Trùng Sinh Lại Làm Độc Phụ

Editor: La Thùy Dương

Beta: Diệp Nhược Giai​

Nửa tháng trước, vào một buổi khuya, quỷ diện nhân đang ngủ gật trên tháp canh bỗng dưng bị một loạt tiếng thét hỗn độn cùng tiếng đàn chim kêu quang quác bay trên bầu trời làm bừng tỉnh. Quỷ diện nhân lập tức nhoài người nhìn ra phía trước, liền thấy rừng cây chấn động thật không khác gì trời long đất lở, lập tức hoảng hốt khua chiêng gõ trống, vừa gõ vừa kêu to: “Thú tập kích, thú tập kích, bạch mao thú lại tới nữa rồi.”

Đêm khuya yên tĩnh bị một trận huyên náo làm phá vỡ, đám quỷ diện nhân đang ngủ bật người ngồi dậy, vội vội vàng vàng đi lấy cung tiễn, đến khi bọn chúng hướng cung nhắm ra cửa phòng thì liền thấy đại hắc xà còn cao lớn hơn cả tháp canh đó lại đến nữa. không những thế, nó còn đang há to cái miệng đỏ ngòm chẳng khác gì chậu máu của nó, một ngụm nuốt chửng tên quỷ diện nhân đang khua chiêng trên tháp canh vào bụng.

Nhóm quỷ diện nhân bị dọa gần chết, lập tức giương cung bắn tên.

Nhưng vảy của đại hắc xà vô cùng cứng cáp, tên bắn lên người nó thật chẳng khác nào như đang gãi ngứa.

Thủ lĩnh bọn quỷ diện nhân lập tức vẫy tay, “Rút lui về địa cung ở ngoài thành, mau mau mau!”

Nhóm quỷ diện nhân nhanh chóng rút lui, nhưng đại hắc xà cũng đuổi sát theo sau, miệng to như chậu máu vừa há miệng liền nuốt trọn một người, mà trên đầu của con đại hắc mãng ấy dường như có một con thú nhỏ màu trắng phản quang trong bóng đêm.

Trong Nhân Súc Viện, đám người tế máu khi nghe thấy động tĩnh bên phía đầu tường ngoài kia đều hoảng sợ co rúm người lại.

“yêu quái tới, có yêu quái tới.” Có kẻ thều thào run lẩy bẩy nói.

Đám người Ngọc Loan mặt cắt không còn giọt máu ôm nhau co rúm trong một căn nhà lá nhỏ, tĩnh lặng nghe tiếng thét hỗn loạn bên ngoài, trong mắt đều là vẻ chết lặng chờ chết. Nhưng đúng lúc này một chiếc bóng che khuất ánh trăng nhảy bổ vào trong viện, mang theo tiếng “khè khè” ghê rợn. Ngọc Khinh nâng mí mắt đang hạ xuống, cả người tức khắc cứng lại, đồng tử trong mắt kịch liệt co rút, “Rắn, rắn …”

Tay phải nàng huých Ngọc Loan.

Ngọc Loan liền ngẩng đầu nhìn, lập tức mở to hai mắt, theo bản năng thốt lên: “Chạy, chạy mau.”

Nhưng các nàng vẫn ngồi yên một chỗ, nương tựa vào nhau, dù muốn cử động nhưng toàn thân lại không còn chút khí lực nào.

Chỉ chớp mắt bao phủ Nhân Súc Viện là bầu không khí lạnh ngắt như tờ, nhưng chỉ lát sau, tiếng thét hoảng sợ xen lẫn tiếng kêu thê lương, cùng lúc văng vẳng khắp viện.

Thử đứng lên rồi lại bủn rủn ngã xuống, Ngọc Khinh suy sụp tinh thần ôm mặt, mang theo nức nở: “Cũng tốt, chúng ta cùng nhau xuống hầu hạ quận chúa.”


“Tỷ không được nguyền rủa quận chúa, quận chúa nhất định không chết. Quận chúa là quận chúa mà, như thế nào đi nữa cũng là chất nữ ruột thịt của Yến vương. Nhất định là bọn chúng đã bắt quận chúa đến nơi khác rồi.” Ngọc Loan gào một hơi xong liền thở hồng hộc.

Trong lúc này, một đầu rắn to lớn bao trùm cả khoảng trời đêm bất chợt vươn vào trong viện, một chiếc bóng trắng từ phía trên đầu rắn trượt xuống, “Ngọc Loan, Ngọc Khinh, Võ Nhị, Võ Tam, Võ Tứ! Các ngươi đang ở đâu?”

“Là giọng của quận chúa?” Ngọc Loan thần người một chút.

Ngọc Khinh đè chặt tim đang đang đập bình bịch trong ngực, “Quận chúa, quận chúa?!”

“Bọn em ở trong này!” Ngọc Loan kinh hỉ kêu to.

“Mau theo ta đi.” Mộ Khanh Hoàng tìm được bọn Ngọc Loan thì nhất thời vui mừng lôi kéo cánh tay họ nhưng rốt cuộc, đổi lại chính là một trận đau lòng. Cánh tay vốn có thịt có da, bây giờ khi sờ vào tay chỉ cảm nhận được gầy trơ xương.

“Quận chúa, bọn em không đứng dậy nổi.” Ngọc Loan khóc nói.

Ngược lại bọn Võ Nhị là ba nam nhân thì sức còn lực còn, cùng dìu bọn họ đứng lên.

Mộ Khanh Hoàng ôm lấy Ngọc Loan trước, nói với Ngọc Khinh: “Ta lập tức tới đón em.”

Ngọc Khinh gật đầu.

“Tiểu Hắc, mau cúi đầu xuống.” Mộ Khanh Hoàng hướng đầu của đại xà ở trên cao mà gọi.

Đại xà lắc đầu một cái, chậm rãi cúi xuống, Mộ Khanh Hoàng đưa Ngọc Loan lên trước, Ngọc Loan hoảng sợ đến mức toàn thân lạnh run, bấu víu Mộ Khanh Hoàng không thôi, “Quận chúa, quận chúa, em sợ.”

“Đừng sợ.”

Lúc này ba người Võ Nhị đã leo lên đầu rắn ngồi rồi, Mộ Khanh Hoàng bèn giao Ngọc Loan cho bọn hắn vừa quay đầu ôm Ngọc Khinh. Lúc này Ngọc Khinh cũng đã “thân nhẹ như yến” cả rồi.

“Cứu, cứu bọn ta, cầu xin ngươi hãy cứu bọn ta.” một vài người già trẻ nhỏ cũng lết qua bên cạnh họ, ai oán khẩn cầu.


Mộ Khanh Hoàng ôm chặt Ngọc Khinh một chút, cắn răng một cái, xoay cũng không xoay đầu lại liền trực tiếp leo lên đầu rắn, “Tiểu Hắc, đi mau!”

“Cứu cứu bọn ta, xin hãy cứu bọn ta đi mà.”

Đầu rắn chậm rãi vươn lên trời cao mang theo đám người Mộ Khanh Hoàng rời đi. Bên dưới những kẻ đáng thương đều điên cuồng vươn những cánh tay gầy trơ xương lên cao, thê lương ai oán hệt như những bộ xương khô bị chôn sống dưới địa ngục đang không ngừng chui lên từ lòng đất. Mộ Khanh Hoàng toàn thân căng cứng, trong mắt tuy lộ vẻ không muốn nhưng vẻ lạnh lùng trên mặt vẫn tuyệt không đổi sắc.

Diện tích của đầu rắn không quá rộng để dung chứa cho nhiều người, chỉ cần hơi lơ là tức sẽ ngã xuống dưới. Bọn Võ Nhị ba người bảo vệ chặt chặt chẽ mấy nữ nhân Mộ Khanh Hoàng ở bên trong, sáu người chật vật chen chúc trong cùng một chỗ.

- -

Bên trong sơn động ánh lửa sáng hừng hực, một cánh cửa lớn bằng đồng đen chống trời đạp đất, hùng vĩ khổng lồ, Yến vương đứng trước cánh cửa này trông thật không khác gì một loài kiến tầm thường nhỏ bé. Ông ta đưa tay vuốt ve từng đường hoa văn trên cửa Thanh Đồng, ánh mắt nóng bỏng.

Mộ Cao Tố từ xa đi tới, đập váo mắt chính là cánh cửa khổng lồ ấy. Mỗi một lần trông thấy cửa Thanh Đồng là ngay lập tức một loại cảm giác huyền bí vạn năm tang thương luôn mãnh liệt đập vào lồng ngực hắn, khiến hắn không nhịn được suy đoán, đằng sau cánh cửa này rốt cuộc là gì? Có thật sự là Dao Trì tiên uyển như những chữ được khắc trên tấm biển bằng đá to lớn treo trên cửa Thanh Đồng hay không? Hoặc là đúng như lời của phụ vương đã nói, đằng sau cánh cửa chính là lối vào thông đến Tiên giới?

“Phụ vương.” đi đến trước mặt Mộ Kiêu, Mộ Cao Tố chắp tay hồi bẩm: “Trải qua chuyện bị thú tập kích lần này, theo như lời từ Nhân Súc Viện thì bên ta đã tổn thất sáu mươi tám người. Mà đám người tế máu chứng kiến sự việc đêm đó đã nói, Mộ Khanh Hoàng còn chưa chết, ả còn cứu thoát và mang bọn tì của ả trốn đi.”

“Mộ Khanh Hoàng, Bạch Mao thú! Tố nhi, ngươi đoán vì sao thú canh mộ kia lại không ăn Mộ Khanh Hoàng? Làm thế nào một nữ tử mảnh mai lưu lạc trong rừng lại có thể sống sót trong núi rừng sâu thẳm suốt nhiều ngày qua? Bạch Mao thú kia là loài thú có tốc độ nhanh, thần trí thông tuệ như người, thế mà lại chưa ăn Mộ Khanh Hoàng. Xem ra Mộ Khanh Hoàng đã được Bạch Mao Thú kia coi trọng.”

“Nhi tử cũng không biết.” Trong lòng Mộ Cao Tố cũng cảm thấy quái dị.

Yến vương thong thả bước qua lại với hai tay chắp phía sau, bất thình lình cười xảo quyệt, “Bổn vương hồ đồ rồi, cửa Thanh Đồng mặc dù không mở ra được, nhưng khẳng định vẫn còn một lối vào khác, mà lối vào đó chỉ có thú canh mộ mới biết. Thú canh mộ không muốn gặp bổn vương nhưng lại muốn gặp Mộ Khanh Hoàng. Bổn vương thật không tin nàng ta ngay cả hồi kinh cũng không muốn về, ngược lại chịu ở núi thâm sâu hoặc ở phía sau cửa Thanh Đồng làm một dã nhân. Mau phái người phong kín toàn bộ những tuyến đường thông từ kinh đô tới Bắc Bình, bổn vương muốn ôm cây đợi thỏ.”

“Vâng.”

Mộ Cao Tố xoay người, cất được vài bước thì dừng lại, đuôi mắt thầm liếc về phía Mộ Kiêu đang vuốt ve hoa văn của Thanh Đồng, trong mắt hắn chất chứa sáu phần sợ hãi, bốn phần cay độc.

Ôm cây đợi thở à? Ai mà biết sẽ phải đợi tới khi nào? Hay để ta dụng kế dụ rắn ra khỏi hang giúp người nhỉ, phụ vương của ta?

Lá khô vàng rụng, đã vào cuối thu để bắt đầu cho mùa đông sắp đến, người người ở trấn Hoa Cúc nơi vùng biên giới đều phải khoác áo lông khi ra ngoài đường. Tại một quán rượu nhỏ, âm Cửu Chúc đặt cánh tay lên vai Kim Nê, “Huynh đệ, ngươi được lắm! Chưa được bao lâu đã lên chức quản lý rồi, có thăng quan phát tài thì cũng đừng quên mất lão ca ta đấy.”


Kim Nê cười, nâng chén cạn với âm Cửu Chúc, “Sao có thể chứ, có quên ai cũng không thể quên huynh được.”

Hai người cùng nâng cốc một hồi, rốt cuộc âm Cửu Chúc cũng lên tiếng trước: “nói gì thì nói, vẫn là chủ tử kia của ngươi thăng quan nhanh nhất, nghe nói hiện tại đã là phó tướng?”

Kim Nê giả vờ không phục, “hắn gọi Yến vương một tiếng biểu cô phụ đấy, còn có thể không nhanh chóng thăng quan hay sao?”

“Phải, phải, chủ nhân của ngươi còn là con nhà võ tướng, thân đã vốn mang quân tịch. Cho dù hắn có nhanh lên làm phó tướng, thì nào có kẻ nào dám hó hé nửa câu?”

Lỗ mũi Kim Nê phun ra một luồng khí giận dữ, há mồm to nốc rượu.

âm Cửu Chúc cười ha ha một tiếng, “Thế nào, ngươi còn muốn giết hắn à? Ngươi cần phải hiểu, tiền đồ của ngươi đều đặt hết lên người hắn đấy. Nếu chỉ vì đàn bà thì không đáng đâu.”

Kim Nê không nói gì, chỉ một mực uống rượu.

âm Cửu Chúc cản lại, hỏi tiếp: “Nhắc đến nữ nhân, ta bỗng nhớ một chuyện. Chủ nhân ngươi không phải còn rất hận Triều Dương quận chúa sao, làm thế nào nghe tin nàng ta chết thì hắn lại có vẻ thống khổ như vậy, đến cả tính tình cũng thay đổi?”

Ánh mắt Kim Nê chợt lóe, dí sát nhìn âm Cửu Chúc, “Làm sao huynh biết chủ nhân ta vì Triều Dương quận chúa mà đau khổ, huynh thấy tận mắt sao?”

Trong mắt âm Cửu Chúc rất nhanh lóe lên vài tia kì lạ, rồi thúc Kim Nê uống tiếp: “Lại lại đây, cùng uống rượu nào.”

Kim Nê cũng không hỏi nữa, thuận theo âm Cửu Chúc nốc rượu.

âm Cửu Chúc lại nói: “Nhưng nội tình có chút khó hiểu nhỉ, ngươi thường theo bên người Lục Cửu mà lại không thể nhìn ra manh mối gì. Lục Cửu và Triều Dương quận chúa trở mặt thành thù, người ngoài cuộc đều cho rằng là bởi vì một Sầm Tiểu Mạn, thế nhưng thi thể Sầm Tiểu Mạn biến đâu rồi? Kim Nê, ngươi nói xem chủ nhân ngươi đang muốn làm gì?”

Bị phát hiện rồi sao? Trong chớp mắt mồ hôi Kim Nê đã rơi đầy mặt.

âm Cửu Chúc cười cười quan sát Kim Nê, “Huynh đệ, ngươi nóng lắm sao, đổ không ít mồ hôi đấy.”

Kim Nê vội vã gật đầu, kéo kéo lông cổ áo, “Hôm nay ra cửa thấy gió lớn nên đã khoác lên chiếc áo lông.”

“Phải không?”

âm Cửu Chúc cười phá lên, vỗ bả vai Kim Nê, “Chủ tớ tình thâm đã nhiều năm, làm thế nào lại có thể nhanh chóng bị rạn nứt bởi một người ngoài như vậy được, ta hiểu mà.”

Dứt câu, hắn chắp tay ra phía sau, ung dung rời đi.


Kim Nê đổ từng trận mồ hôi lạnh, cũng lập tức ra khỏi quán rượu.

Khi trở lại quân doanh hắn liền vội đi gặp Lục Cửu. Lúc này Lục Cửu đang lau chùi một thanh trường đao.

Kim Nê đem chuyện về âm Cửu Chúc bẩm báo lại với Lục Cửu: “Thế tử gia, chỉ e, chỉ e rằng nếu bị bọn họ phát hiện, tình cảnh của chúng ta sẽ khó mà chống đỡ nổi.”

Đâu chỉ không chống đỡ nổi, có khả năng sẽ nguy hiểm đến tánh mạng.

Tay đang lau trường đao khựng lại một chút, Lục Cửu hạ mi mắt lạnh lẽo, trên mặt đao phản chiếu một đôi mắt phượng tĩnh mịch bỗng dung trở nên tuyệt tình tàn khốc, nhưng lại một lần nữa lau chùi mũi đao, thu lại tia ác ý trong đáy mắt: “âm Cửu Chúc này là thủ hạ của Mộ Cao Tố, hẳn là lúc này Mộ Cao Tố đã bắt đầu hoài nghi rồi. Kim Nê, Hương Trần!”

“Có thuộc hạ!”

Kim Nê lẫn Hương Trần đều nghiêm cẩn đứng trước mặt Lục Cửu.

“Các ngươi lập tức âm thầm hồi kinh, mau chóng điều tra nguyên nhân cái chết của Tiểu Phượng Hoàng.”

Hương Trần ngạc nhiên, “không phải ngài đã nói quận chúa không hề chết sao?”

“Chẳng qua đó chỉ là để ta tự an ủi chính mình. Thế lực của Mộ Kiêu ở Hà Nam vô cùng rộng lớn, Tiểu Phượng Hoàng hẳn là con cờ của bọn họ. Nhưng ta không thể để Tiểu Phượng Hoàng khi chết rồi cũng không được giải oan, các ngươi cần phải thay ta đi điều tra chuyện này cho rõ.”

Kim Nê siết chặt nắm đấm, bực tức nói: “Thế tử gia, người đang muốn chống đỡ thay cho bọn ta có phải không? không được, muốn đi thì chúng ta cùng đi!”

“Đúng, muốn đi cùng đi.” Hương Trần phụ họa.

“Mộ Cao Tố đang hoài nghi ta rồi, ta không thể đi được. Nếu ta mà có động tĩnh, hoài nghi của Mộ Cao Tố sẽ lập tức biến thành khẳng định, đến lúc đó tất cả chúng ta sẽ phải bỏ mạng ở Bắc Bình. Có thể thoát được người nào thì thoát, đây là mệnh lệnh!”

Trong phút chốc trong mắt cả hai đại nam nhân Kim Nê và Hương Trần đều bị ánh nước bao phủ, hai mắt Kim Nê đỏ ngầu, “bịch bịch” một tiếng liền quỳ rạp xuống đất, “Thế tử gia, là nô tài có lỗi với người, lời này nô tài đã muốn nói từ lâu nhưng mà, nhưng mà, nô tài lại vì một gian tế Sầm Tiểu Mạn mà vẫn không thể vượt qua, tội nô đáng chết vạn lần.”

“Đứng lên.” Cắm trường đao, Lục Cửu đá Kim Nê một phát, “Đừng có lề mề khóc lóc ỉ ôi nữa, mau cút! Nếu ngươi thật cảm thấy có lỗi với ta, vậy thì hãy thay ta chiếu cố cha mẹ ta và Minh nhi của ta đi.”

Hương Trần cũng khóc, “Thế tử gia, ngài cùng đi với chúng ta đi.”

“Đừng nói nhảm, mau cút hết cho ta!” Dứt lời, Lục Cửu liền đứng lên, còn bồi thêm một câu, “Các ngươi nhanh thúc ngựa hồi kinh tìm viện binh, ta sẽ kéo dài thời gian thêm một chút, chưa biết chừng các ngươi còn có thể cứu ta một mạng. Nếu ta cùng theo các ngươi thì cả ba chúng ta sẽ tiêu đời, nhưng các ngươi đi trước thì chúng ta vẫn còn đường sống.”

Kim Nê nghiến răng, lập tức dập đầu với Lục Cửu, ba tiếng “bộp bộp bộp” vang lên thật to, “Thế tử gia, ngài chờ, nô nhất định sẽ hồi kinh tìm viện binh.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui