Trùng Sinh Làm Ảnh Hậu Mang Thai Của Giới Giải Trí


Bang Lão Hằng đã bị tiêu diệt, chướng ngại vật lớn nhất ngăn cản tổ chức Dạ nắm được thành phố A đã không còn.

Lại thêm thủ đoạn ác liệt của Đàm Hào, Vương Trực, Dạ Thất, gió thu đã quét sạch đám lá rơi rụng kể cả những thế lực khác còn sót lại.

Thành phố A cuối cùng cũng thuộc quyền sở hữu của tổ chức Dạ.

Cùng với sự tan vỡ của bang Lão Hằng, tổ chức Dạ dựa vào việc nắm trong tay quyền lực của hai thành phố A và B, lập tức gia nhập vào hàng ngũ đại boss trong tỉnh, không ngừng bành trướng địa bàn.

Uy danh của lão đại tổ chức Dạ cũng dần vang dội trong tỉnh.

Có người nói, anh mặc quần áo màu đen, gương mặt tuấn tú hiếm thấy trên đời, là mỹ nam vừa kiêu ngạo vừa cao quý.

Lại có người nói, anh vô tâm vô tình, thủ đoạn tàn ác, có thể so với ác quỷ satan nơi địa ngục.

Cũng có người nói, thân phận của anh thần bí, giá trị trên người hàng tỷ, anh là người có lai lịch rất lớn…
Nhưng tất cả cũng chỉ là người đời truyền miệng.

Mọi người thậm chí chưa từng tận mắt nhìn thấy gương mặt thật của anh.

Cũng không biết tên họ là gì, nên đều gọi là “Dạ thiếu”.

Mọi người bàn tán sôi nổi, đồng thời cũng suy đoán về thân phận của vị Dạ thiếu thần bí này.

Vào lúc này, kẻ đang được nhắc đến lại đang kéo lấy An Tuyển Hoàng đi dạo loanh quanh, vô cùng thỏa mãn.

Đương nhiên, sau lưng còn mang theo một cái đuôi nhỏ…
Mùa thu dần qua, nhường chỗ lại chỗ cho mùa đông đang đến gần, nhiệt độ ngày càng lạnh.

Tuy nơi đây là phía Nam, nhưng vẫn không chịu nổi cơn gió lạnh thổi qua.

Dạ Cô Tinh đã ở lại phía Nam được hơn một tuần.

Sau khi An Tuyển Hoàng vội vàng trở về từ New York vẫn luôn ở bên cạnh cô.

Buổi sáng hai người họ bận rộn với công việc của mình.

Việc của cô đã chất thành đống, còn công việc của An Tuyển Hoàng cũng không ít.

Nhưng cứ đến buổi tối thì, khụ khụ… hai người họ lại vành tai chạm tóc mai, quấn quýt bên nhau không rời.

Đương nhiên cũng không thể thiếu việc lăn qua lăn lại một hồi.

Chỉ là mỗi lần như vậy đều sẽ kết thúc bằng việc người đàn ông đi tắm bằng nước lạnh.

Dạ Cô Tinh sờ mũi, nở nụ cười hối lỗi.

Chỉ nhìn thấy An Tuyển Hoàng nghiến răng nghiến lợi nói: “Đợi đó.”
Cô không để tâm đến lời nói của anh.

Nhưng không bao lâu nữa, cô sẽ phải trả giá vì hành động của bản thân, mà cái giá phải trả còn vô cùng nghiêm trọng…
Chuyện sau này tạm thời không nói.

Vào lúc này họ đang tranh thủ thời gian, tay nắm tay, đi dạo trên phố đi bộ.
An Tuyển Hoàng mặc áo khoác màu đen, hoàn toàn được may thủ công.

Phong cách đơn giản, nhìn vừa tao nhã vừa mang khí chất bá đạo ngông cuồng.

Ánh mắt nhìn thẳng, dáng vẻ nghiêm túc, phối hợp với đôi mắt đen sâu sắc, mạnh mẽ.


Tuy đã thu bớt lại khí thế trên người, nhưng vẫn khiến người khác không dám nhìn thẳng vào anh.

So với anh, quần áo của Dạ Cô Tinh lại vô cùng thoải mái.

Một cái áo hoodie màu vàng nhạt, thêm hình chú vịt con cũng màu vàng trên áo, trông vô cùng thú vị.

Hai nhúm lông trắng ngà rũ xuống hai bên trái phải, đung đưa theo mỗi bước đi của cô, vô cùng đẹp.

Tóc búi cao giống như nụ hoa, lộ ra cái trán trơn bóng trắng ngần.

Quần bó dài màu đen phác họa lên đôi chân thẳng thon dài xinh đẹp của cô.

Dưới chân là đôi giày màu da đế thấp.

Trên sống mũi là chiếc kính râm bản to.

Nhìn cô vừa trẻ tuổi linh động lại không mất đi khí chất xinh đẹp thần bí.

Tính thử thời gian, bé con này đã ở trong bụng cô từ tháng chín.

Bây giờ là giữa tháng mười hai, hơn ba tháng, gần bốn tháng.

Giờ đây cũng đã dần thấy rõ được biểu hiện của người mang thai.

Tuy bụng nhìn qua cảm thấy không có gì thay đổi, nhưng chỉ cần chạm vào thì sẽ biết rõ.

Bụng đã bắt đầu hơi lộ ra, cho nên quần bó, áo ôm, giày cao gót… đều đã bị cô ném qua một bên.

Hai người nắm tay nhau, đi theo dòng người.

Đây là phố đi bộ sầm uất nhất của thành phố A.

Dạ Cô Tinh đã quyết định sáng sớm ngày mai trở về thủ đô.

Cho nên buổi chiều cô tự cho bản thân được nghỉ nửa ngày, kéo An Tuyển Hoàng đến đây.

Nói một cách mỹ miều thì chính là… hẹn hò!
An Tuyển Hoàng không có ý kiến gì khác, chỉ cần cô vui vẻ là được rồi.

Tổ hợp trai xinh gái đẹp đã thu hút sự chú ý của người khác.

Hơn nữa cặp đôi này còn khá là… kỳ lạ!
Không kỳ lạ sao được? Trong khi An Tuyển Hoàng mặc trên người toàn là quần áo của đàn ông trưởng thành, khí chất cao quý, nghiêm nghị, khiến người khác cảm thấy cao không với tới.

Dạ Cô Tinh lại là dáng vẻ nữ sinh thuần khiết, mỉm cười ngọt ngào, ánh mắt ngây thơ hồn nhiên.

Nhìn qua lập tức nhận ra được đây là tổ hợp ông chú và Loli*!
*Loli: Cô gái trẻ chưa dậy thì.
Các cô cậu thiếu niên thì hét to: “Có tình yêu thật tốt”.

Nhưng mấy cô dì chú bác hơi lớn tuổi có suy nghĩ bảo thủ, lại đang sôi nổi bóp tay răng rắc… Cô gái tốt như vậy lẽ nào lại bị hủy trong tay của một tên cầm thú? Thật là thói đời ngày một xấu đi…
Mà hai kẻ đang là trung tâm được tất cả mọi người chú ý lại không hề quan tâm đến.

Mắt điếc tai ngơ với những lời bàn luận đó, xem như không có gì, nên làm cái gì thì làm cái đó, muốn nói cái gì thì nói cái đó!
Không thể không thừa nhận, hai người họ ở bất cứ mặt nào cũng đều khác thường như vậy.

Đều là dáng vẻ lạnh lùng kiêu ngạo, thoải mái phóng khoáng.


An Tuyển Hoàng ôm chặt lấy Dạ Cô Tinh từ phía sau, thể hiện tính chiếm hữu của mình.

Bàn tay to lớn nhẹ nhàng ve vuốt eo của cô.

Dạ Cô Tinh cảm thấy hơi nhột, bật cười muốn trốn thoát.

Nhưng không ngờ cánh tay anh như gọng kìm, mạnh mẽ bá đạo.

Căn bản không cần phải nói gì, cuối cùng đành thuận theo anh!
Hai người tranh thủ thời gian rảnh rỗi hiếm có, chậm rãi đi dạo.

Đột nhiên, Dạ Cô Tinh dừng lại trước một tủ kính trưng bày, kéo An Tuyển Hoàng đi vào trong.

Dạ Thất lén lút theo ở phía sau, giậm chân chỉ hận rèn sắt không thành thép, luôn miệng mắng chửi cái đồ không biết tiến bộ!
Chịu đựng nhìn chằm chằm móng vuốt của An Tuyển Hoàng cứ như ma trơi không ngừng quấn lấy eo Nhất Nhất.

Anh ta vừa mắng An Tuyển Hoàng vô cùng can đảm, không biết sống chết; vừa trách móc Nhất Nhất để người không quen biết đu bám trên người như vậy!
Quả thật làm tan nát cả trái tim! Anh ta lại dễ dàng thua An Tuyển Hoàng…
Mấy ngày nay, thách thức hay là gây hấn với An Tuyển Hoàng đã trở thành sứ mệnh lớn nhất của Dạ Thất.

Đơn độc khiêu khích, đánh nhau kịch liệt, đấm bốc, súng ống, uống rượu, đánh bài.

Đều đã dùng hết mười tám môn võ nghệ, chỉ còn thiếu việc học thuộc lòng, viết chính tả là chưa so đấu.

Thế nhưng không hề có bất cứ ngoại lệ nào, Dạ Thất toàn bộ đều bại trận!
Trong lúc ấm ức, anh ta cũng cảm thấy trong lòng có một loại cảm giác vui sướng.

Thực sự chỉ có người đàn ông như vậy mới có thể xứng với người độc nhất vô nhị như Nhất Nhất.

Vai đột nhiên bị một người vỗ, mà còn dùng lực không hề nhỏ.

Sắc mặt Dạ Thất hiện lên vẻ lạnh lùng, theo phản xạ đánh một đòn tấn công, lại bị người đó tiếp được.

Dạ Thất nhíu mày, vừa nhìn đã thấy là một người đàn ông cao lớn, giọng điệu xấu xa mà nói: “Cậu là ai? Người như ông đây muốn bấu là bấu được à?” Không thấy anh ta đang khó chịu à!
Tư Kình Dận khẽ ho hai tiếng, nhắc nhở: “Họ đã đi rồi…”
“Ớ…” Dạ Thất quay đầu nhìn, không tìm ra được dấu vết của hai người họ.

Trong lòng vô cùng tức giận, thì ra là muốn vứt bỏ anh ta đúng không?!
Anh ta còn cố ý không tin lời nói bậy bạ này! Nhấc chân muốn đuổi theo.

Không ngờ Tư Kình Dận không lùi lại mà còn tiến tới hai bước, chặn đường của Dạ Thất, khiến cho anh ta không thể không dừng lại.

“Cút đi! Đừng cản đường!”
Vẻ mặt của Tư Kình Dận hơi khó chịu, ánh mắt hiện lên sự lạnh lùng: “Xin lỗi, không thể nghe theo.”
Dạ Thất cười khinh khỉnh, nói: “Cậu là cấp dưới của người đàn ông đó?”
Tư Kinh Dận không nói gì, vậy chính là âm thầm thừa nhận.

Anh ta cũng chỉ là nghe lệnh làm việc.

Gia chủ đã ngầm ra hiệu hai lần cho anh ta.

Nếu vẫn không cản được người này, anh ta có thể lập tức thu dọn đồ đạc và cút đi.

“Rốt cuộc cậu có tránh ra hay không?” Giọng nói của Dạ Thất cũng đột nhiên rét lạnh, không còn dáng vẻ cười đùa cợt nhả như ngày thường.

Anh ta nhìn chằm chằm vào kẻ đứng trước mặt.


Xem ra nếu không dạy cho mấy kẻ như này một bài học thì họ sẽ không biết trời cao đất rộng là gì!
“Không tránh.” Dạo này, tâm trạng của Tư Kình Dận không được tốt.

Đầu tiên là bị Dạ Cô Tinh đuổi về, rồi còn bị đánh một trận.

Sau khi vết thương lành thì lại vội vàng chạy từ thủ đô đến thành phố A, ăn nói khép nép, khúm núm xin lỗi, lại bị từ chối.

Anh ta tốt xấu gì cũng làm hộ pháp được nhiều năm, mấy trưởng lão An gia ở trước mặt anh ta còn phải nhường nhịn ba phần.

Tư Kình Dận anh chưa từng phải chịu sự bực dọc như này?
Nhưng lúc này anh ta lại không dám chọc Dạ Cô Tinh.

Thứ nhất, cô ấy là bảo bối của gia chủ, anh ta đâu dám động vào.

Thứ hai, người phụ nữ kia tuyệt đối không đơn giản.

Trực giác nói cho anh ta biết, nếu mạo phạm vị kia, kết cục sẽ rất thảm...
Cho nên, Tư Kình Dận như bị mắc cục tức ở trong ngực, lên cũng không được mà xuống cũng không xong, thật là nghẹn khuất vô cùng!
Trong mắt Dạ Thất hiện lên ý muốn khiêu chiến, ánh mắt vẻ khiêu khích, khóe môi nhếch lên một đường cong khinh thường: "Cậu dám?"
Tư Kình Dận đang lo không có chỗ trút giận, trả lời: "Có gì mà không dám?"
Hai con khủng long bạo chúa đánh nhau, ngọn lửa chiến tranh bùng lên hết sức căng thẳng, đồng thanh nói: "Đến chỗ khác!"
Lại nói đến Dạ Cô Tinh và An Tuyển Hoàng, hai người đều có khả năng quan sát hết sức nhạy bén.

Làm sao có thể không phát hiện phía sau thiếu mất hai cái đuôi nhỏ được? Sắc mặt An Tuyển Hoàng buồn bực, Dạ Cô Tinh lại không khỏi bật cười.
Thất Thất vẫn luôn đáng yêu như trước...
Nhưng mà, thực ra hiện tại cô cảm thấy người thật sự đáng yêu còn có một người khác.

Liếc mắt nhìn bộ mặt không được tự nhiên của người đàn ông bên cạnh, Dạ Cô Tinh không nhịn được cười trộm.
Áo khoác màu đen được cất vào túi.

Lúc này An Tuyển Hoàng mặc một chiếc áo phông SpongeBob, bên dưới là một chiếc quần màu nâu bình thường.

Thân người cao gần một mét chín, bẩm sinh như một giá treo quần áo di động.

Thậm chí mặc một bộ đồ đáng yêu như vậy vẫn có thể đẹp trai đến suất sắc.
Lại nhìn Dạ Cô Tinh, áo hoodie màu vàng nhạt đã được cô thay ra cất vào trong túi, mặc chiếc áo giống hệt An Tuyển Hoàng.

Làm cho người ta vừa nhìn qua liền biết đây là một đôi tình nhân.
Giờ phút này, trong túi trên tay cô còn có một bộ SpongeBob phiên bản thu nhỏ.
Dạ Cô Tinh để người đàn ông tùy ý nắm tay.

Bàn tay kia dịu dàng bọc lấy tay của cô.

Nhiệt độ cơ thể đặc biệt của người đàn ông truyền vào lòng bàn tay, làm cô bỗng cảm thấy một sự an toàn đến lạ.
"An Tuyển Hoàng, anh thích con trai hay là con gái?"
Người đàn ông nhíu mày, sửa lại cho đúng: "Hoàng."
Dạ Cô Tinh nhún vai, vấn đề xưng hô này đã làm hai người rối rắm rất lâu.

Ngẫm nghĩ thì thấy gọi thẳng tên anh như vậy cũng không hợp lý lắm, muốn Hoàng thì Hoàng vậy!
Sửa lại xưng hô, cô hỏi lại lần nữa.
Đôi mày của người đàn ông giãn ra, chớp mắt, trầm ngâm: "Con gái."
Dạ Cô Tinh nhướng mày: "Vì sao?"
"Giống em."
"Vậy nhỡ là con trai thì sao?"
"...!Cũng được." Người đàn ông suy nghĩ một chút, nói thêm: "Vẫn muốn giống em."
Dạ Cô Tinh nhướn mi thích thú, trong lòng nổi lên chút ngọt ngào, hỏi ngược lại: "Vậy nếu giống anh thì sao?"
"Cũng tốt."
"Vì sao?"
"Bởi vì là do em sinh."
".

.

.

.


.

."
Thời điểm hai người trở lại khách sạn thì mặt trời đã ngả về tây.

Dạ Cô Tinh chọn cho An Tuyển Hoàng hai bộ quần áo mùa đông, lại không mua cái gì cho mình.
Người đàn ông tuy rằng sắc mặt không đổi, nhưng Dạ Cô Tinh lại có thể thấy trong cặp mắt đen láy của anh có sự sung sướng.
Thật ra, với thân phận của An Tuyển Hoàng thì những chuyện ăn, mặc, ngủ, nghỉ căn bản không cần cô quan tâm, tất cả đều có chuyên gia để ý.

Nhưng Dạ Cô Tinh vẫn không nhịn được muốn mua quần áo cho anh.

Vì cảm thấy đồ tự tay mình chọn sẽ có ý nghĩa khác.

Hiển nhiên, anh chàng An Tuyển Hoàng này vô cùng hưởng thụ, hơi thở lạnh như băng quanh cơ thể dịu đi không ít.
Chỉ chốc lát sau, Dạ Thất và Tư Kình Dận trở lại.

Đầu tóc hai người hỗn loạn, trên mặt còn có vết máu, từ trên xuống dưới đều rất chật vật!
Dạ Thất nứt khoé miệng, Tư Kình Dận thì khoé mắt xanh lam.

An Tuyển Hoàng và Dạ Cô Tinh lại làm như không thấy.
Tư Kình Dận yên lặng đứng ở sau lưng An Tuyển Hoàng, liếc mắt về phía người phụ nữ bên cạnh gia chủ, vô cùng trầm tư.

Xem ra phán đoán của anh ta không sai, người phụ nữ này quả nhiên không đơn giản.

Một người thuộc hạ nhìn như cà lơ phất phơ, vậy mà có thể bất phân thắng bại với anh ta.

Điều này khiến Tư Kình Dận giật mình kinh ngạc.

Cũng may mắn mình không não tàn như Lạc Địch, không khiêu chiến trực tiếp với cô ấy.
Người phụ nữ có thể làm cho gia chủ ưu ái như vậy, sao có thể là kẻ không có lai lịch gì được?
Đến lúc này, trong lòng Tư Kình Dận có một loại cảm giác kính sợ và kiêng kị Dạ Cô Tinh.
Mà Dạ Thất đương nhiên sẽ không nhẫn nhục chịu đựng giống như Tư Kình Dận.

Điều anh ta am hiểu nhất chính là cải trang thành lưu manh!
Vừa thấy Dạ Cô Tinh, tất cả bất bình đột nhiên bộc phát.

Anh ta tỏ vẻ tội nghiệp ngồi xổm xuống dưới chân cô, chỉ vào khóe miệng mình, như khóc mà kêu lên: "Nhất Nhất, mau nhìn xem, thuộc hạ của người đàn ông này bắt nạt tôi! Tôi không quan tâm, cô phải giúp tôi đánh trả lại cậu ta!”
Tư Kình Dận thấy thế, vẻ mặt như ăn phải phân, anh ta bắt nạt tên này?
Dạ Cô Tinh bất đắc dĩ, cô định tạm thời cho Dạ Thất thay thế cô trông coi tổ chức Dạ, chờ tình hình của thành phố A dần lắng xuống, mới quay về thủ đô.

Nhưng trước tiên, cô vẫn muốn làm rõ một số việc.

Ví dụ như người cha thật sự của đứa nhỏ là ai, thân phận thật sự của An Tuyển Hoàng là gì…
Đi theo Dạ Cô Tinh vào phòng, Dạ Thất sửa lại bộ dáng vô lại lúc trước, vẻ mặt đột nhiên nghiêm trọng.

Thật ra, anh ta ít nhiều cũng có thể đoán được một chút sự việc, nhưng vẫn muốn nghe từ chính miệng Nhất Nhất giải thích.
Dạ Cô Tinh nói qua về chuyện cô và An Tuyển Hoàng gặp nhau như thế nào, bảy phần là thật, ba phần là giả.

Không dám nói là cô mạnh mẽ cưỡng bức người ta, chỉ nói hai người anh tình tôi nguyện, cha của đứa nhỏ chính là An Tuyển Hoàng, không có gì có thể nghi ngờ.
Nhưng mà đối với thân phận của An Tuyển Hoàng, Dạ Thất đương nhiên có nghe qua, ánh mắt lộ ra vẻ kiêng kị.
"Nhất Nhất, cô quyết định như vậy sao? An gia là một gia tộc lớn, trở thành phu nhân nắm quyền cũng không phải là một việc an nhàn."
Dạ Cô Tinh khẽ cười: "Tôi không quan tâm An gia, cũng không để ý phu nhân nắm quyền.

Tôi chỉ quan tâm người đàn ông trong lòng tôi mà thôi."
Ánh mắt Dạ Thất thâm thúy, ẩn chứa sự lo lắng: "Tôi sợ cô chịu tổn thương."
Nhìn ra ngoài cửa sổ, trời chiều xuống, ánh hoàng hôn đẹp không sao tả xiết.

Dạ Cô Tinh dần nở nụ cười, trong lòng lại có chút tang thương khó giải thích: "Thất Thất, tôi muốn thử xem."
Thật ra, trong lòng cô vẫn luôn có áp lực.

Thân phận của An Tuyển Hoàng, cùng những mối quan hệ rắc rối, phức tạp sau lưng anh, còn có những mối liên hệ dây mơ rễ má với hắc đạo, đều khiến cô cảm thấy bất an.

Thế nhưng, tâm ý của An Tuyển Hoàng lại xua tan những cảm xúc tiêu cực khó chịu này của cô một cách kỳ lạ.

Rõ ràng là người trầm mặc, ít nói, là người đàn ông không hề biết lãng mạn, nhưng lại làm cho Dạ Cô Tinh có cảm giác vô cùng an toàn.

Giống như anh có thể vì cô mà vẽ lên cả một bầu trời.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui