Cũng may, Kỉ Lam Thanh không nấu nhiều thuốc bổ nên uống cũng không nhiều, nếu không, theo khẩu vị của Hắc Phong, e rằng y không ăn nổi bữa cơm.
Vài năm trở lại đây, Kỉ Lam Thanh nắm rất rõ thói quen của Hắc Phong, y thích gì, không thích gì, lúc nào đói, lúc nào no, chỉ cần liếc mắt một cái là hắn có thể biết được.
Thấy Hắc Phong miễn cưỡng uống, Kỉ Lam Thanh không nỡ ép nữa, vì thế hắn đưa tay lấy cái bát nhỏ trước mặt Hắc Phong đi: "Nếu anh không uống nổi thì đừng uống nữa, anh như thế này giống như em ép anh uống vậy đó.
"
" Không có, Hắc Phong thở phào nhẹ nhõm, nhìn về phía Kỉ Lam Thanh than thở một chút: "Sau này đừng nấu thuốc bổ nữa, anh chỉ cần ăn ngon hơn mộ chút là được."
Phản ứng bài xích kéo dài gần hai năm, không chỉ hủy hoại thân thể Hắc Phong mà còn khiến cho cảm giác thèm ăn của y cũng giảm đi rất nhiều, vì thế nên y ăn rất ít.
Điều này khiến Kỉ Lam Thanh lo lắng vô cùng.
Tuy nhiên, Hắc Phong không thích uống thuốc bổ thì không nên ép nữa nhưng chế độ ăn dinh dưỡng thì phải coi trọng.
"Được rồi, anh ăn nhiều một chút, chúng ta sẽ không uống thuốc bổ nữa đâu." Hắc Phong liền cười rất tươi khi nghe người yêu nói câu này, nụ cười rạng rỡ như một đứa trẻ lấy được món đồ chơi yêu quý của mình, khiến cho Kỉ Lam Thanh không khỏi si mê.
Liên tiếp mấy ngày, Kỉ Lam Thanh và Hắc Phong đều thức dậy lúc mặt trời mọc và ngủ lúc hoàng hôn, gác lại mọi thứ bận rộn trong công ty, sống một cuộc sống thoải mái yên bình nơi miền quê yên tĩnh.
Người dân xung quanh là hàng xóm cũ của cha mẹ Kỉ Lam Thanh.
Sau khi hai người qua đời, họ đã tận tình chăm sóc cho Kỉ Lam Thanh.
Lần này Kỉ Lam Thanh trở về đã mang theo rất nhiều quà biếu cho họ, khiến cho tình cảm giữa họ vẫn luôn thân thiết và ấm áp.
"Lam Thanh, dậy đi, đây là bắp cải dì tự làm, con nếm thử xem." Nhìn chú hai và thím hai đã dậy sớm đi làm đồng, Kỉ Lam Thanh mời hai người vào nhà nghỉ ngơi.
Hắc Phong vừa mới rời giường liền thấy Kỉ Lam Thanh đang đi vào cùng một người đàn ông hơn 50 tuổi, với trí nhớ rất tốt của y, Hắc Phong liền nói: "Chào chú hai!"
Cùng Sơn Tài thản nhiên gật đầu, sau đó nhìn chằm chằm vào Kỉ Lam Thanh.
"Lam Thanh, con mấy năm nay đều ở bên ngoài, mấy người trưởng lão chúng ta đều không gặp được.
Nói cho chú hai biết, vợ của con đâu? Tại sao lần này chỉ mang theo con của con về mà không thấy vợ của con đâu? "
Nghĩ đến hai đứa con Nam Nam và Bắc Bắc của hắn, Cùng Sơn Tài thấy thích vô cùng, nhưng dù sao thì một người đàn ông nuôi hai đưa trẻ cũng không phải là kế sạch lâu dài được.
"Bác hai, cháu..." Kỉ Lam Thanh vừa muốn giải thích, liền bị Cùng Sơn Tài ngắt lời: "Chú biết một mình nuôi hai đứa nhỏ không dễ dàng gì, nhưng Lam Thanh à, con là một người đàn ông có điều kiện rất tốt, con mau tìm một người thích hợp đi, bằng không chú hai sẽ tìm giúp con.
Cùng Sơn Tài chỉ lo nói suy nghĩ của mình, không quan tâm đến vẻ mặt không chút để tâm của Kỉ Lam Thanh bên cạnh.
"Cháu còn nhớ Trương Tiểu Lan nhà Trương Gia Chính gần bên không? Cô ấy sau khi tốt nghiệp đại học liền trở về làm việc trên huyện.
Hiện tại cô ấy là giáo viên của trường cấp 1 trên huyện đó, chú nghĩ rất hợp với con đó."
Cùng Sơn Tài bắt đầu liệt kê ưu điểm của Trương Tiểu Lan, nào là vẻ ngoài ưa nhìn, xinh đẹp, tốt bụng, hiền lành, điều cốt yếu là học vấn cao, công việc tốt, v.v.
Kỉ Lam Thanh bất đắt dĩ muốn ngăn lại nhưng đều bị Cùng Sơn Tài ngó lơ.
Hắc Phong đứng một bên vất vả nhịn cười, nhất là khi nhìn thấy bộ dạng khó xử của Kỉ Lam Thanh, y không khỏi bật cười.
Nghe thấy tiếng cười, Kỉ Lam Thanh liếc mắt nhìn Hắc Phong, ánh mặt vừa bất đắc dĩ vừa tức giận khiến Hắc Phong càng không thể nhịn cười.
Cùng Sơn Tài không thiện cảm nhìn Hắc Phong, sau đó bước tới nắm lấy tay của Kỉ Lam Thanh, kéo người sang một bên, lo lắng nói: "Lam Thanh, bạn của con có gì đó không bình thường phải không?" Nói xong chỉ đầu ngón tay về phía đối phương.
Kỉ Lam Thanh giật mình, nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Cùng Sơn Tài, liếc nhìn đôi mày rõ ràng đang cười của Hắc Phong, không khỏi bật cười nói: "Đúng ạ, có chút không bình thường."
Nếu bình thường thì làm sao nghe người khác giới thiệu đối tượng cho người yêu, không những không giận còn đứng đó cười.
"Hèn gì!" Cùng Sơn Tài vẻ mặt kiểu " đoán trước là như vậy mà",Ông ấy liếc nhìn Hắc Phong đầy thương cảm nói: "Thật đáng tiếc, cậu ta trông đẹp trai như vậy, nếu không có việc gì thì cũng có thể tìm một cô vợ tốt sống thật tốt rồi."
"A...!"Kỉ Lam Thanh cảm thấy dở khóc dở cười nhìn Hắc Phong, nhìn thấy người kia đã thu liễm ý cười, chỉ là ánh mắt sâu thẳm kia mang đến cảm giác có gì đó không đúng.
"Hừ, đừng ở cùng một người như vậy, mau để hắn rời khỏi đây đi"
Cùng Sơn Tài liếc nhìn Hắc Phong, giống như trên người y có độc, còn có ý muốn đuổi người đi
Kỉ Lam Thanh đột nhiên không vui, vùng tay tránh khỏi tay Cùng Sơn Tài đi về Hắc Phong.
Nhìn Hắc Phong bất đắc dĩ khẽ lắc đầu, hắn kiên quyết nói: "Chú hai, giới thiệu với chú, anh ấy không phải là kẻ ngốc, cũng không phải người xa lạ với cháu mà là người cháu yêu, người sẽ cùng cháu sống trọn đời".
"Lam Thanh!" Hắc Phong lo lắng muốn ngăn lại nhưng bị ánh mắt của Kỉ Lam Thanh chặn lại, đem tay đặt trên eo Hắc Phong như tuyên bố chủ quyền, Kỉ Lam Thanh cố chấp dựa vào người Hắc Phong, ngăn không cho y nói lời cự tuyệt nào.
"Cháu?" Cùng Sơn Tài tư tưởng bảo thủ, khó có thể chấp nhận được đứa bé Kỉ Lam Thanh mình yêu thương từ nhỏ, giờ là đồng tính luyến ái, nghĩ người kia vẫn còn là đứa trẻ, đột nhiên gay gắt nói: "Làm sao cháu lại có thể như vậy! "Hắn vừa nói vừa lắc đầu đi về phía cửa, trước khi rời đi, cầm luôn bó bắp cải mang theo lúc nãy.
"Thật là đồi bại, đồi bại quá đi!" Hắc Phong và Kỉ Lam Thanh nhìn nhau, nghe thấy giọng nói của Cùng Sơn Tài xa dần, cuối cùng mọi thứ đều biến thành tiếng cười ngây ngốc.
"Em đó!" Hắc Phong bất đắc dĩ nhìn Kỉ Lam Thanh: "Tại sao nói ra như vậy chứ!"
Dù sao bọn họ cũng chỉ ở đây mấy ngày, sao phải khiến cho mối quan hệ cùng mọi người trở nên phức tạp như hiện tại chứ.
Hơn nữa, đây là quê hương của Kỉ Lam Thanh, là nơi cha mẹ của Kỉ Lam Thanh sống.
Hắc Phong không muốn vì mối quan hệ của hai người mà cha mẹ Kỉ Lam Thanh chết rồi vẫn bị chỉ trỏ, bị nói sinh ra một đứa con " đồi bại".
Còn có Kỉ Lam Thanh, Hắc Phong không thể chịu được người mình yêu bị người khác phê bình chỉ trỏ.
"Anh là người em yêu, em không thể để anh chịu ủy khuất được." Kỉ Lam Thanh vô cùng vui vẻ, hấc cằm khiêu khích nhìn Hắc Phong, giả bộ phong lưu: "Em đây không dễ gì đâu nhé, em đây không yêu môi son má hồng đó, ngoan, thưởng cho em một nụ cười đi nào!"
Hắc Phong cong môi, chớp chớp đôi mắt nhìn Kỉ Lam Thanh, hiện lên một nét quyến rũ quỷ dị...!Kỉ Lam Thanh ngây người nhìn chằm chằm đầy mê muội....
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...