Trùng Sinh Hào Môn Đại Tiểu Thư

Thêm mấy tháng nữa trôi qua, Mạn Nhu sắp tới ngày sinh. Vì vậy mấy ngày nên trên dưới Triệu gia và cha mẹ Giản đều rất khẩn trương. Cha mẹ Triệu còn về lại biệt thự Triệu gia ở một chuyến.

Mạn Nhu nhìn cảnh tượng này không khỏi cảm động, cũng buồn cười, nghĩ rằng mọi người lo lắng quá rồi. Chỉ là rất nhanh cô thấy được mọi người không hề lo thừa chút nào. Một tuần trước ngày dự sinh, bụng Mạn Nhu đột nhiên có động. Tuấn Khải luôn quan sát vợ mình, thấy Mạn Nhu mày hơi nhíu, tay đưa lên sờ bụng thì căng thẳng.

“Sao vậy? Em khó chịu?” Anh vọt đến bên cạnh Mạn Nhu lo lắng hỏi.

“Bụng em, có chút đau.” Mạn Nhu gật đầu. Quả thật là chỉ hơi đau một chút, chưa đến nỗi không chịu được.

“Chúng ta tới bệnh viện.” Tuấn Khải thấy cô nói vậy thì ngay lập tức đứng dậy.

“Dì Trình, dì nói người chuẩn bị xe giúp cháu. Bụng Nhu Nhi có chút đau.”

Dì Trinh nghe vậy cũng nhanh chóng chuẩn bị, không quên báo cho vợ chồng Triệu Chính dưới tầng 1 biết.

Nghe thấy Mạn Nhu bụng có động, Ngô Giai Ý ngay lập tức lên trên tầng.

“Có bị đau lắm không con?” Bà nhìn Mạn Nhu đang ngồi trên giường lo lắng hỏi.

“Dạ không, vẫn ổn ạ.” Mạn Nhu mỉm cười nhìn bà. Thật sự là không đau như cô tưởng tượng.

Chỉ là cô quá coi thường nó rồi. Khi tới bệnh viện, một lát sau bụng Mạn Nhu bắt đầu đau nhiều hơn, đến khi nước ối vỡ thì càng không phải nói. Đau đến nỗi cô không thể nói được nữa. Chỉ là Mạn Nhu sức khỏe vì ngày trước gặp phải tai nạn kia nên có chút yếu. Cho nên khi cô vào phòng sinh thường một lát liền không ổn. Vẫn là phải mổ đưa em bé ra ngoài.

Diễm Tinh, Diệu An và Cẩm Trúc vừa nhận được tin Mạn Nhu chuyển dạ liền tức tốc tới đây. Nhìn anh hai mình ở ngoài phòng sinh vẻ mặt căng thẳng Diễm Tinh chỉ có thể lên khuyên nhủ mấy câu: “Anh hai yên tâm, sẽ không sao đâu.”

“Ừ.” Tuấn Khải gật đầu, nhưng sắc mặt vẫn không thể tốt lên được chút nào.

Khoảng 45 phút sau cửa phòng mổ mở ra, giường bệnh của Mạn Nhu cũng được đẩy ra bên ngoài. Bên cạnh giường cô là một chiếc nôi nhỏ, bên trên nôi lắp đèn sưởi. Cô y tá đẩy chiếc giường nhỏ đó cười tươi nói: “Chúc mừng Triệu nhị thiếu, là một bé trai!”

Tuấn Khải lúc này trên mặt mới lấy lại chút huyết sắc. Anh đi đến, nhìn Mạn Nhu sắc mặt mệt mỏi thì đau lòng. Vén mấy sợi tóc trên trán Mạn Nhu, Tuấn Khải mỉm cười cúi xuống hôn lên trán cô một cái. Sau đó anh mới nhìn bé con đang nằm trong chiếc nôi nhỏ kia. Em bé mới sinh có chút nhăn nheo, khóe mắt còn đọng lại giọt nước mắt. Dáng vẻ vô cùng đáng thương. Khóe môi Tuấn Khải vô thức cong lên, ánh mắt dịu dàng nhìn bé con.

Cha mẹ Triệu và cha mẹ Giản thấy vậy liền tiến lên, cười toe toét, mấy người Diễm Tinh cũng tiến lên nhìn bé con trong nôi. Vậy là từ nay, Triệu gia có thêm một thành viên nhỏ nữa. Mạn Nhu hồi phục khá nhanh cộng thêm đội ngũ bác sĩ ở bệnh viện Nhân Ái đều là đội ngũ y bác sĩ tốt. Mấy ngày sau Mạn Nhu cũng được trở về nhà.

Hôm nay Diễm Tinh tới Tần thị cùng Tần Phong. Cô ngồi trong phòng họp, nghe những bài báo cáo kia không biết vì sao hai mắt díu vào với nhau. Thật ra tối qua cô đi ngủ khá sớm, chỉ là dạo này Diễm Tinh khá dễ buồn ngủ. Gần như đặt đầu xuống là có thể ngủ. Hôm nay nghe những báo cáo cứng ngắc kia, cơn buồn ngủ lại kéo tới.

Vậy là ở hàng ghế đằng sau lưng Tần Phong, Diễm Tinh ghé lên trên bàn ngủ mất. Những vị lãnh đạo cấp cao trong phòng họp nhìn thấy như vậy, có chút không biết làm thế nào. Chỉ là họ biết, họ nhất định phải nói với người đàn ông trước mặt.

“Tổng giám đốc, chính là…thiếu phu nhân hình như có chút mệt mỏi.” Một người phụ nữ cạnh đó căng da đầu lên tiếng.

Người phụ nữ vừa dứt lời, họ liền thấy tổng giám đốc ngay lập tức quay đầu. Tầm mắt dừng lại ở cô gái nhỏ đang ngủ đến ngon lành đằng sau. Sau đó mọi người thấy tổng giám đốc của họ từ từ đứng lên tiến đến bên cạnh cô gái, rồi nhẹ nhàng ôm cô gái vào ngực, động tác vô cùng cẩn thận, bước chân vững vàng đi ra bên ngoài phòng họp.

Jason đợi đến khi Tần Phong rời khỏi phòng họp mới lên tiếng: “Tạm dừng 10 phút.”

Khi Diễm Tinh từ trong mộng tỉnh lại, đã thấy bản thân ngồi trên đùi Tần Phong, cả hai người đang trên xe, sắc trời bên ngoài có chút tối. Nhìn như vậy Diễm Tinh có chút sửng sốt, cô ngủ lâu như vậy sao? Còn là ngủ say tới mức không biết chuyện gì xảy ra cả.

“Em mệt à?” Thấy Diễm Tinh đã tỉnh ngủ, Tần Phong cười nói.

“Mấy hôm nay ở Ellie có hơi nhiều việc nên khi nghe mấy bản báo cáo cứng ngắc kia, em đặc biệt muốn ngủ.” Diễm Tinh gật đầu, đáng thương nhìn hắn.


Tần Phong bật cười nhéo má cô, đau lòng cô gái nhỏ: “Vậy lần sau em cứ ở trong phòng nghỉ ngơi. Đừng tới nghe nữa.”

Diễm Tinh gật đầu, mơ hồ nói: “Vâng.”

“Aida, tối nay em hẹn cùng chị Cẩm Trúc và An An tới thăm Nhu Nhi. Vậy mà lại quên mất.” Diễm Tinh ngẩn người một lúc đột nhiệt ngồi thẳng lưng dậy nói. Nếu không phải bàn tay to lớn đang ôm eo cô giữ lại, rất có khả năng cô vì động tác quá lớn này mà ngã xuống sàn ô tô.

“Em gấp gì chứ. Hiện tại vẫn kịp.” Tần Phong theo bản năng giữ chặt người cô, nhíu mày.

Vậy là xe của hai người chuyển hướng tới biệt thự Triệu gia. Thật ra các cô không đến thăm Mạn Nhu quá thường xuyên. Cậu ấy vẫn còn đang trong tháng, cho nên mọi người lo lắng sẽ ảnh hưởng tới cậu ấy nghỉ ngơi. Từ hôm ra viện tới giờ, ba người các cô mới tới thăm cậu ấy 1 lần.

Khi Diễm Tinh và Tần Phong tới nơi, vừa vặn lúc vợ chồng Hạo Hiên và vợ chồng Capo Sở Tiêu ở bên ngoài.

Vậy là cả sáu người cùng đi vào bên trong. Biệt thự Triệu gia trong nháy mắt náo nhiệt hơn hẳn. Ba người Diễm Tinh nhìn đứa cháu này của mình, thế nào cũng thấy đẹp mắt. Ba cô gái thi nhau muốn ôm em bé. Tuấn Khải và Mạn Nhu đặt tên cho đứa bé là Triệu Tuấn Triết. Diễm Tinh nhìn Triết Nhi hai mắt tròn xoe nhìn mình, môi cô cũng cong thành hình nụ cười: “Tiểu Triết Nhi ngoan, cười với cô một cái nào.”

Không biết đứa trẻ có hiểu hay không, nhưng khi Diễm Tinh nói xong, thằng bé thật sự cong miệng cười, cánh tay trắng nõn khua loạn trong không trung, dáng vẻ vô cùng yêu thích vị tiểu cô cô này của mình.

Mạn Nhu nhìn con trai tay chân vung loạn xạ thì bật cười: “Đứa nhỏ này từ bé đã háo sắc.” Tiểu Triết Nhi rất kén người. Chỉ có cha mẹ và ông bà mới có thể bế bé. Nếu là người lạ, chạm vào liền khóc lớn. Tính ra Diễm Tinh đây mới là lần đầu tiên bế, liền nở nụ cười tươi như vậy, quả thật là tiểu háo sắc. Mọi người nghe lời này của Mạn Nhu thì phì cười. Bầu không khí vô cùng hòa hợp.

Tối đó khi trở về Trừng Viên, Diễm Tinh dựa vào người Tần Phong. Cô nhớ tới dáng vẻ khả ái đáng yêu kia của tiểu Triết nhi bất giác nói: “Phong, anh nói nếu chúng ta có em bé. Vậy không biết dáng vẻ của bé con sẽ như thế nào nhỉ?”

Tần Phong thật ra không mong chờ việc đó lắm. Nhưng nghe cô nói vậy hắn cũng bất chợt nghĩ tới, đứa trẻ do Tinh Nhi của hắn sinh ra hẳn sẽ không xấu.

“Hẳn là sẽ giống em.” Nghĩ đến đây Tần Phong cong môi cười. Nếu như vậy, hắn thật sự có chút chờ mong với con của hai người.

Ngày hôm sau như thường lệ Diễm Tinh tới Ellie. Đợt này Ellie càng ngày càng mở rộng. Vì vậy những nhà thiết kế trẻ xin vào đây cũng ngày càng nhiều. Đơn đặt hàng cũng theo đó tăng lên mỗi ngày. Chỉ là Ellie vẫn giữ nguyên lối làm việc như cũ. Số lượng thiết kế ra theo mùa vẫn chỉ ấn định theo con số nhất định. Vì vậy, trang phục của Ellie luôn luôn cháy hàng.

Sắp tới đợt ra mắt mới vì vậy Diễm Tinh đến Ellie thường xuyên hơn. Buổi trưa Diễm Tinh không tới Tần thị mà cùng Vy Hân, Vy Vân và Trình Tuyết cùng đi ăn trưa.

“Chị Tiểu Tuyết, chị thôi được rồi đó, làm em nổi hết cả da gà!” Lúc ngồi đợi đồ ăn lên, Vy Hân tranh thủ một chút lên mạng. Mấy ngày gần đây cô bận tới bù đầu, làm gì có thời giờ lên mạng. Chỉ là vừa lên đã thấy Trình Tuyết cùng người yêu khoe ân ái, cô rùng mình đưa ra trước mặt Trình Tuyết nhăn mặt. Diễm Tinh và Vy Vân cũng theo đó tò mò ngó đầu ra xem. Xem xong Vy Vân vẻ mặt ghét bỏ y chang em gái mình. Còn Diễm Tinh da mặt vốn đã rất dày cùng với khả năng tiếp nhận đã lên một tầm cao mới, nhìn xong cô chỉ cười một tiếng mà thôi.

“Hai người làm hơi quá rồi đó, tiểu thư cũng có phản ứng gì đặc biệt đâu. Tiểu thư, người thấy như vậy là bình thường đúng không ạ?” Trình Tuyết lườm Vy Vân và Vy Hân một cái sau đó quay sang Diễm Tinh cười nói.

Thấy Trình Tuyết lấy tiểu thư ra làm lá chắn, Vy Vân và Vy Hân đồng loạt nhìn sang Diễm Tinh, biểu cảm vô cùng mong đợi. Diễm Tinh bị kẹt ở giữa chỉ có thể cười cười, cũng may lúc này phục vụ mang thức ăn lên. Diễm Tinh hai mắt sáng rực: “Ăn thôi, sáng nay làm việc có chút mệt, em đói rồi.”

Rốt cuộc là ba cô gái kia cũng chuyển lực chú ý lên bàn đồ ăn. Các cô quả thật cũng rất đói bụng nha.

Diễm Tinh thở phào, gắp một miếng thịt tới bên miệng. Có điều vừa mới cho vào miệng, cảm giác buồn nôn ập tới. Cô bụp miệng chạy vào nhà vệ sinh nôn khan. May mắn là cảm giác buồn nôn này không quá gay gắt, súc miệng một chút liền dịu xuống bớt. Mà ba người Vy Vân bên ngoài thấy Diễm Tinh như vậy thì ngay lập tức đứng lên, đến trước cửa nhà vệ sinh lo lắng nhìn vào. Cũng may hôm nay phong bao họ đặt gần với nhà vệ sinh.

Đợi khi Diễm Tinh sắc mặt mệt mỏi bước ra, Vy Hân liền tiến lên đỡ lấy cô, còn Vy Vân đưa cho cô tờ giấy, Trình Tuyết thì đang cầm trên tay một ly nước để Diễm Tinh uống cho bớt cảm giác nôn nao.

Đợi đến khi vào lại phong bao Vy Vân hơi mím môi, nhìn Diễm Tinh nói: “Tiểu thư, hay tiểu thư đi kiểm tra một chút xem. Có khi nào tiểu thư có…rồi không?”

Thân thể Diễm Tinh hơi cứng lại một chút khi nghe lời này của Vy Vân. Dạo gần đây cô thật dễ ngủ, cơ thể uể oải có chút mệt mỏi. Mà cô nghe nói cái kia cũng không đảm bảo tuyệt đối 100% không có thai, huống hồ có mấy lần hai người không dùng biện pháp, tháng này kinh nguyệt của cô lại chưa tới, có khi nào…

“Tiểu thư, hay để chúng tôi cùng tiểu thư đi kiểm tra.” Vy Hân và Trình Tuyết cũng nhận ra điều này. Hai cô gái cười nhìn Diễm Tinh, trong mắt đều là vui vẻ.


Diễm Tinh nhìn họ một lát rồi nói: “Có phiền tới các chị không?”

“Không đâu, công việc đã ổn định, chúng tôi đi cùng tiểu thư có thể yên tâm hơn một chút.” Vy Vân mỉm cười với cô. Hiện tại A Mỹ đang làm việc mà tiểu thư giao bên Pháp cho nên mấy ngày này sẽ không ở đậy. Họ sao có thể yên tâm để một mình tiểu thư tự đi chứ.

“Vậy nhờ các chị rồi.” Diễm Tinh gật đầu cười nhẹ. Trong đầu cô lúc này đang có chút hỗn loạn cùng với cảm giác không mấy chân thực. Hôm qua cô vừa mới nói với Phong về con của hai người sau này, hôm nay lại…

Vậy là ăn trưa xong, Diễm Tinh cùng ba cô gái đi tới bệnh viện Nhân Ái. Thật ra Diễm Tinh có nói chỉ cần Vy Vân đi cùng cô là được. Nhưng mà Vy Hân và Trình Tuyết không đồng ý. Cho nên rốt cuộc vẫn là 3 cô ấy đi cùng Diễm Tinh. Người Tần Phong đưa đi bảo vệ cô đã được Diễm Tinh nói trước một tiếng, nếu cô thật sự có em bé, cô muốn tự nói với Phong. Còn nếu không có, vậy không phải sẽ khiến Phong lo lắng sao.

Hơn một tiếng sau, Diễm Tinh cùng ba người Trình Tuyết đi ra bên ngoài. Trên tay cô là giấy siêu âm, nhìn hình ảnh trên đó vẻ mặt Diễm Tinh vô cùng vi diệu, lại ẩn chứa tia hạnh phúc. Mà ba người Trình Tuyết lúc này đã cười tươi tới không thấy mắt đâu.

“Tiểu thư, chúc mừng tiểu thư!” Trình Tuyết tiến lên, cẩn thận không để nịnh chạm phải người Diễm Tinh.

“Thiếu phu nhân, người không sao chứ ạ?” Cùng lúc này, phía xa có người chạy lại. Đây là một trong những người Tần Phong phải đi bảo vệ cô. Cũng là người đứng đầu trong số họ. Người đó đương nhiên đã nghe Diễm Tinh nói rồi. Nhưng không biết Diễm Tinh tới bệnh viện làm gì. Hiện tại thấy cô đã đi ra lại cầm trên tay một tờ giấy liền tiến tới, lo lắng hỏi. Ở trước mặt người ngoài họ sẽ gọi là thiếu phu nhân chứ không gọi là chủ mẫu.

Diễm Tinh nhìn người đàn ông lắc đầu: “Không có gì. Tôi chỉ vào kiểm tra một chút. Hiện tại tôi muốn tới Tần thị.”

Mà người đàn ông kia trong lúc vô tình có nhìn được tờ giấy trên tay Diễm Tinh là giấy gì, hai mắt mở lớn hơn, trong đầu không khỏi lặp đi lặp lại hàng chữ đó.

Nghe Diễm Tinh muốn tới Tần thị, người đó liền gật đầu, trong giọng nói chứa thêm một tia vui vẻ: “Tôi ngay lập tức chuẩn bị xe đưa ngài đi.”

Diễm Tinh cười gật đầu với người đàn ông, rồi quay sang ba người Vy Vân nói: “Em tới Tần thị một chuyến. Các chị cứ về trước đi.”

“Chúng tôi ở đây đợi tiểu thư lên xe rồi sẽ về. Dù sao hiện tại, sức khỏe của ngài vẫn là quan trọng nhất.” Vy Vân cười nói.

“Ở Ellie công việc cũng đã ổn định, chuyện còn lại tiểu thư cứ để chúng tôi lo liệu. Nếu có việc gấp, chúng tôi sẽ đến Trừng Viên tìm người.” Vy Hân gật đầu, nghiêm túc nói với Diễm Tinh.

“Được.” Diễm Tinh cười nhẹ nói.

Cô vừa dứt lời thì xe cũng tới nơi. Không thể không nói hiệu suất làm việc của những người này thật nhanh.

Hồi sau cô đã đứng trước cửa Tần thị. Tâm trạng Diễm Tinh hiện tại có chút kích động, cũng có chút bối rối. Tay cô vô thức đặt lên vùng bụng phẳng phiu của mình. Nơi đây, bé con của cô cùng Phong đang dần lớn lên. Khóe môi Diễm Tinh bất giác nâng lên một độ cong đẹp mắt.

“Chủ mẫu, tôi cùng ngài đi lên nhé?” Người khi nãy đi tới trước mặt Diễm Tinh cung kính nói. Hiện tại chủ mẫu đang mang trong người tận 2 tính mạng đó. Nếu họ bảo hộ không tốt cho cô, chắc chắn lão đại sẽ lột da họ rồi đem thả họ xuống biển cho cá mập ăn.

Diễm Tinh thấy anh ta khẩn trương như vậy, phì cười một tiếng: “Không sao đâu, tôi hiện tại vẫn tốt lắm. Không cần căng thẳng như vậy.”

“Vẫn là để tôi lên cùng ngài, tôi mới có thể yên tâm.” Người kia nghĩ một chút rồi lắc đầu kiên quyết nói. Ai biết từ đây lên trên văn phòng của lão đại có chuyện gì đột ngột phát sinh hay không chứ. Ngộ nhỡ có chuyện không may xảy ra, vậy anh ta có 10 cái mạng cũng không đền nổi.

Thấy anh ấy như vậy, Diễm Tinh cười trừ cuối cùng cũng để người đó theo cô vào bên trong. Diễm Tinh thuận lợi đi lên văn phòng tổng giám đốc bên trên. Mà người đàn ông vẫn đi theo bảo hộ cô luôn nhìn chằm chằm bước chân của Diễm Tinh, dáng vẻ thập phần cảnh giác. Đến khi lên tới phòng làm việc của Tần Phong, tâm trạng căng thẳng của anh ta mới từ từ hạ xuống.

Jason thấy người đó hôm nay lại theo Diễm Tinh lên tận đây. Còn là dáng vẻ cẩn trọng không khỏi cũng có chút suy đoán lung tung. Chẳng lẽ chủ mẫu có chuyện.

“Sao hôm nay anh lại theo chủ mẫu lên đây?”

“Lúc nãy chủ mẫu có tới bệnh viện khám một chuyến…”


“Gì cơ? Cô ấy…bị làm sao à? Không đúng, nãy giờ thấy chủ mẫu vẫn bình thường mà.” Jason nghe đến đây nhíu mày nói.

“Không, cô ấy vào khoa phụ sản.” Người đàn ông kia lắc đầu, trong mắt có ý vui vẻ.

“Chúng ta sắp có tiểu thiếu gia rồi.” Người đó vừa nói vừa quay sang nhìn khuôn mặt tràn đầy vẻ bất ngờ của Jason.

Cùng lúc này trong phòng làm việc, Diễm Tinh cười nhẹ đi tới trước mặt Tần Phong.

“Sao hôm nay em lại đến giờ này? Không phải Ellie còn có chuyện sao?” Tần Phong cười cười, ánh mắt dịu dàng ôm vòng eo nhỏ nhắn của Diễm Tinh kéo xuống để cô ngồi trên đùi mình.

“Chính là có chút nhớ anh nên tới nha.” Diễm Tinh mỉm cười ngọt ngào hai tay ôm cổ Tần Phong.

“Tinh Nhi, miệng em hôm nay thật ngọt.” Tần Phong bị cô chọc cười, hắn hôn lên môi Diễm Tinh một cái, ánh mắt tối đi vài phần.

Diễm Tinh ở với hắn đã lâu sao không nhận ra Tần Phong thay đổi ánh mắt. Hai má cô hơi ửng đỏ, đánh lên vai Tần Phong một cái: “Anh…nghiêm túc lại chút!”

“Haha…” Tần Phong rất thích bộ dáng cô bị hắn chọc cho ngượng ngùng. Nhìn cô như vậy, Tần Phong lại càng muốn trêu chọc. Hắn cắn lên vành tai cô, giọng điệu gian tà: “Văn phòng này của anh cách âm rất tốt. Cũng sẽ không ai dám vào đây mà không có sự đồng ý của anh.” Tay hắn như có như không vuốt ve dọc sống lưng của cô gái nhỏ.

“Không được…” Diễm Tinh bị hắn làm cho phát hoảng, ngay lập tức giữ tay hắn lại trừng mắt.

“Hôm nay đến còn vì muốn nói cho anh chuyện này nữa.” Diễm Tinh chớp mắt cười nhẹ.

“Chuyện gì vậy? Nếu em lại muốn đi ra nước ngoài thì câu trả lời của anh là không thể.” Tần Phong nheo mắt nhìn cô. Lần trước Tinh Nhi cũng là như này xong liền nháo với hắn một trận lớn.

Diễm Tinh bĩu môi: “Không phải, là có cái này muốn đưa anh xem.”

Nói xong, cô đứng dậy đến ghế sofa lấy một tờ giấy từ trong túi của mình ra rồi lại đi tới chỗ của Tần Phong đưa tờ giấy cho hắn.

Tần Phong nhận tờ giấy trong tay Diễm Tinh có chút khó hiểu nhìn cô. Chỉ là đến khi hắn nhìn thấy nội dung trên tờ giấy cả người cứng đờ. Đây là lần đầu tiên trên mặt hắn lộ ra vẻ thất thố.

Diễm Tinh nhìn thấy Tần Phong như vậy không khỏi có chút buồn cười. Nhưng cô còn chưa kịp cười đã rơi vào một vòng ôm ấm áp.

“Em có thai rồi!” Diễm Tinh vỗ lên lưng hắn nhẹ nhàng nói.

“Ừm.” Tần Phong ôm chặt cô trong ngực lên tiếng. Dưới đáy mắt dâng lên tia vui vẻ cùng kích động.

Vậy là trong ngày hôm đó, cả Trừng Viên thay đổi toàn bộ đồ vật trong nhà. Sàn nhà đều được lót một thảm lông dày. Tất cả những đồ vật có thể gây nguy hại đều được dọn dẹp. Dì Trần sau khi biết chuyện Diễm Tinh đã mang thai, kích động tới nói không nên lời, khóe mắt còn vương vài giọt nước mắt. Rốt cuộc thì Trừng Viên cũng sắp có tiểu chủ nhân nữa rồi.

Diễm Tinh sau khi về thấy được sự thay đổi này thì dở khóc dở cười. Không đến nỗi phải như thế này chứ!

Tối ngày hôm đó khi Tần Phong cùng cô xuống nhà ăn tối. Nhìn mấy món thịt trên bàn, dạ dày của Diễm Tinh lại dâng lên cảm giác khó chịu. Ngay lập tức cô bụp miệng đi vào phòng vệ sinh nôn khan.

Tần Phong thấy cô như vậy cũng ngay lập tức theo sau. Tới khi Diễm Tinh từ trong phòng vệ sinh đi ra, cả người đã nhiễm tầng mồ hôi mỏng.

“Tinh Nhi, em sao vậy? Khó chịu? Dì Trần, gọi Cẩm Trúc đi!” Sắc mặt Tần Phong trắng bệch ôm lấy người cô, bế cô ra sofa. So với người vừa nôn khan là cô thì sắc mặt Tần Phong còn muốn trắng hơn một phần.

“Không cần làm phiền tới Cẩm Trúc đâu, A Tinh là bị ốm nghén. Con uống chút nước đi. Con không ăn được gì? Để dì nói đầu bếp không chuẩn bị món đó.” Dì Trần tay cầm cốc nước tiến lên đưa cho Diễm Tinh.

“Con chắc là không ăn được mấy loại thịt kia. Ngửi mùi liền thấy khó chịu.” Diễm Tinh nhíu mày, có chút mệt mỏi nói.

Dì Trần nghe thế thì gật đầu đi vào bên trong sắp xếp lại đồ. Tần Phong nãy giờ vẫn ôm cô trong lòng, tay vuốt ve lưng cô giúp cô cảm thấy dễ chịu hơn. Mày kiếm nhíu chặt thành một đường: “Tinh Nhi, còn khó chịu nữa không?”

“Không có, em nghỉ một chút liền ổn.” Diễm Tinh lắc đầu nhìn hắn cười nhẹ.


Lát sau một bàn ăn khác được dọn ra. Cũng may mắn rằng, Diễm Tinh không ăn được thịt nhưng hải sản vẫn ăn được. Có điều cần phải kiểm soát tốt một chút, tránh không tốt cho cơ thể cô. Nhìn Diễm Tinh ăn được mấy món kia, mày kiếm của Tần Phong cũng từ từ giãn ra. Nhưng Diễm Tinh tuy ăn được, lại không thể ăn nhiều. Tần Phong chỉ có thể yêu cầu nhà bếp luôn chuẩn bị sẵn sàng. Làm những món ăn nhẹ trong ngày cho Diễm Tinh, chia làm nhiều bữa.

3 tháng đầu của kỳ thai nghén qua đi, rốt cuộc Diễm Tinh cũng có thể ăn uống bình thường trở lại. Sau khi mọi người biết chuyện Diễm Tinh có thai ai cũng vui mừng. Nhất là ông ngoại Lâm và Tần lão gia. Hai người họ hầu như ngày nào cũng đến Trừng Viên nhìn Diễm Tinh. Diễm Tinh thấy ông ngoại và cha chồng chồng ngày ngày đến Trừng Viên, trong lòng có chút áy náy. Vì vậy cô nói với ông ngoại Lâm và cha chồng để cô tự tới thăm hai người họ. Nhưng sau khi nói xong, liền nhận được sự phản đối. Sau đó Diễm Tinh cũng không kiên trì được nữa. Cha mẹ cô cũng thường xuyên sang đây, Phong còn thuê riêng hẳn một vị bác sĩ chuyên về phụ sản tới ở tại Trừng Viên cho đến khi Diễm Tinh thuận lợi sinh em bé ra.

Khi thai kỳ đã ổn định, Diễm Tinh muốn đi ra ngoài dạo chơi. Có điều người của Death mỗi lần như vậy đều trong trạng thái căng như dây đàn. Họ không núp ở trong tối bảo vệ cô nữa, mà tạo thành một vòng tròn bảo hộ cô bên trong. Dần dà Diễm Tinh cũng không ra ngoài nhiều nữa. Mỗi ngày ở Trừng Viên dạo trong sân vườn cũng rất tốt. Huống hồ khi bụng cô càng ngày càng lớn, thân thể cũng có chút nặng nề hơn, Diễm Tinh liền không ra ngoài. Việc ở Hạo Tinh đều là Phong và A Mỹ giúp cô lo liệu. Còn về Ellie, có ba người Vy Vân ở đó, cô cũng không quá cực nhọc.

Đến mấy tháng cuối thai kỳ, thỉnh thoảng Diễm Tinh bị chuột rút khi đang ngủ. Mỗi lần như vậy, Phong đều giúp cô xoa bóp chân. Sau khi bóp xong hắn còn vuốt ve bụng cô nói rằng: “Đứa bé này thật biết hành người.”

“Hiện tại con làm mẹ con đau bao nhiêu. Đến khi ra đời cha sẽ đánh con bấy nhiêu!” Tần Phong thấy Diễm Tinh đã thở đều đi vào giấc ngủ. Hắn cúi đầu, bất mãn nói với đứa trẻ trong bụng cô.

Không biết có phải nghe thấy tiếng của cha mình hay không em bé còn đạp một cái như hưởng ứng lời cha mình. Tần Phong thấy bụng của Diễm Tinh bị đá một cái hắn nhíu mày gằn giọng: “Còn dám đá! Đá nữa cha chặt chân con! Yên lặng để mẹ con còn ngủ!”

Đứa trẻ trong bụng Diễm Tinh như nghe được cha đang đe dọa mình, thật sự yên tĩnh, không dám động lung tung nữa. Tần Phong thấy đứa trẻ đã yên tĩnh mới hài lòng nằm xuống, ôm lấy cô gái của mình. Hầu như ngày nào cũng vậy, trong lúc Diễm Tinh không biết gì, hai cha con đều dùng phương thức này nói chuyện với nhau.

Cuối cùng cũng đến lúc Diễm Tinh sinh em bé. Bên ngoài phòng sinh của bệnh viện Nhân Ái, là tập hợp những người quyền lực nhất trong giới thượng lưu lẫn giới hắc đạo hiện nay. Sức chú ý của bọn họ đều đang tập trung vào cô gái bên trong phòng sinh. Tần Phong lúc này sắc mặt đã không còn giọt máu. Vẻ lạnh lùng thường ngày đều đã mất tích không dấu vết. Ánh mắt hắn nhìn chằm chằm vào cửa phòng sinh. Khi nãy nhìn vẻ mặt đau đớn của Diễm Tinh, cả người Tần Phong gần như run rẩy. Điều này khiến hắn nhớ lại ngày mà cô bị thương. Hắn cũng đứng bên ngoài phòng mổ của cô sợ hãi và lo lắng như vậy.

Khoảng 1 giờ sau, rốt cuộc Diễm Tinh cũng được đẩy ra bên ngoài. Cô vì sinh con, mất nhiều sức nên chỉ kịp nhìn bé con một cái đã ngủ thiếp đi, vẻ mặt vô cùng mệt mỏi.

“Chúc mừng ngài, Tần thiếu, là một vị tiểu thư vô cùng đáng yêu.” Cô y tá đi lên cười nhẹ nói.

Chỉ là cô không ngờ tới người nào đó căn bản không quan tâm đến lời nói của mình. Tần Phong thấy giường được đẩy ra liền ngay lập tức tới chỗ của Diễm Tinh. Mẹ Triệu nhìn thấy vậy chỉ lắc đầu sau đó tới bên nôi nhìn cháu gái mình.

Khi Diễm Tinh tỉnh dậy đã là buổi tối hôm đó. Tần Phong vẫn luôn ở bên cạnh cô, chú ý mọi động tĩnh của Diễm Tinh. Thấy cô đã tỉnh hắn liền đứng dậy cưng chiều nói: " Vất vả cho em rồi!"

Diễm Tinh nhìn hắn cười nhẹ: “Bé con đâu ạ?” Cô hiện tại muốn thấy bé con.

“Con bé đang nằm bên kia, ngay cạnh giường của em.” Tần Phong cười cười chỉ tay về phía bên phải của Diễm Tinh. Sau đó hắn cũng đi tới nôi của bé con, cẩn thận ôm bé con lên rồi đặt xuống bên cạnh Diễm Tinh, để cô có thể nhìn thấy con gái.

Diễm Tinh nhìn con gái, tim như tan chảy. Cô cười nhẹ, cầm lấy bàn tay nhỏ bé của con gái lên hôn một cái. Tần Phong nhìn hai mẹ con cô, khóe miệng cũng bất giác cong lên.

…****************…

Thời gian trôi qua rất nhanh, chẳng mấy chốc mà con gái của Tần Phong và Diễm Tinh đã được 2 tuổi. Cô bé tên Tần Tiệp Trân, ở nhà mọi người gọi cô bé là Khả Khả.

Cô bé sở hữu hết những nét đẹp của cha mẹ mình. Làn da trắng như trứng gà bóc cùng đôi mắt đen láy linh hoạt và hàng mi cong vút. Xuống thêm một chút nữa là sống mũi cao thẳng tắp cùn đôi môi trái tim nhỏ xinh hồng nhuận. Làm cho ai nhìn cũng phải tan chảy. Mẹ Triệu còn hay trêu đùa rằng cô bé chính là một tiểu yêu tinh. Khả Khả rất ngoan, hiếm khi khóc nháo. Ngay từ bé đã rất dễ dỗ dành, khiến cho mọi người đều nói cô bé này chính là xuống đây báo ơn mà.

Mỗi khi Tần Phong đi làm về, việc đầu tiên chính là rửa chân tay mặt mũi, sau đó liền bế con gái lên cùng con gái chơi đùa. Những câu nói ngày trước đều bị hắn quẳng sạch ra sau đầu không sót một mảng.

Khả Khả sinh ra đã được nâng trên lòng bàn tay mà yêu thương. Ngày tổ chức tiệc đầy tháng của cô bé, Tần Phong và Diễm Tinh đã đem cả một khách sạn to lớn chuyển sang cho con gái. Đợi sau này khi con gái đủ 18 tuổi sẽ tiếp nhận. Không những thế Lâm lão gia, Triệu lão gia, cha mẹ Triệu và Tần Huy mỗi người đều đem một sản nghiệp đưa tới cho cháu gái của mình. Ngô lão gia còn đặc biệt gửi đến chắt của mình một tòa nhà to lớn bên Úc. Nhìn tình hình này tất cả mọi người đều biết được sau này, cô bé hẳn sẽ là người có uy lực trong giới. Vì vậy, từ khi đó đã có những nhà rục rịch ý định để cháu mình cùng cô bé làm quen.

Mặc kệ họ có ý định gì, Tần Phong và Diễm Tinh đều không quan tâm. Hai người đều chú tâm chăm sóc con gái.

5 năm sau, Diễm Tinh lại sinh một bé trai nữa. Chỉ là khoảng thời gian trước mang thai Khả Khả, cô dù có nôn nghén nhưng không quá lợi hại, vẫn còn ăn được. Lần này lại hoàn toàn khác, Diễm Tinh cái gì ăn cũng không vào. Chỉ mấy ngày mặt cô đã gầy đi một vòng, cả người mệt mỏi. Tần Phong nhìn vợ mình như vậy đã sớm đau lòng muốn chết. Hắn tìm rất nhiều đồ ăn khác nhau về cho Diễm Tinh thử chỉ là vẫn không ăn thua. Đến khi hết 3 tháng thai nghén cô ăn lại được lúc đó mới coi như trở về quỹ đạo.

Con trai của hai người tên Tần Thiên Kỳ, trẻ này lại không hề ngoan ngoãn như chị mình chút nào. Chỉ cần là lúc bé còn thức nhất định phải có một người ở bên cạnh cùng bé đùa nghịch. Nếu không sẽ khóc lớn không cho ai được yên. Và bé rất quấn Diễm Tinh, điều này cũng làm cho Tần Phong mấy lần tức đến nỗi cảm giác như trên đầu hắn có khói bốc lên. Chỉ là hắn lại không thể làm gì được thằng con này.

Cũng may khi lên 3 tuổi Thiên Kỳ không quấn mẹ quá nhiều như trước nữa. Cậu bé vô cùng hiếu động, quậy cho Trừng Viên không ngày nào được yên. Có điều cậu bé vô cùng sợ cha và chị gái của mình. Chỉ cần có cha và chị gái ở nhà. Thiên Kỳ sẽ làm ra bộ dáng vô cùng ngoan ngoãn hiểu chuyện. Diễm Tinh nhìn con trai như vậy không khỏi lắc đầu cảm thán.

Mấy năm qua sau khi cô biết mình mang thai Khả Khả thì Diệu An và Capo ca cũng nhận tin vui, đứa trẻ ra đời trước Khả Khả một tháng mà thôi, tên là Capo Sở Việt. Anh cả của cô cùng Cẩm Trúc thì có một đôi song sinh một trai một gái. Cứ như vậy, cuộc sống của mọi người trôi qua vô cùng vui vẻ.

Rất lâu về sau. Dưới tán cây rộng lớn, có hai bóng dáng đứng đối diện nhau. Trên người họ là bộ đồng phục cao trung. Thiếu niên có gương mặt lại tây, đường nét khuôn mặt vô cùng nam tính. Hắn nhìn cô gái dung mạo tuyệt sắc trước mắt mình, từng bước tới gần: “Khả Khả, chúng ta từ khi sinh ra đã quen biết. Vậy có thể cho tôi được đặc cách bước vào trái tim em không?”

HOÀN.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận