Trung tuần tháng hai, tết xuân, chính là lúc tuyết rơi báo năm được mùa, tết
xuân ở thành phố Bắc Kinh giống như đúng lúc rơi một trận tuyết không
nhỏ, làm rất nhiều người vui mừng.
Năm trước Lạc U trở về nhà lớn Lạc gia, ngoại trừ thím Ngọc còn có Diệp Vẫn Thần đi theo, chị Chu thì
phụ trách trông nom vệ sinh căn nhà, ba người xuất hiện ở nhà họ Lạc
liền nhận được sự hoan nghênh của mọi người, ông cố Lạc gia, ông nội Lạc và bà nội Lạc đều rất yêu thương Lạc U, sau khi biết Lạc U bị thương
cũng rất lo lắng, đi bệnh viện thăm nhiều lần, cũng gọi không ít cuộc,
lại cho người đưa nhiều đồ bổ, hiện tại Lạc U trở về, càng dặn dò mọi
người chăm sóc Lạc U thật tốt.
Ngay cả Diệp Vẫn Thần xuất hiện,
mọi người Lạc gia cũng không quá mức kinh ngạc, thêm vào đó thái độ đối
xử với Diệp Vẫn Thần cũng rất nhiệt tình, làm trong lòng Diệp Vẫn Thần
rất cảm động.
"Tiểu Thần, nghe nói cháu theo bà ngoại Tiểu U làm
việc, ha ha, phải cẩn thận đó, cháu vẫn là một đứa trẻ, không cần phải
quá liều mạng." Ông cố Lạc gia một bên uống trà một bên cười híp mắt
nói, rất từ ái, chỉ có tư thế ngồi thẳng tắp kia lộ ra sự cương nghị của quân nhân, tuy rằng qua tuổi chín mươi, nhưng vẫn còn khỏe mạnh.
"Thái gia gia, cảm ơn lão nhân gia ngài quan tâm, Tiểu Thần sẽ chú ý." Diệp
Vẫn Thần ngồi ở bên cạnh Lạc U, tư thế ngồi ngay ngắn, không kém ông cố
Lạc gia bao nhiêu, giọng điệu nói chuyện trầm ổn không nhanh không chậm, làm lão gia tử Lạc gia khá hài lòng.
Bốn đời Lạc gia, vị lão
thái gia này chính là nhân vật quyền uy của Lạc gia, ông nội Lạc cùng bà nội Lạc đều ngồi ở một bên bồi tiếp, một cảnh tượng thật ấm áp, tuy
rằng ngày thường người nhà họ Lạc ở cùng nhau thì ít mà xa cách thì
nhiều, quan hệ dường như không thân mật như vậy, nhưng trên thực tế tình cảm lại rất tốt, các trưởng bối sẵn lòng nhường không gian cho vãn bối, đối với đại gia tộc như thế, kỳ thực là một chuyện rất khó khăn, bất kể là kiếp trước hay kiếp này, Lạc U đều cảm thấy vui mừng vì mình được
sinh ra trong một gia tộc như vậy.
Buổi tối sau khi dùng bữa xong mọi người đều tản đi nghỉ ngơi, phòng Diệp Vẫn Thần được sắp xếp sát
vách Lạc U, Diệp Vẫn Thần và thím Ngọc chăm sóc Lạc U xong mới rời khỏi, trở lại phòng của mình, lẳng lặng nằm ở trên giường, một loại cảm xúc
phức tạp tự nhiên sinh ra.
Giường chăn ấm áp, gia đình ấm áp, ngủ sát vách chính là người mình thích nhất, tất cả đều giống như mơ vậy,
làm hắn mê hoặc, lưu luyến, cũng làm cho hắn vô cùng cảm động, là Lạc U
cho hắn tất cả những thứ này, để hắn có thể từ trong lao tù lạnh lẽo
Diệp gia kia mà đi ra ngoài, để hắn cảm thấy hóa ra cuộc sống lại đẹp
như vậy.
Mà lúc này ông cố Lạc và ông nội Lạc đang ở trong thư phòng nói về chuyện Lạc U cùng Diệp Vẫn Thần.
"Đứa nhỏ Tiểu Thần này rất hiểu chuyện, chỉ là quan hệ cùng Diệp gia hơi
phức tạp, nhưng nếu Tiểu U thích, chúng ta đương nhiên phải bồi dưỡng."
Ông cố Lạc một bên vuốt ria mép một bên đăm chiêu nói.
"Cha nói
rất đúng, chỉ là tiểu tử này bị bà ngoại Tiểu U giành lấy rồi, phỏng
chừng chúng ta nghĩ bồi dưỡng cũng không chen tay vào được, bà ngoại
Tiểu U vẫn luôn muốn tìm người nối nghiệp, lần này chung quy để bà ấy
tìm tới, cũng sẽ không cam lòng buông tay." Ông nội Lạc tiếc hận nói,
tuy rằng đa số con cháu Lạc gia đều có chí tiến thủ, nhưng trong đó có
rất nhiều người tâm tư không đặt trên sản nghiệp gia tộc, tiến vào hai
giới chính trị quân đội càng chiếm số ít, nhìn thấy hạt giống tốt bị
người ta giành trước, tự nhiên là cảm thấy có chút đáng tiếc.
"Ngu ngốc, ai nói làm cho bà ấy buông tay, bà ấy không buông tay lẽ nào
chúng ta không thể nuôi dưỡng sao, nhìn quan hệ Tiểu Thần và Tiểu U,
tương lai nhất định sẽ là người Lạc gia chúng ta, cả đời đứa trẻ của
Tiểu U này tiến vào quân đội không nhiều, hãy để Vẫn Thần đi rèn luyện
đi, quân đội với xã hội đen cũng gần như nhau, tóm lại Cổ Sát gì đó để
trong bóng tối là được." Ông cố Lạc không hổ là nhân vật đã thành tinh, ý nghĩ có cá tính hơn so với người bình thường.
Ông nội Lạc trợn
mắt ngoác mồm nhìn cha mình, ông là quan lớn chính trị đó, nghe lão gia
tử của mình nói cái gì quân đội và xã hội đen giống như nhau,, đây là
trần trụi bôi đen đó, ông nội Lạc rất muốn kháng nghị, nhưng lão thái
gia tích uy đã lâu, ông nội Lạc chỉ có thể ở trong lòng vô cùng đáng
thương nhắc tới vài câu.
Đến đây, việc Diệp Vẫn Thần tiến vào
quân đội rèn luyện cũng coi như là bước đầu định ra rồi, tuy rằng bản
thân hắn cái gì cũng không biết, chỉ là nói đi nói lại, hắc đạo, giới
giải trí, quân giới, cuộc sống tương lai của Diệp Vẫn Thần có quá phong
phú hay không đây, phải biết người ta là tiểu trung khuyển, chính là
tuyệt đối không muốn rời chủ nhân quá lâu nha ╮(╯_╰)╭.
Lúc này
Lạc U tự nhiên cũng không biết trong nhà lại vì Diệp Vẫn Thần sắp xếp
một con đường tươi sáng, cô đang suy nghĩ sắp xếp việc huấn luyện Cổ Sát và giới giải trí như thế nào, đã đáp ứng hai bên, không an bài thì sẽ
có chuyện xảy ra.
Lạc gia là một đại gia tộc, bốn đời trực hệ
cùng nhà chính, chi thứ càng là cành lá xum xuê, tết xuân hàng năm chính là cuộc tụ hội lớn trong gia tộc, một số người nên đến hoặc không nên
đến đều đến cả.
Giao thừa ngày hôm đó, Lạc gia cực kỳ náo nhiệt,
trong ngoài nhà lớn đều là người, Lạc U và Diệp Vẫn Thần ngồi một bên
quầy bar nhỏ, chu vi xung quanh có hơn mười đứa trẻ tuổi tương đương.
"Anh Tử Hách, năm nay anh tốt nghiệp, quân hàm thượng úy cùng lúc thăng, anh Tử Hách thực sự lợi hại quá đi." Giọng nói cô gái mềm mại, vốn là dễ
nghe, chỉ là nghe vào trong tai Lạc U, lại tràn đầy căm ghét.
Lạc Linh, là người cô ghét nhất Lạc gia, trong ký ức là kẻ duy nhất phản
bội Lạc gia, vốn là chi thứ Lạc gia, nhưng cha mẹ cô ta bị tai nạn mất,
từ nhỏ được gia đình bác cả thu dưỡng, lớn hơn ba tuổi so với Lạc U, tuy rằng Lạc U không quen thuộc với cô ta, nhưng tóm lại là người một nhà
nên đứa trẻ Lạc gia có cái gì thì Lạc Linh đều có cái đó, nhưng không
nghĩ đến, lúc Lạc gia có chuyện, nữ nhân này lại bị đối thủ thu mua làm
rất nhiều việc thương tổn Lạc gia, nằm vùng, ăn cắp, vu oan, phỉ báng,
mà hết thảy cũng bởi vì cô ta ghen tỵ Lạc U, còn đối với Lạc Tử Hách lại có một tình yêu dị dạng!
Lạc Tử Hách là con trai của bác cả Lạc
U, cùng Lạc Linh sinh hoạt chung một chỗ nhiều năm, cảm tình đối với Lạc Linh là tình anh em, nhưng Lạc Linh lại yêu Lạc Tử Hách, sau khi bị cự
tuyệt thì càng sinh hận, làm ra hàng loạt việc thương tổn Lạc gia thương tổn Lạc Tử Hách, tuy rằng nữ nhân này không phải chủ mưu, nhưng cũng
đồng dạng là tội không thể tha thứ, không thể miễn tránh bị Lạc U xếp
vào trong danh sách báo thù.
Trịnh Nghị Phong, Hứa Quỳnh, Lạc
Linh, nhưng thế lực muốn ngầm chiếm Lạc gia, còn có một vài nhân vật
không đủ tư cách, toàn bộ những người này đều ở trong danh sách trả thù
của cô, cô sẽ ghi nợ những người này rồi đòi lại gấp bội lần!
Lạc U nhìn cô gái cười vui vẻ dùng ánh mắt sùng bái nhìn Lạc Tử Hách trước
mặt, trong lòng càng ngày càng lạnh lẽo, cô phải đem tất cả những gì có
thể tổn hại tới chính mình giết từ trong trứng nước!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...