Kiều Diệp Thư ấm ức nhưng không nói được gì, Thiên Ninh lạnh lùng nhìn, rồi nàng nhanh chóng ném một viên đá vào chân con ngựa của tam công chúa.
Con ngựa bị đau vội hí lên một tiếng dài rồi hất văng tam công chúa xuống ngựa, Kiều Diệp Thư đang ngã ngồi ở đấy sợ hãi vội nhanh chóng đứng dậy.
Tam công chúa bị hất văng xuống đất vô cùng thảm hại, Kiều Thiên Ninh thấy vậy vội nhanh chóng đến gần nhìn về phía Kiều Diệp Thư và nói:
"Công chúa nàng không sao chứ, con ngựa đang tự yên làm sao lại mất khống chế như vậy, hay là có người động thủ ".
Kiều Diệp Thư thấy vậy vội hét lên nói:
"Ngươi đừng có ngậm máu phun người, ta không biết gì hết, ta cũng là người bị hại ".
Lúc này tam công chúa ngã đau điếng người, chân nàng ta không cử động được nghĩ đến lời công chúa Nam Sở Quốc vừa nói thì tức giận quát:
"Người đâu trói gô cổ ả tiện tỳ này lại cho ta, để ta xem hoàng huynh sẽ thay ta đòi lại công đạo như thế nào ".
Thiên Ninh thấy vậy liền rút tay ra và nói:
"Tam công chúa ta thấy công chúa đã bị tổn thương đến gân cốt rồi, hãy để thị vệ đưa công chúa về ngay để trị thương đi, nếu để lâu e rằng sẽ để lại di chứng không đi lại được ".
Tam công chúa chỉ nghe đến không đi lại được đã vô cùng lo sợ, còn nghĩ gì đến thi đấu chứ, vội để xho binh sĩ đưa mình trở về, vẫn không quên áp giải Kiều Diệp Thư về theo.
Nhìn bóng dáng tam công chúa khuất dần, Thiên Ninh nở một nụ cười mỉa mai, Lư Yến Thành đi lên rồi nói:
"Biểu muội cô công chúa này bô cùng đanh đá, nhiều lần gây khó dễ cho muội sao muội lại giúp đỡ nàng ta chứ, đã vậy lại không có lời cảm ơn ".
Thiên Ninh chỉ cười chứ không nói gì, liền đi thẳng về phía trước.
Thật ra nàng đâu có lòng tốt đến thế, trong lúc đỡ tam công chúa dậy nàng đã hạ một loại độc mà không ai chuẩn trị ra được lên nàng ta, đảm bảo vết thương sẽ không thể đỡ được và sau này sẽ trở thành tật, nàng ta sẽ vĩnh viễn không thể đi lại bình thường được.
Và đương nhiên kẻ gián tiếp gây nên tai nạn này là Kiều Diệp Thư sẽ không tránh được nỗi đau khổ dày vò da thịt.
Đối với tính cách cuồng bạo của tam công chúa thì cái chết đối với Kiều Diệp Thư là quá xa xỉ, nàng ta sẽ sống khống bằng chết.
Đó là sự trả thù đầu tiên của hai người này, còn những kẻ chủ mưu nàng sẽ lần lượt khiến chúng nợ máu phải trả bằng máu.
Xung quanh nàng tỏa ra khí lạnh khiến cho Lư Yến Thành cảm thấy vị biểu muội này của mình vô cunhf xa lạ.
Thế là cả quãng đường còn lại Thiên Ninh lao vào săn bắt thú, trên đường có gặp một số đội khác nhưng số lượng không được nhiều lắm.
Khi Thiên Ninh cảm thấy được khá nhiều rồi thì nàng đinhn quay về, bỗng từ đâu mộ loạt mũi tên bay về phía nàng.
Theo phản xạ nàng nghiêng mình ra tránh, Lư Tướng quân cùng binh sĩ vội lao lên bảo vệ nàng.
Một đám hắc Y nhân lao vào bao vậy đám người Lư tướng quân lại, không cho ai nói câu gì chúng lao vào chém giết.
Bỗng Lục Vương gia từ phía xa vội chạy lên ứng cứu, chàng không nói không rằng kéo nàng về phía sau, rồi quay sang nói:
"Nàng đứng im đây đừng đi đâu hết, rất nhanh ta sẽ giải quyết xong thôi ".
Rồi chàng cùng bọn người Lư tướng quân lao vào tấn công hắc Y nhân, bọn chúng thấy có quân cứu viện vội chùn bước.
Nhưng chúng muốn bỏ chạy cũng không chạy được bị Lục vương gia dồn vào bắt sống được ba tên còn mấy tên còn lại thì bỏ chạy hết.
Lục Vương gia kéo khăn bịt mặt của bọn chúng xuống và hỏi giọng lạnh lùng:
"Các ngươi là ai mà dám đụng vào Vương phi của bổn vương, nêua không khai chắc các người cũng biết phương pháp hỏi cung của bổn vương từ trước đến giờ rồi, e rằng các ngươi sẽ không thất vọng đâu ".
Bọn chúng quay sang nhìn nhau, ai mà chẳng biết Lục Vương gia tra khảo thích khách kinh khủng đến như thế nào.
Hôm nay bọn chúng thật đen đủi không tìm hiểu kỹ đối phương để cuối cùng rơi vào kết cục này, một ngươi trong số đó mếu máo nói:
"Hồi bẩm vương gia xin vương gia tha tội, chúng tại hạ không biết đây là vương phi của người, nếu biết chúng tại hạ có mười lá gan cũng không dám động, xin Vương gia mở rộn tấm lòng tha cho ".
Lục Minh Viễn lạnh lùng nói:
"Tha thì cũng được, nhưng phải nói rõ là ai thuê các ngươi đến, nếu khai ra các ngươi có thể đi ".
Ba tên thấy vậy vôin ríu rít nói:
"Thưa vương gia là đại tiểu thư phủ tể tướng Hoa Phù Dung, nàng ta nói chỉ cần trong lễ hội săn bắn vô tình bắn chết công chúa hòa thân thì sẽ không ai truy cứu nên bọn tại hạ mới dám hành động ".
Lục Minh Viễn nghiến rămg nói:
"Hay cho phủ tể tướng, hay cho Hoa Phì Dung dám động vào Vương phi của ta vậy thì chuẩn bị nhận lấy hậu quả đi ".
Giữ đúng lời hứa Lục Minh Viễn thả ba tên hắc y nhân đi, rồi quay ra nhìn nàng, thấy nàng đang suy tư như đang nghĩ điểu gì.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...