Trùng Sinh Mạt Thế Độc Sủng


Tốn một tháng cả đội đuổi sạch thú biến dị ở gần căn cứ, còn thực vật biến dị cũng khiến chúng mọc hạn chế ở phạm vi nhất định.

Sau khi tuyết rơi, tuyết càng lúc càng lớn bao phủ lên chúng, đến năm sau tuyết sẽ tan vào mùa xuân, không cần lo lắng chúng ra ngoài làm loạn.
Khi thiếu úy Từ phụ trách dẫn đội tuyên bố nhiệm vụ lần này kết thúc, tất cả reo hò, cuối cùng có thể chào tạm biệt kiểu thời tiết kinh khủng này để trở về căn cứ.
Mọi người bắt đầu thu dọn nơi đóng quân, dỡ lều để dị năng giả không gian thu vào trong không gian, như thế sẽ tiết kiệm thời gian khuân vác.
Trong lúc mọi người thu dọn, Lâm Bảo Bảo nhíu mày đi tới, kéo Lâu Linh qua một bên rồi khẽ nói: "Linh Linh, cậu có cảm thấy điều gì kỳ lạ không?"
Lâu Linh dùng mảnh vải bọc lấy thanh kiếm đã bị phủ một lớp băng mỏng, nghe vậy, cô suy ngẫm một lúc, chần chờ nói: "Ý cậu là mấy ngày qua có người âm thầm ngáng chân chúng ta à?"
Lâm Bảo Bảo kinh ngạc, "Cậu biết hả?"
Tay Lâu Linh hơi ngứa, nhéo gương mặt baby của cô ấy, nổi giận: "Chẳng lẽ tớ ngốc thế à? Có người muốn đối phó với chúng ta mà cũng không biết?"
Lâm Bảo Bảo xoa mặt rồi cười ngây ngô, nói thầm trong lòng, cậu đâu ngốc mà chỉ quá trì độn, trong lòng quá sáng sủa, hiếm khi nghĩ đến mặt xấu xa của người khác.

Đương nhiên, Lâu Linh hình thành loại tính cách này là vì có thực lực tuyệt đối của Lâu Điện, khiến cho cực ít người dám đùa giỡn âm mưu trước mặt Lâu Điện, thậm chí chưa kịp lên âm mưu đã đau thắt lưng.

Tất cả mọi chuyện đơn giản rõ ràng, những người hắc ám và tính kế họ ít khi lộ diện trước mặt cậu ấy.
Tận thế không đơn thuần như thứ hiện tại mắt họ trông thấy.

Mặt ngoài tình cảnh tốt đẹp, nhân loại đồng tâm hiệp lực, xây dựng một căn cứ vững như thành đồng chống lại zombie và động, thực vật biến dị.

Đằng sau cảnh tượng cảm động đó, có rất nhiều người vì ích lợi hoặc tư tâm của mình, làm ra rất nhiều chuyện độc ác.

Nhưng phần lớn những chuyện đó bị Lâu Điện che giấu, không để cậu ấy tiếp xúc với chúng.
Lâm Bảo Bảo biết Lâu Điện muốn để cậu ấy sống tự do tự tại, không cần gánh vác quá nhiều, đơn giản là anh có thực lực để bảo vệ cậu ấy.

Trong lòng cô vốn dĩ có phần không đồng ý, song mỗi lần chỉ cần thấy sức sống cậu ấy bắn ra bốn phía, khuôn mặt tươi cười, tư thế vĩnh viễn không chịu thua.

Trong thời điểm cuộc đời cô gian nan nhất, không hiểu tại sao cô cũng lựa chọn làm giống cậu ấy.
Lâu Linh thấy cô bạn suy nghĩ sâu xa, vỗ vào lưng cậu ấy một cái, bảo: "Binh đến tướng chặn, nước dâng thì đất ngăn, chẳng lẽ chúng ta sợ bọn họ chắc?"
Lâm Bảo Bảo gật đầu, lấy thực lực Lâu Điện hiện tại, quả thật không cần quá lo lắng chuyện này.

Có điều, cô lo lắng sẽ liên lụy đến cậu ấy.
Lâu Điện bước tới, dứt khoát tách hai người họ ra.


Con ngươi đen lạnh lẽo liếc Lâm Bảo Bảo một cái, khiến sau lưng cô lạnh toát, quay đầu cười ôn hòa với Lâu Linh: "Các em đang nói gì thế?"
"Nói về mấy người lúc trước này ngáng chân chúng ta." Lâu Linh nhún nhún bả vai, trào phúng: "Bọn họ làm quá rõ ràng, chết cũng xứng đáng!"
Một tháng qua, mọi người bận rộn tiêu diệt thú biến dị và thực vật biến dị ở gần căn cứ, ban đầu hẳn là tất cả đồng lòng, nhưng có mấy lần Lâu Linh cảm giác có người cố ý để lộ sơ hở, làm cho thú biến dị tập kích bọn họ.

Đương nhiên với thực lực của Lâu Điện, Đàm Mặc không e dè thú biến dị, ngược lại một số người trở thành đồ ăn của chúng.

Ban đầu đội gồm một trăm người, đến hiện tại chết mười người, Lâu Linh biết những người này cố ý cho chơi xấu họ, cho nên thấy bọn họ chết dưới móng vuốt thú biến dị thì cô không hề thương xót.
Lâu Điện nghe xong, đôi mắt đen như mực giống như ôn ngọc, ánh mắt lóng lánh, nói: "Đúng vậy, chết là đáng đời."
Lâm Bảo Bảo liếc xéo anh một cái, thực ra vốn dĩ những người đó không chết nhanh như vậy, song Lâu Điện cảm thấy đám tiểu lâu la đó đã xâm phạm đến điểm mấu chốt của anh, cho nên anh tương kế tựu kế, để họ đi chịu chết.

Thấy anh chàng này cười cao quý như công tử, trong lòng Lâm Bảo Bảo hơi lạnh lẽo, không thể tìm ra nổi lý do ngày xưa say mê anh ta.

Quả nhiên, nam thần hả, càng xa cách mới thấy đẹp đẽ, khi mổ xẻ thì chẳng tốt lành gì hết.
"Tại sao bọn họ đột nhiên ra tay nhỉ? Trước kia vẫn bình thường mà." Lâu Linh cau mày nói, "Chẳng lẽ chúng ta chắn đường họ?"
"..."
Lâu Điện không nói gì, vỗ đầu cô, nói: "Đừng suy nghĩ linh tinh."
Lâm Bảo Bảo cũng phụ họa: "Đúng, đừng suy nghĩ linh tinh." OMG, cô không biết ngờ cô nàng vốn trì độn này ngẫu nhiên cũng có thời điểm mẫn cảm, hay nói cách khác, thực ra cậu ấy biết hết nhưng không để mấy chuyện đó trong lòng vì cho rằng nó không quan trọng.
Vốn dĩ Lâu Linh cũng thấy mình suy nghĩ vẩn vơ, nhưng thấy thái độ hai người này là cô biết không phải mình nghĩ nhiều, nghiêm túc nói: "Có phải ở căn cứ xảy ra chuyện gì không?"
Tuy rằng cô ít lộ diện, nhưng lúc trước Lâu Điện làm những dị năng giả kia sợ hãi, trong mắt nhân vật cấp cao ở căn cứ, anh là cỗ máy giết người, mặc dù là đối tượng mọi người cố hết sức lung lay nhưng đồng thời cũng là đối tượng bị hợp lực đối phó.

Nhân vật như vậy, nếu không thể vì làm việc cho họ thì không được để anh giúp đỡ Lâu Đường đáp trả họ, chèn ép thế lực của họ.

Cho nên, nhiệm vụ rời khỏi căn cứ tiêu diệt động, thực vật biến dị là thời điểm tiện ra tay nhất.
"Không sao, trong căn cứ có đại ca mà." Lâu Điện nói, mặt mày ôn hòa tuấn tú, không nhìn ra vẻ lo lắng.
Lâu Linh nhìn chằm chằm anh một lúc, lại liếc Lâm Bảo Bảo, gật đầu, không truy hỏi đến cùng.

Chẳng qua, hành động của cô thêm vài phần vội vàng, muốn nhanh chóng quay về căn cứ.
Lều của bọn họ thu dọn xong rất nhanh.

Đàm Mặc ôm một đống đồ đến, trong đó có vài tấm da thú biến dị da đã sơ chế qua, đặt ở trước mặt Lâu Điện, anh thu vào trong không gian.
Tất cả mọi người chuẩn bị hòm hòm, thiếu úy ra lệnh cho mọi người xuất phát, rời khỏi ngọn núi.

Khi xuống núi mất ba giờ đồng hồ.

Nhưng bây giờ tuyết lớn bao phủ cả ngọn núi, đường trên núi khó đi hơn bình thường một ít, cần tốn gấp đôi thời gian, cho nên cả đội xuất phát từ buổi sáng.

Đằng trước có dị năng giả hệ thổ vừa dò đường vừa mở ra một lối đi nên không cần lo lắng tuyết vùi lấp nguy hiểm.
Lâu Linh mặc áo lông gọn nhẹ, bên trong có đồ lót giữ ấm, tuy rằng vẫn thấy se se lạnh, song chưa ra khỏi núi thì ăn mặc gọn nhẹ tiện lợi nhất, tránh cảnh mặc nhiều quần áo khiến đi lại khó khăn.

Hơi lạnh một chút cô chịu đựng được.

Theo sát bước chân mọi người, tinh thần Lâu Linh tập trung cao độ, sợ có sơ sẩy.

Từ lúc biết có người định ra tay với họ, đương nhiên cô lấy cẩn thận là ưu tiên số một.
Không biết đi bao lâu, dị năng giả hệ thổ mở đường phía trước đột ngột biến mất.

Không đúng, chính xác là đột nhiên rớt xuống mặt đất bị lún, cho nên ở trong mắt người đi sau, anh ta biến mất.
Thiếu úy Từ kêu to: "Mọi người chú ý, phía trước gặp nguy hiểm, mau lùi về!"
Trong lúc giọng Thiếu úy Từ vang lên, mặt đất xảy ra chấn động kịch liệt, khiến mọi người đổ trái ngã phải.

Tuy đội không quá đông, nhưng nếu đi gần nhau rất dễ xảy ra cảnh hỗn loạn.

Bởi vì chấn động xuất phát từ dưới lòng đất khiến mặt đất nứt vỡ, cả nhóm Lâu Linh chen lấn lùi về phía sau.

Rất nhanh, Lâu Linh phát hiện có người cố ý xô đẩy họ về một hướng.

Cảm giác được cơn địa chấn càng mạnh, Lâu Linh quay đầu nhìn, phát hiện lớp tuyết phía trước sắp đổ ập xuống.
"Anh! Bảo Bảo!" Lâu Linh kêu một tiếng, bắn ra một hạt giống cây thường xuân, nhanh chóng thúc đẩy nó giữa không trung, đợi nó sinh trưởng thành một bụi cây lớn, cành lá múa may chắn ngang nơi mặt đất nứt vỡ.
Lâu Điện nắm lấy eo cô đầu tiên, cả người nhảy lên, đạp trên cành cây thường xuân, mượn lực của nó nhảy đến phía đối diện.

Lâm Bảo Bảo và Đàm Mặc theo sát hai người.


Những người khác thấy thế, cũng bắt chước bọn họ, đạp lên cây thường xuân nhảy sang phía đối diện.
Cơn địa chấn xảy ra liên tục, rất nhiều nơi xuất hiện vết rách, hơn nữa có chỗ vết rách rất lớn, rộng mười mét.

Dường như cả ngọn núi chịu ảnh hưởng, họ nghe được tiếng tuyết lở từ trên đỉnh núi.
Sắc mặt mọi người không tốt, nếu thật sự có tuyết lở, bọn họ chỉ có nước tìm nơi trốn, chưa biết chừng chỗ ẩn nấp được đã bị tuyết phủ kín, đến lúc đó chỉ có một con đường chết.
"Con mẹ nó dám đùa giỡn ông đây? Muốn chúng ta chết hết ở đây chắc?" Dị năng giả hệ hỏa Nhan Liệt tính khí nóng nảy phun nước bọt tung tóe.
Những người khác có chút thấp thỏm lo âu, dù sao cơn địa chấn này đến quá đột ngột, đây cũng không nơi hay có động đất, làm sao tự dưng có địa chấn? Tiếp tục nghe Nhan Liệt phẫn nộ mắng, họ biết có khả năng dị năng giả hệ thổ giở trò quỷ.

Ở đây, chỉ có dị năng giả hệ thổ có thể tùy theo địa hình mà làm trò này.

Mọi người không khỏi hoài nghi đến tên ban nãy biến mất, cảm giác không phải hắn bất cẩn té xuống hố mà là có âm mưu từ trước.

Thiếu úy Từ cao giọng la lớn, để mọi người đạp lên dây mây biến dị để đi lại.
Vào lúc then chốt, Lâu Linh tung ra dây mây biến dị đã cứu rất nhiều người.

Một số người suýt té xuống hố sâu nứt ra thì được dây mây cuốn lấy thắt lưng, vung lên mặt tuyết, cả người lún sâu trong tuyết.
Động đất kéo dài liên tục một giờ, mới bình thường trở lại.

May mắn là không xảy ra tuyết lở.

Bởi vì bất thình lình có động đất, khiến cho mặt đất xuất hiện rất nhiều địa hình đứt gãy, vừa vặn bọn họ đứng trên một khoảng đất khá bằng phẳng, xung quanh chằng chịt vết rạn nứt.

Thậm chí có vết rạn dài từ mười đến hai mươi mét, cho dù là dị năng giả cũng không thể trực tiếp nhảy qua.
"Thật sự là dị năng giả hệ thổ kia làm?" Lâu Linh nhỏ giọng hỏi.
Lâu Điện thản nhiên, nói: "Nếu chỉ có một người dĩ nhiên không làm được, nhưng nếu là mười mấy dị năng giả hệ thổ thì sao? Cấu tạo và tính chất đất của vùng núi này tương đối yếu, không khó tạo ra động đất."
Lâu Linh trợn mắt há mồm, hỏi: "Ai bạo tay thế? Nhất định phải hại chết tất cả mọi người à?"
"Không, bọn họ chỉ muốn anh biến mất thôi." Lâu Điện vô cùng bình tĩnh đáp.
"..."
Anh cúi đầu, thấy vẻ mặt cô khiếp sợ nhìn mình thì mỉm cười, nắm thật chặt tay cô, năm ngón tay đan vào nhau, cười không nói.

Lâu Linh rối rắm, xem ra Lâu Điện thực sự biến thành cái đinh trong mắt cái gai trong thịt rất nhiều người, xem tình cảnh này đúng là hạ hết vốn liếng.
Sau khi hết động đất, đầu tiên thiếu úy Từ xem xét nhân số, thiếu vài người.

Sắc mặt anh ta nghiêm nghị, sau khi hỏi thân phận người mất tích, không nói gì thêm, có điều để dị năng giả hệ mộc tập trung lại.

Tính cả Lâu Linh, tổng cộng có bốn dị năng giả hệ mộc.
Thiếu úy Từ gật đầu với Lâu Điện, ánh mắt nhìn về phía Lâu Linh vô cùng ôn hòa.


Trong số này, ba người là dị năng giả cấp một, chỉ có một nam dị năng giả cấp hai, nhưng họ không có hạt giống thực vật biến dị lợi hại, chiến đấu cũng lấy vũ khí bằng gỗ là chính, sức chiến đấu kém Lâu Linh.
"Tiểu thư Lâu, hôm nay làm phiền cô.

Còn có các bạn, làm phiền đến mọi người." Thiếu úy Từ khách sáo nói.
Lâu Linh cười cười, hào phóng lấy từ túi tiền ra ba hạt giống cây thường xuân, giao cho ba dị năng giả mỗi người một hạt để họ thúc đẩy cây thường xuân.

Ý của thiếu úy Từ là dùng cây thường xuân liên tiếp bắc cầu nơi mặt đất nứt gãy, việc ra khỏi đây sẽ tương đối dễ dàng.
Bình thường khi Lâu Linh chiến đấu, dây mây biến dị làm phụ tá, nhưng đâu phải ai cũng giống cô, có một người đàn ông mạnh mẽ vào núi với cô để lấy hạt giống thực vật biến dị lợi hại.

Rất nhiều dị năng giả hệ mộc chỉ có số lượng ít ỏi hạt giống thực vật biến dị cấp thấp và yếu ớt, không giúp ích nhiều, cho nên sức chiến đấu cũng không ra hồn.

Lúc trước Lâu Linh có thể thu phục đám thực vật biến dị, cũng vì có Lâu Điện uy hiếp, nếu không cô chỉ có nước nhìn ngọn núi mà than thở, hạt giống gì đó hoàn toàn không có phần của cô.
Cho nên, ba dị năng giả hệ mộc kia được Lâu Linh miễn phí đưa tặng hạt giống dây mây biến dị thì rất vui sướng, Họ quyết định sau khi nhiệm vụ kết thúc, sẽ biến chúng lại thành hạt giống để cất đi.
Dưới sự hỗ trợ của dây mây biến dị, mọi người thuận lợi rời khỏi vùng núi kia, qua vài giờ, bình an xuống núi.

Dưới chân núi có đỗ mấy chiếc xe tải quân dụng lớn, nếu lái về căn cứ mất khoảng một giờ.

Ngoài đội bọn họ, mấy đội khác vào núi hình như cũng bình an trở về nên thiếu vài chiếc xe.
Trở lại căn cứ, mọi người theo thiếu úy Từ đi giao nhiệm vụ, thuận tiện nhận thù lao của họ.

Lâu Linh không quan tâm thù lao của nhiệm vụ là bao nhiêu, từ khi vào căn cứ, cô cẩn thận quan sát, phát hiện mọi thứ bình thường, hình như không xảy ra chuyện gì, gió êm sóng lặng, khiến cô hoài nghi có phải mình nghĩ nhiều không.
Đang suy nghĩ, hai người trông thấy Lâu Thượng và Nghiêm Cách đi ra từ đại sảnh.

Khi họ thấy đoàn người Lâu Điện, nét mặt đều có sự vui vẻ.
Lâu Thượng chân dài bước tới.

Có vẻ người nhà họ Lâu gien tốt, ai cũng có vóc người đẹp, hơn nữa trên mặt anh có nụ cười lưu manh, rõ ràng diện mạo rất giống Lâu Triển nhưng tạo cho người ta cảm giác hoàn toàn khác biệt.

Bởi vì nụ cười đó, khiến cho hình tượng của anh chuyển biến thành anh chàng vô lại, rất đúng với câu: đàn ông không xấu phụ nữ không thương.
"Em trai, em gái, các em đã về rồi!" Lâu Thượng đang định ôm Lâu Điện, có điều bị Lâu Điện đá một cái bay ra ngoài.
——————
Tác giả có chuyện muốn nói: Mục tiêu hôm nay:
Mục tiêu của Lâu Linh: Đánh chết lũ người ngáng chân!
Mục tiêu của Lâu Điện: Giết chết kẻ làm em gái khó chịu!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui