Trùng Sinh Lần Nữa Lệnh Phu Nhân Đừng Rời Xa Anh
Rạng sáng hôm sau chuyến bay đến Anh Quốc đã hoàn toàn đáp xuống, năm người Tố Yên, Mộ Yên Nhi cùng Kỷ Lâm Tiểu, Kỷ Thi Lẫm và Kỷ Thiên đã đặt chân đến Anh Quốc.
Cả bọn cùng bắt xe đến một cách sạn đã được đặt trước đó, đến nơi Kỷ Thiên cùng với hai người anh em đã đi mua một số món đồ cá nhân để lại Tố Yên cùng Mộ Yên Nhi đi thuê phòng.
“Xin lỗi quý khách nhiều, hiện tại chỉ còn hai phòng đôi.”
Mặc dù không muốn cho lắm nhưng cả hai cũng quyết định đặt hai phòng đôi đó trong vòng một tháng, một lúc sau ba người kia cũng quay trở lại và cùng lên trên phòng.
Hai căn phòng được thuê ở vị trí đối diện nhau nên cũng dễ hơn trong việc gặp mặt, Mộ Yên Nhi cùng cô ở chung một phòng còn ba anh em nhà kia thì ở chung một phòng.
Khách sạn nằm tại trung tâm thủ đô Luân Đôn ở Anh Quốc, xung quanh khung cảnh thật náo nhiệt làm sao.
Sau khi dọn dẹp hành lí xong xuôi thì Mộ Yên Nhi cùng hai người kia sớm đã đi đến trung tâm thương mại chơi để lại Kỷ Thiên và cô ở lại.
Mặc trên mình một chiếc áo phông cùng với chiếc quần thung đen dài trông Kỷ Thiên hệt như một người bình thường, phong thái nhà giàu cũng từ đó mà biến mất.
“Chúng ta cùng ra biển chơi được chứ?”
Tố Yên mỉm cười gật đầu chấp nhận, cô cùng anh đi bộ ra ngoài bãi biển.
Ngồi trên bãi cát trắng, Tố Yên trầm tư đôi chút cũng chầm chậm nói: “Chờ em một năm, một năm để em quên đi anh ta… khi đó em nhất định sẽ đồng ý với anh.”
Ba năm sau
Sau một chuyến đi Anh Quốc thì Tố Yên cũng quyết định ở lại nơi đây du lịch và lập nghiệp, anh thì khác mặc dù bản thân phải quản lí Kỷ Gia cùng với tập đoàn Thịnh Phát nhưng hầu như thời gian anh đều ở bên cạnh cô.
Trong một tháng Kỷ Thiên phải bay đi bay lại sang Anh Quốc, mặc cho Tố Yên có khuyên như thế nào anh vẫn phải đến bay sang Anh Quốc cùng cô.
Hiện giờ Tố Yên hoàn toàn thay đổi thành một con người mới, nét tao nhã năm xưa không thay đổi nhưng pha vào đó là một chút trưởng thành.
Bản thân cô đang lay hoay trong bếp làm bữa sáng thì bỗng một bàn tay bí ẩn lại gần ôm lấy cô từ sau lưng, mùi hương nước hoa nam tính quen thuộc đập vào mũi không cần nhìn cô dường như cũng đoán được là ai.
Khẽ mỉm cười cô quay người lại ôm lấy nam nhân: “Sao lại dậy sớm như thế? Hôm qua chẳng phải anh đã làm rất khuy sao?”
Kỷ Thiên mệt mỏi vùi mặt vào hõm cổ cô, giọng nói trầm ấm pha một chút nũng nịu.
“Chẳng phải do em không thương anh sao? Sáng sớm đã bỏ người ta xuống dưới này rồi.”
Tố Yên thở dài nhìn quầng thâm mắt càng ngày càng lớn của anh không khỏi xót xa, khẽ hôn lên đuôi mắt Kỷ Thiên cô dịu dàng nói.
“Được rồi, mau vào bàn ăn sáng. Chiều nay chẳng phải anh sẽ đi máy bay riêng về nước hay sao? Lần này em cùng anh về.”
Nghe được lời này đáy mắt Kỷ Thiên lộ rõ sự vui vẻ, anh ôn nhu xoa đầu cô: “Phải rồi, anh cũng có chuyện muốn nói với em đây.”
Thấy giọng nói có phần lo lắng của Kỷ Thiên, Tố Yên đặt đũa xuống tập chung nghe lời anh nói.
“Lệnh Tổng chuẩn bị kết hôn với Đại Tiểu Thư Lâm Gia, liệu em có cùng anh đến tham gia với tư cách là Kỷ Phu Nhân không?”
Cô cũng dường như biết được điều mà Kỷ Thiên lo lắng là gì liền vỗ tay anh nhẹ giọng: “Sao lại lo lắng như thế? Em đã đồng ý bên anh rồi, em không còn yêu anh ấy nữa đâu.”
Nhận được lời khẳng định của cô Kỷ Thiên gật đầu rồi chuyên tâm vào món ăn trên bàn, khó lắm mới rước vợ về đến Kỷ Gia. Anh nào dám để tên nào cướp đi người vợ này của mình đây.
Sau khi ăn xong Kỷ Thiên giúp cô thu xếp toàn bộ hành lý đi đến máy bay riêng của anh.
Bây giờ Tố Yên đã trở thành một nhà thiết kế thời trang nổi tiếng làm việc dưới trướng của Kỷ Thiên, còn công ty của cô đã chuyển nhượng lại cho Tố Nghiêm Kỳ để anh ấy có thể dễ dàng giúp cô quản lí.
Trong ba năm bên nhau Tố Yên dần được Kỷ Thiên bù đắp đi những tổn thương mà cô phải nhận, cho đến một tháng trước cô bất ngờ biết tin bản thân lại một lần nữa được làm mẹ.
Dù bản thân đã làm mẹ nhưng việc này Kỷ Thiên hoàn toàn không hề biết, những triệu chứng ốm nghén hay ngủ nhiều hoàn toàn không xảy ra.
Hôm nay dù sao nhân ngày kỷ niệm ba năm yêu nhau cô cũng chuẩn bị nói cho anh biết.
Vì là máy bay tư nhân của Kỷ Thiên nên bên trong máy bay hầu như đều có nội thất tựa như đang ở nhà, cô đang ngồi trên chiếc ghế máy bay bên cạnh là Kỷ Thiên đang chuyên tâm họp trên máy tính.
Biết là anh đang họp về việc riêng trên công ty nên cô hoàn toàn không dám làm phiền, bàn tay nhỏ vô tình bị Kỷ Thiên cầm lấy đan vào nhau.
Mặc dù đã yêu nhau được ba năm nhưng anh lại dám làm như thế trong khi đang họp nội bộ khiến gương mặt cô đỏ ửng đến nỗi muốn bốc khói.
Nếu anh đã trêu cô như thế thì cô cũng phải chọc lại, Tố Yên một tay lấy điện thoại bấm nhắn vào trong tin nhắn gửi đến cho Kỷ Thiên.
Đang họp anh vô tình nhìn lướt qua phần tin nhắn, hai mắt mở to cho thấy rất kinh ngạc quay sang nhìn Tố Yên. Kỷ Thiên vội cúp cuộc gọi nội bộ, bàn tay to lớn đang nắm lấy tay cô càng lúc càng chặt.
“Em thật sự có rồi?”
“Vâng!”
Kỷ Thiên hai mắt ửng đỏ gục mặt vào vai cô, cảm nhận được bờ vai có phần hơi ươn ướt, cô vội vã nâng mặt anh lên.
“Sao lại khóc thế này?”
Lúc này gương mặt anh tuấn của anh đã lấm lem nước mắt, giọt nước mắt của sự hạnh phúc, anh nhào đến ôm lấy cô vào trong lòng mà không hề biết cuộc họp trên máy tính vẫn chưa hề cúp.
Các lãnh đạo cấp cao trong công ty nghe một tin này ai nấy không khỏi hoảng hốt, Kỷ Tổng của bọn họ đã có vợ rồi…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...