Trùng Sinh Lần Nữa Lệnh Phu Nhân Đừng Rời Xa Anh
Ngôi kể thứ nhất theo góc nhìn của nữ chính khi là một linh hồn.
Kể từ ngày tôi rời đi cũng đã một tuần trôi qua, Lệnh Khắc hầu như phần thời gian còn lại dùng để chuyển giao toàn bộ tài sản của anh ấy cho Mộ Tần Sơ, còn bản thân anh thì vẫn ở lại căn biệt thự khi xưa.
Ngồi nhà ấm áp kia áp kia của tôi và anh cũng trở nên thật lãnh lẽo, không còn hơi ấm ở căn bếp nhỏ hay tiếng cười đùa của tôi và anh như khi xưa.
Tiểu Khắc của tôi hình như gầy hơn rồi, gương mặt điển trai trước kia cũng đã tiều tụy đi ít nhiều.
Hằng ngày anh cứ đi quanh quẩn trong nhà không còn gì thì lại đi vào trong bếp, hôm nay anh đã đụng vào nấu nướng rồi.
Đứng bên cạnh nhìn thấy anh chật vật với cái bếp tôi cảm thấy sót vô cùng, đồ ăn anh nấu cũng không được đẹp mắt nhưng đây là lần đầu anh nấu tôi sẽ không chê anh đâu.
Anh bày biện thức ăn thật đẹp lên trên bàn ăn, nồi cơm nhỏ tôi mua cho cũng được anh sài đến.
Lạ thật anh lại lấy thêm một cái bát nhỏ xới cơm để ở đối diện anh, đây là cho tôi sao?
“Tiểu Khắc của em…”
Tôi cảm động muốn khóc rồi đây… nhưng một linh hồn như tôi làm sao có thể rơi nước mắt được…
Tiểu Khắc bắt đầu động đũa rồi, tôi nhìn anh ăn lại cảm thấy thật chật vật làm sao.
Anh bất ngờ đặt bát đũa xuống, hai mắt anh ửng đỏ nhỏ giọng thì thầm.
“Cơm anh nấu không ngon… Tiểu Yên sẽ không thể ăn được, anh thật vô dụng.”
Nói rồi anh cũng cầm hết những dĩa đồ ăn trên bàn đổ vào trong thùng rác: “Không bằng Tiểu Yên Yên…”
Tôi ngỡ ngàng, anh là đang nhắc đến tôi sao, anh chỉ mới ăn được vài miếng thôi mà… anh nấu ngon lắm không dở đâu, đừng để bụng đói như thế.
Tiểu Khắc của tôi lại gục mặt mặt xuống bàn, tôi có thể nghe rõ tiếng nức nở của anh, thân thể anh cứ run lên khiến tôi nghẹn ngào.
Anh sao lại đối xử với bản thân tồi tệ như thế được, đột nhiên điện thoại anh rung lên.
Chẳng biết anh cùng người nào đang nói chuyện, gương mặt anh hốt hoảng chạy khỏi nhà.
Tôi cũng rất lo cho anh mà đi theo…
Người anh gặp là Mộ Tần Sơ, anh ấy cầm trên tay một hũ gốm hình như là tro cốt của tôi…
“Mộ Tần Sơ… trả lại Tiểu Yên Yên cho tôi.”
Anh nói là “Tiểu Yên Yên” chứ không phải là “Tro cốt của Tố Yên”, giống như đang nghiền ngẫm từng chữ nói cho Mộ Tần Sơ biết Tố Yên chưa hề chết vậy…
Dáng vẻ tồi tàn của anh giống như đang ủy khuất, căm phận trước cái chết của tôi vậy.
Mộ Tần Sơ sắc mặt không biến đổi, chỉ lạnh nhạt nói: “Cậu điên rồi?”
Lệnh Khắc hai mắt ửng đỏ, sống mũi cay cay, anh quỳ xuống trước Mộ Tần Sơ cầu xin: “Tôi xin cậu… trả lại Tiểu Yên Yên cho tôi, tất cả tài sản của tôi đã chuyển nhượng cho cậu… chỉ cần cậu để em ấy lại thôi.”
Nhìn cận cảnh bộ dáng hèn mọn van xin của anh, tôi không thể nào kìm lòng được.
Đừng quỳ như thế chứ… sẽ đau chân lắm.
Lệnh Khắc của tôi không còn như trước cao cao tại thượng khí thế mạnh mẽ nữa rồi, vì cái chết của tôi mà anh như người mất hồn ư… đừng như thế nữa… tôi không đáng.
Mộ Tần Sơ cuối cùng cũng chấp nhận đưa lọ tro cốt của tôi cho anh, Tiểu Khắc ôm lấy nó thật chặt vào lòng rồi lại trở lại căn nhà của chúng tôi.
Anh đặt tro cốt của tôi ở trên giường rồi vào trong phòng tắm, tôi cùng anh vào bên trong.
Cổ tay anh thế mà đã bị rạch vài đường, máu chảy không ngừng khiến tôi hoảng hốt.
Tiểu Khắc của tôi đang làm gì thế này, sao anh lại ngốc như thế cơ chứ.
Từ ngày hôm đó đến nay cũng đã một năm, hình như thời gian của tôi cũng sắp hết rồi.
Lệnh Tư Ân từ ngày bạn thân tôi Mộ Yên Nhi mất cũng đã phát điên, cậu ta vào bị anh tống vào tù rồi cũng tự sát.
Anh thì ngày càng gầy đi rõ rệt, mái tóc anh chỉ mới được một năm đã có li ti vào cọng tóc bạc.
Gương mặt điển trai của anh cũng càng lúc càng tiều tụy, đêm đến anh ôm lấy con gấu bông mà tôi đã tặng anh ấy khi trước.
Trong miệng anh lại liên tục nhắc đến tôi “Tiểu Yên Yên.” Anh nằm trên giường của chúng tôi khi trước rồi cuộn mình trên giường chìm vào giấc ngủ.
Hình như anh dạo này hay gặp ác mộng, tôi không biết anh đã mơ thấy gì mà khi tỉnh dậy lại sợ hãi đến thế.
Anh ôm lấy con gấu bông nhỏ của tôi rồi không ngừng nức nở.
Sót xa cho anh nhưng tiếc là tôi dù cố cấp mấy cũng chẳng thể nào chạm vào anh được nữa.
Gần đây anh có biểu hiện lạ lắm, anh thường xuyên viết gì đó vào giấy rồi lại cất giấu vào trong hộc tủ.
Hôm nay là ngày cuối cùng tôi được nhìn thấy anh rồi, trước khi bản thân dần tan biến tôi đã thấy anh cầm trên tay một lọ thuốc ngủ uống một lần nữa lọ rồi mỉm cười toại nguyện.
“Tôi đến với em đây… vợ.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...