Mặc dù đã tỉnh lại nhưng cơ thể vẫn còn rất yếu, sau khi náo loạn cùng Kỉ Lam Thanh, Hắc Phong rõ ràng là có chút mệt.
"Nếu mệt thì anh nghỉ ngơi một chút đi." Kỉ Lam Thanh ngồi ở bên giường bệnh, một tay vẫn nằm trong lòng bàn tay của Hắc Phong, nhìn người đàn ông trên giường dù mệt vẫn mở hai mắt nhìn, Kỉ Lam Thanh cảm thấy có chút bất lực.
Bản thân sẽ không đột ngột biến mất, nhưng dù đã rất mệt vẫn cố mở hai mắt nhìn?
"Không mệt!" Hắc Phong nhắm mắt lại, sau đó mở ra, không chút che giấu nhìn chằm chằm vào Kỉ Lam Thanh, nhìn thấy người trên gường nhíu mày lộ vẻ mệt mỏi, khiến cho Kỉ Lam Thanh đau lòng không thôi: "Nếu không mệt thì ngủ một lát đi, nếu không bác sĩ Trần sẽ lại đến. Em sẽ gặp phiền toái đó. "
Biết Kỉ Lam Thanh đang nói đùa, Hắc Phong khẽ gật đầu, sau khi nhắm mắt lại nói: "Chú ấy không dám đâu, nếu chú ấy tìm em, em cứ nói cho anh biết, anh sẽ đi xử lí chú ấy cho em. "
Tâm ý luôn bảo vệ mình khiến Kỉ Lam Thanh lắc đầu cười, nhưng trong lòng lại cảm thấy thật ngọt ngào. Có thể được một người như vậy bảo vệ hắn cả đời, nghĩ thôi cũng cảm thấy hạnh phúc rồi..
Kiếp trước hẳn là hắn bị mù cả hai mắt, nên mới không yêu thương quý trọng người trước mắt
Kỉ Lam Thanh càng nghĩ càng cảm thấy hối hận tự trách, nhưng may mắn thay, ông trời không đối xử tệ với hắn, đã cho hắn một cơ hội để chuộc lỗi.
Hắc Phong ngủ rất sâu, mãi đến khi trời tối mới từ từ tỉnh dậy.
Trong phòng bệnh, ánh đèn màu vàng mang theo hơi ấm nhàn nhạt chiếu vào khuôn mặt tái nhợt của Hắc Phong, càng hiện lên nét đẹp mơ hồ, cả người như bao bọc bởi ánh sáng dịu nhẹ, tựa như tiên cảnh, giống như Hắc Phong không còn là người của thế giới này, y sẽ phiêu diêu cùng gió mọi lúc mọi nơi.
Cảm giác này khiến trái tim của Kỉ Lam Thanh thắt lại, lông mày đẹp đẽ của hắn nhíu thật chặt. Thời điểm Hắc Phong mở mắt, hắn đã bước đến bên giường và nắm chặt tay y.
Kỉ Lam Thanh sững sờ nhìn Hắc Phong, người này thuộc về hắn, dù có thế nào cũng không buông tay.
"Làm sao vậy?" Hắc Phong cau mày, bộ dạng của Kỉ Lam Thanh quá sức kỳ quái, giống như đang lo lắng điều gì đó...
"Hắc Phong, anh sẽ không bỏ em lại một mình chứ?" Quá khứ và hiện tại, ở cả hai đời, đây là lần đầu tiên Kỉ Lam Thanh khẩn cầu hỏi Hắc Phong như vậy. Ánh mắt Kỉ Lam Thanh tràn đầy hy vọng..., Kỉ Lam Thanh đời trước muốn Hắc Phong biến khỏi cuộc đời mình nên chưa từng nghĩ tới điều đó, đời này Kỉ Lam Thanh sợ Hắc Phong rời bỏ hắn, nên lo sợ không dám hỏi.
Tuy nhiên trong tình cảnh hiện tại, đối mặt với cảm giác ngày càng bất an, Kỉ Lam Thanh mong mỏi một câu trả lời khẳng định, một câu trả lời rằng Hắc Phong sẽ không bao giờ rời đi.
"..." Bộ dáng của Kỉ Lam Thanh quá ngiêm túc, Hắc Phong nhìn thẳng vào đối phương, khuôn mặt tái nhợt không hiện ra cảm xúc gì, nhưng lòng thì sóng đang gợn sóng không chịu được, đôi mắt mờ mịt không đáy, khiến cho Kỉ Lam Thanh có cảm giác sờ không được mà nhìn thì không thấu.
BẠN CŨNG SẼ THÍCH
//
[FULL] HÓA RA TÔI MỚI LÀ MỐI TÌNH ĐẦU CỦA ẢN...
241K24.4K
Nguồn bìa: Internet........... Tên truyện: Hóa ra tôi mới là mối tình đầu của ảnh đế. Tên Hán Việt: Nguyên lai ngã tài thị ảnh đế đích bạch nguyệt quang. Tác giả: Da Th...
[ĐM-Edit] Kết Cục Của Việc Cứu Nhầm Vai Ác
78.5K9.8K
ĐAM MỸ - CÔNG TỪNG LÀ THỤ. Bạn đã được cảnh báo.( ͡⚆ ͜ʖ ͡⚆)
Sau khi bị cha thân sinh của hài tử tìm tới...
1.8K162
Hán Việt: Bị nhi tử thân đa trảo thượng môn hậu Tác giả: Hắc Miêu Nghễ Nghễ ♡Editor: Gấu Lam♡ Tình trạng: Hoàn thành Deadtime: 28/12/2019 to Thể loại: Nguyên sang, Đa...
[EDIT đam] Trứng rồng nuôi nghìn năm cuối cù...
159K10.9K
Trứng rồng nuôi nghìn năm cuối cùng cũng nở Tác giả: Nhược Ương Quân Tag: đam mỹ, hiện đại, ma huyễn, linh dị, ngọt sủng, cường cường, chủ thụ, 1x1, HE. Bản gốc hoàn 66...
[phiên ngoại] XUYÊN THÀNH VỊ HÔN PHU CHUYÊN...
102K13.9K
Hán Việt: Xuyên thành ảnh đế tác tử vị hôn phu Tác giả: Lâm Áng Tư Nguồn: Wikidich Tình trạng: Hoàn thành (289 chương) Thể loại: Đam mỹ, Hiện đại, Xuyên thư, HE, Sinh tử...
[EDIT - HOÀN] Bàn về kết cục việc cứu lầm nh...
130K9.6K
Tên truyện: Bàn luận kết cục cứu lầm nhân vật phản diện - 论救错反派的下场 Tác giả: Phượng Vũ Niết - 凤羽涅 Thể loại: Ngụy xuyên thư hệ thống - Thanh thủy - Bối cảnh u tối & ngược...
TÌNH YÊU KHÁC THƯỜNG XUẤT HIỆN RỒI (ABO/Tâm...
96.4K11.2K
Tác giả: Tang Tâm Bệnh Cuồng Đích Qua Bì Credit fanart @可乐花生米 Nguồn: Trường Bội Tình trạng: On go-ing VĂN ÁN Hứa Gia Lạc, Alpha đã ly hôn thuộc kiểu lười nhác chán chườn...
Hắc Phong càng im lặng bao nhiêu thì trái tim của Kỉ Lam Thanh càng hoảng loạn bấy nhiêu, nghĩ lại những hắn đã làm trước đây, Kỉ Lam Thanh bất giác cắn chặt môi, dùng sức nắm chặt hai tay của Hắc Phong, để Hắc Phong chú ý đến.
"Lam Thanh, anh..."
Hắc Phong vừa mở miệng liền bị Kỉ Lam Thanh cắt ngang.
Kỉ Lam Thanh nhếch môi tự đắc, đôi mắt hoa đào cong lên: "Quên đi, anh không cần trả lời, em cũng không thể rời nào xa anh."
Trái tim tôi đau đớn vô cớ, nhưng đó không phải là kiểu đau đớn bệnh lý, mà là loại đau đớn đến từ thể xác, từ sâu thẳm trong tâm hồn, Hắc Phong không chịu nổi rên một tiếng, hai hàng lông mày nhíu chặt lại.
Anh không bao giờ nghĩ đến Kỉ Lam Thanh của anh sẽ khổ sở như vậy.
"Lam Thanh, anh không phải có ý đó, anh là..." Anh muốn nói...? Hắc Phong đột nhiên không biết phải nói như thế nào.
Nói rằng anh không còn nhiều thời gian để sống, nói rằng anh đã sắp xếp cho cuộc sống sắp xếp của Kỉ Lam Thanh, hay nói rằng anh sẽ luôn yêu người đàn ông này.
Nhìn khuôn mặt kiêu định mạnh mẽ của Kỉ Lam Thanh, nhìn giọt nước mắt chực rơi nơi khóe mắt bị Kỉ Lam Thanh cố gắng kiềm nén, Hắc Phong không nói được lời nào.
Hắc Phong đưa tay vuốt ve đôi má gầy gò của Lam Thanh, mấy ngày nay đã khiến hắn khổ sở rồi, vẫn là bản thân có lỗi với hắn.
Sớm biết cả hai sẽ rơi vào cục diện như hiện tại, Hắc Phong lúc trước sẽ không chọc đến người này có lẽ cả hai sẽ rơi vào một tình cảnh khác
Hắc y Phong thậm chí còn mong Kỉ Lan Thanh ghét bỏ mình,hận mình như trước, ít nhất có như thế thì khi rời bỏ thế giới này y sẽ không cảm thấy đau buồn.
Hắc Phong khẽ thở dài, trong mối quan hệ này, anh là kẻ ích kỷ.
Chính anh đã bước vào cuộc đời Kỉ Lam Thanh, nhưng thật tàn nhẫn là khi người đó đắp lại tình yêu của y, muốn y ở bên thì y lại sắp rời xa thế giới này.
Vẻ mặt của Hắc Phong càng lúc càng trở nên buồn bã, nỗi đau trong tim chuyển từ từng cơn sang âm ỉ liên hồi, khiến cho tinh thần và sức lực của Hắc Phong bị bào mòn nhanh chóng.
Kỉ Lam Thanh đang thất thần suy nghĩ nên không để ý đến biển hiện bệnh lý của Hắc Phong, cho đến khi bàn tay trong lòng bàn tay hắn bắt đầu run lên, mới khiêdn hắn giật mình tỉnh táo.
"Hắc Phong!" Hắc Phong một tay đặt lên tim mình, há hốc thở gấp kịch liệt, đôi mắt nhắm nghiền, vầng trán nhẵn nhụi lấm tấm mồ hôi. Hắn muốn đi gọi bác sĩ nhưng tay lại bị Hắc Phong giữ chặt
Thấy Hắc Phong khó chịu như vậy, Kỉ Lam Thanh cũng không dám ra sức, chỉ có thể vừa xoa xoa tim cho Hắc Phong vừa nhẹ giọng thuyết phục: "Thư giãn, thả lỏng, hít thở sâu, hít thở sâu..." cho đến khi Hắc Phong chìm sâu vào giấc ngủ.
Nhìn người say giấc nhưng mày vẫn luôn nhíu chặt, Kỉ Lam Thanh cười khổ, nhẹ nhàng nắm tay Hắc Phong.
"Hắc Phong, đời này cho dù anh muốn buông tay, em cũng sẽ không từ bỏ, cho dù anh muốn đi đâu, em cũng sẽ theo anh đến cùng trời cuối đấy. Em, Kỉ Lam Thanh thề sẽ luôn bên anh." "
Trần Dĩ Thành thề, anh thực sự không cố ý nghe lén, nhưng là một bác sĩ, anh có trách nhiệm chăm sóc bệnh nhân mọi lúc mọi nơi, ai mà biết được rằng Kỉ Lam Thanh tự thề như thế.
Cửa đã được mở ra, không thể giả bộ không nghe thấy, Trần Dĩ Thành khẽ ho một tiếng, Kỉ Lam Thanh nhìn sang, hướng mắt nhìn về phía cửa, sau đó xoay người bước ra ngoài.
Kỉ Lam Thanh đứng dậy, hôn lên khóe môi Hắc Phong, vén đắp cho đối phương trước khi xoay người đi ra khỏi phòng.
"Bác sĩ Trần, bác có thể nói thật cho tôi biết, sức khỏe của Hắc Phong thế nào, và anh ấy có thể sống được bao lâu?" Đây là một vấn đề cực kỳ nặng nề, ngay cả Kỉ Lam Thanh sống lại một đời cũng tìm cách né tránh.
Nhưng hôm nay, khi anh ta hỏi Hắc Phong có rời xa mình không, sự do dự của người ấy khiến Kỉ Lam Thanh cảm thấy không ổn, cho dù muốn trốn tránh cũng phải kiên quyết đối mặt.
Dù hẹn thề bên nhau suốt đời, Kỉ Lam Thanh vẫn mong mỏi Hắc Phong sống tốt, hai người sẽ ở bên nhau và sống thật tốt.