Trùng Sinh Mạt Thế Chi Thị Huyết Thiên Hoàng

“Tiểu Lê, tên đó không đáng để em làm nhiều việc cho hắn như vậy đâu...” Tống Đại thiếu tận tình khuyên nhủ, hận không thể đem em gái cách li với tên khốn kia.

Những lời này, tại thời điểm nguyên chủ bắt đầu thích Nam Cung Thương, chạy đến thông báo rồi bị cự tuyệt. Tống Hi Dạ đã cùng nguyên chủ nói rất nhiều lần.

Đáng tiếc, Nam Cung Thương là người đầu tiên mà nguyên chủ thích. Có tướng mạo, lạnh lùng, có năng lực. Nên cô kiên định cho rằng hắn ta là người duy nhất phù hợp với thân phận đại tiểu thư của cô.

Chấp niệm thành ma, nhiều lần dây dưa cùng hắn lại càng bị hắn chán ghét.

Hiện tại, Tống Lê Nhiên-nữ vương lính đánh thuê xuyên vào, không có ôm mộng hão huyền gì với một người. Nam nhân tốt còn nhiều, việc gì phải vì một cây cổ thụ lại bỏ qua cả một rừng rậm?

Hơn nữa, cô không quan tâm về Nam Cung Thương. Tình yêu có thể gây nên hứng thú, cho nên, bám dính Nam Cung Thương không hề có trong kế hoạch của cô.

Lê Nhiên nhìn ánh mắt đau lòng của Tống Hi Dạ, cười cười, trong lòng một mảnh ấm áp. Hiện tại, dù là cô có cướp thân thể của nguyên chủ, nhưng cô không hề áy náy. Trực tiếp coi mình là Tống Lê Nhiên hưởng thụ tình yêu thương của anh trai.

“Anh trai, anh cứ yên tâm đi, trên đời này, chỉ có ba chân cóc là em chưa thấy qua. Chứ hai cái đùi nam nhân thì vô số, việc gì mà em phải cắm đầu vào một người chứ?”

“Hơn nữa, Nam Cung Thương không thấy em có gì tốt là thiếu khuyết của hắn chứ đâu phải của em?”

“Hắn ta đối với em không có hảo cảm, chỉ có chán ghét cực điểm. Hơn thế nữa, hắn ta lại còn hạ nặng tay với em như vậy... em không còn ôm mộng với hắn nữa.”


Nhắc đến Nam Cung Thương, khuôn mặt của cô chỉ có lạnh nhạt.

Nam Cung Thương cái gì cơ? Dù sao hắn cũng là kẻ thù của cô, về sau liên hợp với nữ chủ để hãm hại cô. Cô không có thời gian để bồi dưỡng tình cảm với kẻ thù.

Nghĩ tới việc hắn ta trong hậu cung nữ chủ chỉ là một nam nhị ( kiểu tình nhân không có thân phận chính thức ấy =))))) Tống Lê Nhiên không khỏi cười nhạt, lại càng thêm coi thường hắn.

Nguyên chủ đối với hắn tốt như vậy, hắn lại không quan tâm. Đi chia sẻ phụ nữ cùng những người đàn ông khác.

Nam Cung Thương không thấy nguyên chủ tốt, mà trong mắt hắn, nguyên chủ chỉ là người bày ra hàng vạn âm mưu ám hại nữ chủ. Hắn ta đúng là có mắt như mù.

Tống Lê Nhiên xinh đẹp kiều mị, theo lý thuyết là phải có đàn ông quỳ gối dưới váy, hoàn toàn yêu thương cô. Nhưng không hiểu tại sao, cả kiếp trước và kiếp này đều không tìm được tình yêu chân chính.

Cô đối với nữ chủ rất không đồng ý về việc coi thường tình cảm. Đương nhiên trong đó có thêm cả ghen tị và hâm mộ.

Kiếp trước, cô không có ai nguyện ý rước về. Mà nữ chủ lại coi thường việc này, bị các nam nhân chia sẻ với nhau.

Nghĩ đến việc này, Tống Lê Nhiên nghiến răng nghiến lợi. Chẳng lẽ vì khí chất của cô yêu kiều còn của nữ chủ thì quá mức lạnh nhạt ư? Vậy chả khác gì nói rằng cô có khí chất của nữ phụ độc ác còn cô ta là khí chất tiêu chuẩn của nữ chủ? Rốt cuộc là có muốn ngược hay không đây?


Trong lòng thì là vậy, nhưng ngoài mặt cô vẫn mỉm cười an ủi Tống Hi Dạ rằng không cần lo lắng, cũng không cần đối phó với Nam Cung Thương. Quá lãng phí nhân lực, ảnh hưởng đến công ty.

“Liền nghe theo anh! Trên đời này còn nhiều người tốt, lý gì mà em phải treo cổ tại một cây cổ thụ?” Tống Lê Nhiên cười đầy tà khí nói.

Tống Hi Dạ nhìn khí chất bất đồng của em gái không khỏi nhíu mày. Sắc mặt càng thêm thâm trầm, cho rằng em gái bị tên kia ảnh hưởng, trở thành hoa tâm đại củ cải (Hình như là mất trí, trở nên khác với bình thường. Mình không chắc).

Vậy là, Tống Lê Nhiên lại thành công khơi dậy hận thù của Tống Hi Dạ với Nam Cung Thương. Hắn cho rằng tên đó mắc tội lớn, khiến cho hai bên không chết, không ngừng chiến đấu.

Cho dù em gái có biến thành hoa tâm đại củ cải nhưng lại cắt đứt quan hệ với Nam Cung Thương, đó mới là kết quả tốt nhất.

“Em có thể suy nghĩ cẩn thận là tốt rồi. Anh không muốn nhìn em lại vì Nam Cung Thương mà bị người ta làm hại nữa. “ Tống Hi Dạ lạnh lùng nói.

“Yên tâm đi anh trai, em không còn nhớ nhung gì Nam Cung Thương nữa.” Tống Lê Nhiên cười nói, cả người toát ra khí chất yêu kiều ngàn vạn, phong lưu.

Tống Hi Dạ: “...” Chẳng lẽ hoa phong (số hoa đào) của em gái có đột biến? Thật là bị đả kích nặng?


“Đại thiếu gia, đại tiểu thư, đồ ăn đã chuẩn bị xong, có bưng lên luôn không?” Quản gia Lương Bá xuất quỷ nhập thần xuất hiện, cung kính nói.

“Chú bưng lên đi. “ Tống Hi Dạ, Tống Lê Nhiên mang ơn Lương Ba quản gia, nên cũng tương đối tôn kính với ông.

“Vâng, đại thiếu gia.” Lương Bá khom người nói, sau đó đi xuống, cho người bưng lên.

Tống Hi Dạ nới lỏng caravat, em gái với Nam Cung Thương không còn chấp niệm, hiện tại tâm tình có chút thả lỏng.

Nếu không phải vì Nam Cung Thương thật sự chọc giận hắn, Tống Hi Dạ sẽ không vội vàng đối phó, việc này sẽ làm hắn thêm mệt.

Đồ ăn bưng lên, Tống Lê Nhiên vì ăn đồ ăn mĩ vị mà thập phần vui vẻ. Còn Tống Hi Dạ thân là muội khống, vừa ăn vừa gắp thức ăn cho em gái. Đồng thời khuyên nhủ cô ăn từ từ, hoặc ăn cái này ngon. Tống Lê Nhiên lời nói không rõ đáp lại. Khung cảnh hài hòa, ấm áp không có âm thanh khác.

Toàn bộ Tống gia ngoài hai anh em cùng người hầu thì không còn ai khác. Bởi vì hồi xưa, mẹ của hai người là thiên kim đại tiểu thư. Tống Thừa Nghiệp (ba của hai anh em) là người cuồng công việc, lại không có người yêu nên Tống gia gia sắp xếp cho ông mối hôn sự. Còn bảo với Tống Thừa Nghiệp là phải kết hôn mới có thể tiếp quản Tống gia. Tống ba gật đầu đáp ứng.

Tình cảm hai người không tốt lắm, Tống ba lại ít tiếp xúc với vợ nên Tống mẹ sinh Tống Lê Nhiên không lâu liền ly hôn đi theo tình yêu sang nước ngòai. Tống ba cũng không có tái hôn.

Hiện tại, Tống gia gia thì về quê tĩnh dưỡng, Tống ba thì quăng công ty cho Tống Hi Dạ rồi đi du lịch. Đó là toàn bộ lí do.

Ăn xong, Tống Lê Nhiên trở lại phòng. Ngồi xếp bằng trên giường, cảm giác tiềm năng của mình.

Hiện tại, tuy rằng tiềm năng thân thể không sai. Nhưng cô chưa có thức tỉnh song hệ dị năng phong, thủy.


Tống Lê Nhiên cảm giác cả tối xong, hơi thở trở nên trắng xóa. Một khối nước liền ngưng tụ lại trong tay cô.

“Lạch cạch_____ Lạch cạch___”

Tống Lê Nhiên cầm khối nước trong tay, quăng vào cái chén. Rồi có một trận gió đi qua, rèm của sổ cũng vũ lên. Sau đó, soàn soạt soàn soạt soàn soạt vang lên. Rèm cửa bị cắt qua thành vài lỗ hổng. Vậy mà nhìn qua thì lại rất chỉnh tề, gọn gàng. Đây là phương pháp luyện tập quen thuộc.

Đừng tưởng rằng, thủy hệ dị năng chỉ có thể cấp nước, không có tác dụng chiến đấu. Nhưng nước là cội nguồn của sự vật. Nếu nhu biết điều khiển, nó sẽ có lực sát thương cường đại!

Cô xuyên qua liền mất đi năng lực, rồi rất nhanh lại thức tỉnh. Tâm tình của cô có chút thả lỏng.

Cô có năng lực để tự bảo vệ bất luận gì cũng đều có phần thắng.

Cách mạt thế còn 2 năm, cô cần tranh thủ cướp đi bàn tay vàng của nữ chủ.

Ví dụ như không gian có thế gieo trồng sinh vật. Đó là tín vật giao ước của nam nhân cho nữ chủ. Vậy thì cô chỉ cần mua trước hắn, hắn không tài nào cướp được. Vậy nữ chủ cũng đừng hòng biết được.

Có không gian rất thuận tiện, dù sao mạt thế đến, động thực vật đều bị biến dị, rồi còn có zombie hoành hành. Không có sức sản xuất, thức ăn cũng trở nên khó tìm. Cô có thể lo thu thập vật tư từ bây giờ.

Cô có thể lo trước cho mạt thế. Tuy rằng không trải qua mạt thế nhưng cô cũng có đọc tiểu thuyết nên cũng khá rành mấy biện pháp sinh tồn tại mạt thế.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui