thời không biết làm gì, đành tội nghiệp nhìn A Khuyết.
…. Cái này A Khuyết nhất định càng nghĩ nàng vướng chân.
Nhưng mà bụng… đau quá. Ninh Oản ôm bụng, cảm giác dòng nhiệt khởi động, nàng cắn chặt môi không dám rên.
Hóa ra không phải bị thương mà là nguyệt sự tới? Bùi Khuyết ngẩn ra, thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhưng mà… y chạy đi đâu kiếm đồ nguyệt sự cho nàng mang?
Như biết suy nghĩ trong lòng y, nàng đau khổ gọi: “A Khuyết, thiếp đau….”
Nàng thật rất đau. Giờ trong quân doanh, lại giữa mùa đông lạnh giá, thân mình nữ tử thuộc âm, nguyệt sự đến tất nhiên sẽ càng dữ dội.
Bùi Khuyết vội nghe nàng đau liền ôm nàng vào lòng, cúi đầu hôn lên khuôn mặt nhợt nhạt của nàng, dịu giọng: “Nnagf nằm một lát, ta chuẩn bị nước ấm”.
Ninh Oản ngoan ngoãn gật đầu, lại không có ý tốt, đỏ mặt nói: “Chàng giúp thiếp lấy băng”. Băng của nàng luôn là Son chuẩn bị, Son xưa nay cẩn thận nên chắc đã nghĩ đến chuyện này, chuẩn bị cho nàng rồi.
“Ừ”. Bùi Khuyết gật đầu đi lấy cho nàng.
Thấy y đứng dậy, Ninh Oản giờ mới nhận ra trên quần y có vệt máu, khuôn mặt bừng đỏ. Lần trước là tay, giờ là quần… nàng không còn mặt mũi làm người nữa.
Mỗi lần tới nguyệt sự bụng nàng luôn đau, hôm nay càng tệ, đương nhiên cũng không có sức hầu hạ y. Thay xong Ninh Oản liền im lặng nằm trên giường, không nhúc nhích.
Bùi Khuyết nhìn nàng tái nhợt như vậy, đau cắn chặt môi, mồ hôi cũng tứa ra, nhìn mà đau lòng, vội ngồi bên cạnh, ôm lấy nàng: “Còn đau không?”
Ninh Oản túm lấy ống tay áo y, dựa vào lòng y ngửi hương vị đặc trưng đó, mím môi nói: “Không đau, A Khuyết, chàng đừng không để ý tới thiếp, được không?” Mấy ngày nay y lạnh lùng với nàng ,nàng cũng không biết mình sai ở đâu.
Nghe nàng năn nỉ, trong lòng y cũng rối tinh rối mù, đưa tay xoa mặt nàng, động tác vừa nhẹ vừa dịu dàng: “Đâu có chuyện không để ý đến nàng, chỉ là… ” .Y dừng một chút , không dám nhìn nàng, giọng điệu cũng mất tự nhiên: “Không được nhắc đến nam nhân khác trước mặt ta”.
Nam nhân khác?
Nào có?
Ninh Oản hồi lâu mới định thần được, nàng ngước măt nhìn y, hỏi: “A Khuyết, chàng… chàng không ăn giấm chua với Mạnh đại ca chứ?”
Bùi Khuyết ho nhẹ một tiếng, không nói gì.
Ninh Oản cười khanh khách, cả người dựa lên người y, vô cùng thân thiết cọ cọ: “Đại ngốc, chàng nghĩ gì vậy?”.
Hóa ra mấy ngày nay không để ý nàng là vì ghen…
Ninh Oản càng nghĩ càng vui vẻ, thấy bụng cũng không còn đau như trước, nàng dựa vào lòng y, giải thích: “Mạnh đại ca rất chăm sóc thiếp, y xem thiếp như đệ đệ vậy, cho nên mới tốt. Cờn nữa, buổi tối lúc ngủ, tuy ở cùng một trướng nhưng thiếp cách rất xa, không có đụng tới…” Nghĩ tới đây Ninh Oản uất ức trừng mắt nói: “Mỗi tối có tiếng vang là thiếp lại tỉnh, sáng lại phải dậy sớm, chỉ muốn nhìn chàng từ xa một cái, cho nên không ngủ nhiều”.
Rất đáng thương. Ninh Oản cũng cảm thấy mình thảm quá.
Mới đầu trong lòng Bùi Khuyết hơi chua nhưng giờ y lại không nghĩ nhiều như vậy, thấy nàng nói một hồi lại đau lòng, nhưng vẫn tỏ vẻ thản nhiên: “Uất ức như vậy sao lại không về?”
Ninh Oản quyệt miệng, bất mãn nói: “Thiếp muốn chăm sóc chàng mà”.
Biết tâm ý của nàng, Bùi khuyết rất vui mừng nằm lấy tay nàng thật chặt, đặt cằm lên vai khiến cả người nàng nằm trong ngực. Hồi lâu mới nói: “Oản Oản, đồng ý với ta, trở về được không?
Ninh Oản còn đắm chìm trong sự dịu dàng của y, không ngờ y sẽ nói lời này, sắc mặt cứng đờ rồi nói: “Không cần”.
Rõ ràng nàng đã cố như vậy, mà còn muốn đuổi nàng?
Như biết nàng sẽ phản ứng vậy, Bùi khuyết thở dài một hơi, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng lên, nhìn vào đôi mắt ngập nước: “Oản Oản, ta biết nàng cố gắng, không những biết chăm sóc mình, mà còn chăm sóc ta, ta rất vui. Nhưng mà Oản Oản, ta không phải chê nàng phiền, nhưng… có nàng ở đây, ta sẽ phân tâm”.
Lông minh nàng khẽ run, nhìn dung nhan tuấn tú trong gang tấc: “A Khuyết…”
Bùi khuyết hôn lên mắt nàng một cái: “Lần trước rời đi, không để nàng gặp ta là ta sai, nàng tới quân doanh, ta đánh cũng là ta sai, mấy ngày nay vô duyên lạnh nhạt với nàng, cũng là ta sai. Nhưng mà Oản Oản, nàng nghe ta được không?”
Bùi khuyết nói từng lời như chạm vào lòng nàng, rõ ràng chưa nói gì, nhưng nàng lại có cảm giác mình tùy hứng.
“Cho dù ta đồng ý với nàng, nhưng nếu gặp Ngọc Hành y cũng sẽ nghĩ ta mang nàng đến, khi đó y sẽ nghĩ sao? Y là huynh trưởng của nàng, từ nhỏ thương nàng nhất, mà ta là phu quân của nàng…. cho dù nàng rất ngoan như vẫn ảnh hưởng đến tình cảm của hai chúng ta”/
Nàng đi theo, đương nhiên sẽ ảnh hưởng đến Ngọc Hành và y, quan trọng nhất là, y sợ nàng bị thương.
Nói tới đây, Bùi Khuyết biết nàng đã bắt đầu dao động, y vỗ về khuôn mặt nàng, dịu dàng nói: “Cho nên nghe ta, hết nguyệt sự ta để Tiết Dịch đưa nàng về, ở trong cung an tâm chờ, mập mạp lên, đến khi ta về… sinh đứa nhỏ cho ta, được không?”
Mới đầu Ninh Oản nghe rất khó chịu, nhưng nghe đến câu cuối, tay đánh vào ngực y một cái, đôi mắt đen lúng liếng: “Ai muốn sinh con cho chàng?”
Dám đối với nàng như vậy, nàng không thèm sinh cho y.
Bùi Khuyết biết nàng giận, cong môi cười, nằm lấy bàn tay của nàng đặt lên môi: “Nàng không phải đã đồng ý với nhạc phụ đại nhân, gả cho ta rồi sẽ nghe lời, không tùy hứng nữa, giờ sao cả phu quân nói cũng không nghe?”
Biết mình sai, Ninh Oản giật giật miệng: “Được, thiếp nghe phu quân”.
Y không cho nàng đi, nàng sẽ chờ.
Dù là ca ca hay là A Khuyết, nàng sẽ chờ họ hoàn hảo trở về.
“Nhưng mà…” Ninh Oản ôm lấy thắt lưng y: “Không được bị thương, được không?”
“Ừ”. Rốt cục cũng thuyết phục được nàng, Bùi Khuyết thở nhẹ một hơi, ôm nàng rất chặt: “Ta sẽ trở về, không hao tổn gì cả”.
Tuy được y ôm, nhưng nàng vẫn cảm giác mắt mình ướt đẫm, muốn khóc, rồi lại quật cường hít mũi, ôm y chặt hơn.
Ninh Oản đồng ý với y, nàng cũng không cần câu nệ như ngày trước, buổi tối cứ ở trong lòng y quậy phá. Tuy nguyệt sự đến không làm được, nhưng Ninh Oản lại ồn ào muốn y xoa ngực cho nàng, nàng phải thừa dịp mấy ngày nay chiếm tiện nghi.
Nhưng việc này Bùi Khuyết lại rất nghe lời, mỗi tối đều làm không biết mệt.
Về sau hồi cung, mỗi ngày cũng sẽ giúp nàng.
*
Qua bảy ngày, nguyệt sự xong xuôi, nhưng vì muốn ở bên người y thêm mấy ngày Ninh Oản đành nói dối, dù sao thêm một ngày cũng tốt rồi.
Nhưng nói dối đương nhiên không lừa được Bùi Khuyết, ngày hôm đó rời giường, Bùi khuyết xoa đầu nàng, hôn nàng một cái rồi nói: “Dọn đồ đi, ta bảo Tiết Dịch đưa nàng về”.
Ninh Oản ngây ngốc đến quên mặc quần áo. Nàng định nói nguyệt sự còn chưa xong, lại nhớ đến đêm qua Bùi Khuyết nhiệt tình hôn nàng, nàng lại không nhịn được, không ngờ hôm qua y dùng mỹ nam kế… sau đó điên loan đảo phượng một hồi.
Làm chuyên này ở quân doanh, Ninh Oản vừa thấy kích thích lại thoải mái, giờ nhớ tới mới bừng tỉnh.
“Không cần mà, thêm một ngày nữa được không, một ngày thôi”. Ninh Oản đưa ngón tay ra, nhìn y hi vọng y mềm lòng.
Nào biết Bùi Khuyết trước nay luôn nghe nàng giờ lại tự mặc quần áo cho, nhìn trên người nàng đâu đâu cũng là dấu vết của y tối qua, không khỏi cong môi cười: “Mau đứng lên rửa mặt”.
Sao lại thế… Ninh Oản nhìn Bùi Khuyết đứng dậy, mặc áo bào, nàng không muốn.
Nhớ đến đêm qua y nhiệt tình như vậy, nàng sao có thể chịu nổi sự thật tàn khốc này, trong lòng chênh vênh quá. Ninh Oản uất ức thở phì phì mặc đồ vào nghĩ: quả nhiên nam nhân đều giống nhau, dùng xong là bỏ.
Ninh Oản làm bộ tội nghiệp chạy ra ngoài doanh trướng.
Bùi Khuyết nhìn mà bật cười.
Bên ngoài tuyết rơi, tâm tình Ninh Oản mới thoáng bình lại, vươn tay nắm lấy một bông tuyết trong lòng, từ từ tan ra.
Mấy ngày nay Tiết Dịch cũng có chút hảo cảm với nàng, nhưng giờ lại oán giận, không biết sao lại thế, đồ ăn sáng nay là y mang tới, Hoàng thượng đã hạ lệnh, y còn biết nói cái gì. Hoàng Thượng nói Ninh Cửu thân thể không khỏe, y còn biết làm sao, đành trơ mắt đưa Ninh Cửu này về, còn chưa kịp ăn sáng, ngoài trời còn tuyết rơi.
Tiểu thái giám không có giáo dưỡng! Tiết Dịch bức bối, hảo cảm với tiểu thái giám này cũng sụp đổ hết.
Tiết Dịch bưng đồ ăn sáng tới cho Ninh Oản, nàng lúc này đang ngồi trên đất chơi tuyết, thấy y đến thì ném tuyết sang.
Với võ công của y né tránh tập kích của nàng là vô cùng dễ dàng nhưng không ngờ, một tiểu thái dám lại náo loạn như vậy, dám dùng tuyết ném y?
Tiết Dịch lạnh lùng gằn từng chữ: “Ninh Cửu”.
Ninh Oản cười vô cùng không phúc hậu.
Tiết Dịch giận, đến gần định răn dạy một chút, đột nhiên sững sờ nhìn vết hôn trên cổ trắng nõn của nàng, đây là…. tuy y chưa cưới vợ nhưng dù sao cũng là nam nhân, dấu vết này đương nhiên y hiểu.
Không đúng,…. Ninh Cửu là thái giám mà.
Ninh Oản không biết Tiết Dịch thấy gì chỉ thấy y như bị dọa, vội lễ phép nói: “Là mang đồ ăn sáng cho A Khuyết sao? Đưa ta được rồi”.
Khoan…. cậu ta mới nói gì?
A Khuyết?
Nhìn dấu vết đó, rồi “A Khuyết” Tiết Dịch liền đoán ra, A Khuyết trong miệng tiểu thái giám này là Hoàng Thượng. Đương kim hoàng thượng họ Bùi, tên chỉ một chữ Khuyết….
- cho nên tiểu thái giám này không chỉ thuận lợi lên giường, mà còn được Hoàng thượng sủng ái, cho nên mới dám gọi thân thiết như vậy.
Sắc mặt y liền trắng bệch, tròng mắt đen thui. Y vẫn nghe nói Hoàng thượng từ nhỏ giữ mình tỏng sạch, không gần nữ sắc, tấm lòng si tình vì Hoàng hậu, tình cảm rất tốt, vì Hoàng hậu, người không lập hậu cung, độc sủng một người.
Giờ trong quân doanh lại cùng một tiểu thái giám…
Nhớ tới mấy ngày nay tiểu thái giám không thấy mặt, ban ngày ở cùng ngự liễn với Hoàng thượng, tối cùng doanh trướng…. chắc là cùng giường.
Cơ thể không khỏe, là vì làm chuyện kia…
Nghĩ đến đây, ấn tượng của Tiết Dịch với Ninh Oản vô cùng không tốt, trách không được không hiểu quy củ, là vì lên long sàng, có Hoàng thượng là chỗ dựa?
“Tiết tướng quân, sao vậy?” Ninh Oản thấy kì lạ hỏi.
Tiết Dịch lấy lại tinh thần, trừng mắt nhìn nàng một cái. Ánh mắt y rất đáng sợ, thân hình Ninh Oản run lên, lùi về sau nào ngờ tuyết trơn, nàng cứ thế ngã xuống đất.
“A”. Ninh Oản thảm thương kêu một tiếng, trùng hợp Bùi Khuyết từ trong trướng đi ra, vội chạy qua nâng nàng dậy. Y đưa tau phủi tuyết trên người nàng, dịu dàng hỏi: “Sao? Đau à?”
Ninh Oản giờ vẫn giận, ghét bỏ đẩy y ra: “Không cho chạm vào thiếp”.
Tiết Dịch há hốc miệng, tiểu thái giám này, lại dám nói chuyện với Hoàng thượng như vậy, không muốn sống nữa à?
Mà Hoàng Thượng… lại dùng ánh mắt này nhìn thái giám. Mí mắt Tiết Dịch run lên.
Bùi Khuyết vẫn biết Tiết Dịch có ý kiến với Ninh Oản, nhưng Tiết Dịch luôn phục tùng y, giờ nhớ tới lời Oản Oản vừa rồi, y nhìn sang Tiết Dịch, thản nhiên nói: “Tiết tướng quân, trẫm có chuyện muốn nói với khanh”.
Tiết Dịch nhìn Hoàng thượng và thái giám bên cạnh, chuyện này chắc liên quan đến cậu ta. Tuy y rất xem thường hắn nhưng thân là thần tử, phải vì quân vương mà cống hiến, đành tuân mệnh.
Bùi Khuyết ôm lấy bả vai gầy yếu của nàng, từ từ nói: “Tiết tướng quân, đưa Hoàng hậu của trẫm hồi cung”.
Tiết Dịch: “A….A?”
Bùi Khuyết xoa đầu Ninh Oản, rồi cười với y: “Phiền khanh”.
Tiết Dịch: “…” Từ từ đã, chuyện này là sao?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...