Trùng Sinh Mạt Thế Ngàn Dặm Đường Về


Nhìn cắp tròng mắt kia, đều sắp dính lên trên người cô gái, giống như chưa từng nhìn thấy phụ nữ vậy.

Thẩm lão đại hít một hơi, phân phó người phụ nữ bên cạnh:- Cẩm Tú, mang nha đầu này đi tắm rửa, trước để trong phòng số 4 xem thử.

- Đã rõ.

Người phụ nữ tuyệt sắc tên là Cẩm Tú, nhìn về phía Thẩm lão đại cười ôn nhu, sau đó ưu nhã đứng dậy đi tới chỗ Sở Duyệt.


Dáng người kia, trước nhô sau vểnh, động tác kia, giống như nước chảy mây trôi lay động sinh tư, một nữ sinh như Sở Duyệt còn thấy tâm động không thôi.

Con khỉ tóc xanh thấy người phụ nữ kia đi tới, không tự giác mà nuốt nước miếng một cái, căng mặt hô:- Cẩm Tú tỷ!Cẩm Tú liếc mắt nhìn hắn ta một cái, không thèm để ý hắn, trong mắt đều là khinh thường không giấu được, nhìn về phía Sở Duyệt, nâng nâng cằm:- Cô đi cùng tôi.

Xoay người mang theo Sở Duyệt đi ra ngoài.

Con khỉ tóc xanh kia bị Cẩm Tú liếc mắt một cái mê hoặc làm cho không phân biệt được nam bắc, lúc Sở Duyệt bị đi tới cửa, hắn ta mới phản ứng lại, la lớn:- Chờ…… Từ từ!Xoay người vội vàng chạy đến bên người cữu cữu hắn ta, dán gần lỗ tai của Thẩm lão đại huyên thuyên nói nói mấy câu, vừa nói vừa nhìn về phía Sở Duyệt.

Thẩm lão đại không đợi hắn nói xong đã đẩy ra, trầm giọng quát:- Cháu nghĩ cũng đừng nghĩ! Cút đi, thành thành thật thật đi tuần tra cho ta.

Tên tóc xanh cũng bị sắc mặt của cữu hắn dọa cho, nhỏ giọng nói thầm nói:- Không phải mẹ cháu bảo cữu tìm cho cháu một người vợ sao, này không phải có sẵn rồi sao?Thẩm lão đại nén giận, sầm mặt hỏi con khỉ tóc xanh:- Trước đó còn thiếu người được cháu coi trọng sao? Có mấy người có thể ở được một tháng? Cháu xem cháu gầy thành gì dạng, còn tìm vợ? Ta thấy cháu sớm hay muộn gì cũng chết trên người phụ nữ.

Quay đầu lại, lại rống Sở Duyệt cùng Cẩm Tú ở cửa:- Còn không mau đi!Cẩm Tú run run theo bản năng, nhanh chóng xoay người mang theo Sở Duyệt đi ra ngoài.

Sở Duyệt đi theo Cẩm Tú, ra đến ngoài hành lang, ngọt ngào gọi:- Cẩm Tú tỷ, chị thật xinh đẹp! Trước đến giờ em chưa từng gặp ai đẹp như chị a.


Cẩm Tú quay đầu lại quét trên mặt Sở Duyệt vài lần, cười châm chọc:- Em gái, chị đây có lòng tốt nói cho em biết, ở chỗ này, lớn lên xinh đẹp cũng không phải là chuyện gì tốt!Dứt lời liền quay đầu đi về phía trước, không hề để ý đến Sở DuyệtLúc đi ngang qua đại sảnh của rạp chiếu phim, thấy cái người Thi tiên sinh kia đứng ở bên cạnh đại sảnh, đang nói chuyện cùng một người đàn ông to cao.

Mà Cẩm Tú bên này nhìn thấy Thi tiên sinh, ánh mắt sáng lên, thướt tha lả lướt đi qua chào hỏi:- Thi tiên sinh!Thanh âm kia, vừa yêu kiều lại mềm mại, Sở Duyệt có cưỡi tám con ngựa cũng không đuổi kịp.

Thi tiên sinh nhìn thấy Cẩm Tú, trong mắt cũng có ý cười, đuổi người đàn ông cao lớn kia đi, rồi mới nhẹ giọng hỏi:- Cẩm Tú tiểu thư đi đâu đây a?Cẩm Tú mím môi cười, cúi đầu nhẹ vén tóc bên tai, rồi nhỏ giọng trả lời:- Thẩm để tôi đưa nha đầu này đi tắm rửa, đưa đến phòng số 4, Thi tiên sinh bận việc sao?Thi tiên sinh cười đến ôn nhu:- Không vội, cô vội thì đi trước đi!- n!Cẩm Tú nhẹ giọng đáp ứng, xoay người mang theo Sở Duyệt đi tiếp về phía trước, chỉ là tâm tình rõ ràng khá hơn nhiều, còn cười nói cùng Sở Duyệt:- Phía trước là toilet, cô vào nhận chút nước rửa mặt lau mình, tôi đi tìm cho cô bộ quần áo.

Sở Duyệt ngoan ngoãn gật đầu, nhìn Cẩm Tú xoay người đi ra ngoài, bước chân tựa hồ có chút gấp.

Nước trong Toilet không bị gián đoạn, chỉ là có chút lạnh, Sở Duyệt tùy tiện xoa xoa mặt cùng tay, liền tính rửa mặt xong.


Trải qua quá ba năm mạt thế, cô cảm thấy hiện tại mình đã sạch sẽ, còn không phải chỉ có chút hôi thôi sao? Đời trước tang thi hư thối cô đều đã từng ngốc qua.

Nhưng tóc đã có chút dài, có cảm giác vướng víu, khi nào có cơ hội phải nghĩ biện pháp cắt đi.

Rửa mặt xong, Cẩm Tú còn chưa trở về, Sở Duyệt nhìn trái phải không có ai, ánh mắt sáng lên.

Hắc!Cơ hội, này không phải lại tới nữa sao?.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận