Trùng Sinh Mạt Thế Cứu Vớt Boss Phản Diện
Tác giả: Mật Nhii
Sinh nhật Nhược Vũ được tổ chức tại khách sạn The Night lớn nhất H thị. Ả hôm nay diện một bộ váy đỏ dài ôm trọn vòng eo làm tôn lên sự diễm lệ của ả, khách mời đến tham gia đều nhìn ả khiến ả vô cùng kiêu ngạo.
Mọi người trong bữa tiệc đều đến gần đủ lúc này một chiếc Ferrari chậm rãi tiến đến. Đinh Hương từ trên xe chậm rãi bước xuống, hôm nay cô mặc một chiếc váy công chúa trắng hệt như một tinh linh bước ra từ trong truyện.
Khi Đinh Hương tiến vào mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía cô, Nhược Vũ thấy thế vô cùng ghen ghét nhưng rất nhanh chóng lấy lại tinh thần, cười thân thiện tiến đến gần Đinh Hương. “Hương Hương, cuối cùng cậu cũng đến làm mình đợi cậu thật lâu.”
Đinh Hương nhìn nụ cười giả tạo của Nhược Vũ rất phản cảm, cô chỉ lãnh đạm đáp lại qua loa. “Xin lỗi cậu, tắc đường lên tới hơi muộn, đây là quà của mình.”
Đinh Hương nói rồi đưa cho ả một sợi dây chuyền, đây là cô trên đường tới tùy tiện vào một cửa hàng bán trang sức nghe nhân viên giới thiệu qua liền mua về.
Đinh Hương không biết, chiếc vòng cô tùy tiện mua cho Nhược Vũ vậy mà có thể mở ra không gian. Tương lai khi biết được chuyện này Đinh Hương cũng chỉ cảm thán cốt truyện cường đại, vì bổ sung cho việc cô lấy đi bàn tay vàng của Nhược Vũ bèn tặng cho ả ta một bàn tay vàng khác.
Nhược Vũ thấy vậy cũng không nói gì thêm tiếp nhận quà của Đinh Hương rồi quay người đi tiếp tục tiếp đón khách đến.
Đinh Hương nhìn một vòng cảm thấy vô cùng nhàm chán bèn tìm một góc khuất ngồi đợi đến khi tình tiết truyện xảy đến. Đinh Hương vừa ngồi xuống không bao lâu liền thấy từ cửa bước vào là một đôi trai gái, nam thì ôn hòa, nữ thì thanh tú khả ái. Đinh Hương đoán hẳn là Lâm Hạo cùng Nhược Khả đi. Cô nhìn Nhược Khả thuận mắt hơn Nhược Vũ khá nhiều, ban đầu cô chỉ định phá kế hoạch của Nhược Vũ nhưng xem ra cô giúp Nhược Khả một chút cũng không phải vấn đề chuyện không thể.
Thời điểm bữa tiệc diễn ra được một nửa, Nhược Vũ lén lén lút lút lấy ra một gói nhỏ đổ vào một ly nước cam tưởng chừng không ai biết nhưng mọi chuyện Đinh Hương đều thu vào trong mắt.
Nhược Vũ cầm hai ly nước cam đến gần Nhược Khả, cũng không biết hai người nói chuyện gì với nhau cô chỉ thấy Nhược Khả do dự một chút rồi vẫn nhận ly nước cam Nhược Vũ đưa đến, nâng lên uống một ngụm nhỏ.
Nhược Vũ thấy vậy vô cùng vừa lòng, ả đang định đỡ Nhược Khả lúc này đã có chút mê man vào phòng đã chuẩn bị sẵn thì có người gọi ả.
“Nhược Vũ, cậu đang làm gì vậy bác trai đang tìm cậu đấy.”
Thấy Đinh Hương đến Nhược Vũ cũng không thấy sợ, dù sao Đinh Hương cũng bị ả xoay vòng vòng lâu như vậy cũng chỉ là đồ ngốc. “Hương Hương, cha mình gọi mình có chuyện gì sao Nhược Khả hình như mệt mỏi mình đang muốn đỡ em ấy lên phòng nghỉ ngơi.”
“Mình cũng không biết nhưng nhìn như có việc gấp, hay cậu để mình đỡ em ấy lên phòng hộ cậu.”
Nhược Vũ quan sát thấy Đinh Hương không có gì khác lạ hẳn là không phải nói dối. “Vậy nhờ cậu, cậu nhất định phải đưa em ấy về đúng phòng em ấy đó nhé.” Nhược Vũ không yên tâm sợ cô đưa nhầm phòng sẽ ảnh hưởng đến kế hoạch của ả.
“Cậu yên tâm đi mình đảm bảo đưa người đến nơi.” Đinh Hương tiến lại gần đỡ Nhược Khả, hiện tại khuôn mắt Nhược Khả đã đỏ ứng, nhìn Nhược Vũ đi khuất lúc này Đinh Hương mới mang Nhược Khả đi tìm Lâm Hạo.
Trước khi đến cô đã nhìn thấy Lâm Hạo đứng cách nơi này không xa, tiến lại vỗ vỗ vai hắn. “Này anh, đây có phải bạn gái anh không hình như cô ấy không được khỏe.”
Lâm Hạo lúc này đang nói chuyện làm ăn cùng đối tác bị người ta cắt ngang trong lòng hơi khó chịu quay đầu lại liền thấy Nhược Khả đang tựa vào vai một cô gái, trên mặt đỏ ửng khả nghi.
Lâm Hạo thấy vậy vội vàng đỡ Nhược Khả. “Tiểu Khả, em làm sao vậy?”
Đinh Hương cảm thấy nhiệm vụ mình đã hoàn thành cũng trả muốn ở đây lâu bên quay người rời khỏi.
Nhược Khả nghe thấy giọng Lâm Hạo theo bản năng ỷ lại vào anh làm nũng. “Hạo ca ca, em khó chịu, nóng quá.”
Lâm Hạo thấy vậy quay đầu xin lỗi đối tác một tiếng rồi ôm Nhược Khả về phía phòng mình. “Tiểu Khả, ngoan, anh đưa em lên phòng nghỉ ngơi.”
“Hạo ca ca, thật mát.” Nhược Khả lúc này thần trí đã không rõ ràng tiến gần Lâm Hạo ôm hôn hắn.
Lâm Hạo bị cô trêu chọc phía dưới liền nổi lên phản ứng. “Tiểu Khả em ngoan ngoãn một chút lên đến phòng em muốn gì anh đều cho em.”
Lâm Hạo làm sao chịu được Nhược Khả dụ dỗ hắn đã thích cô được một khoảng thời gian dài hiện tại cô chủ động như vậy hắn làm sao có thể cự tuyệt, tuy hắn nhìn ra được cô bị được khác hạ dược nhưng chuyện này vẫn là tính sau.
Lâm Hạo cố gắng khắc chế đưa Nhược Khả về đến phòng cũng không nhẫn lại nữa vội vàng ôm hôn cô, trong phòng tràn đầy tiếng rên rỉ.
…………….
Truyện chỉ đăng trên mê đọc truyện.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...