Trùng Sinh Hào Môn Đại Tiểu Thư

Tối hôm đó Diễm Tinh mặc một chiếc váy hai dây màu vàng kim dáng dài với thiết kế ôm sát cùng phần lưng được cắt tới ngang eo lộ ra tấm lưng trần trắng như tuyết. Đây là lần đầu tiên sau lần cô chụp ảnh cho Ellie Diễm Tinh mặc như vậy. Tần Phong vốn không thích để cô mặc hở như vậy trước mặt người khác. Chỉ là Diễm Tinh với chiếc váy này vô cùng yêu thích nhưng vẫn chưa có dịp mặc. Nhân lúc này cô đương nhiên phải mặc rồi.

Tóc Diễm Tinh được uốn xoăn nhẹ, nửa phần tóc được kẹp cố định lại, phần tóc còn lại được cô tùy ý xõa trên vai. Cổ cô đeo một chiếc dây chuyền mảnh hình ngôi sao. Trên mặt dây chuyền được đính viên đá quý Chrysoberl màu vàng, kéo dài tới sau lưng càng tô điểm tấm lưng trắng nõn mịn màng thêm phần xinh đẹp.

Lenora nhìn Diễm Tinh lúc này hai mắt phát sáng, liên tục đi quanh Diễm Tinh: “Doris, cô thật sự rất đẹp!”

Diễm Tinh cười nhẹ: “Coi cũng rất đẹp.”

Diễm Tinh không hề phô trương. Lenora là một cô gái xinh đẹp, nét đẹp chuẩn cô gái Châu Âu, từng đường nét đều quyến rũ phong trần. Hiện tại cô ấy mặc một chiếc váy màu đỏ, càng tôn lên vẻ quyến rũ của cô.

Lenora cười nhẹ, hôm nay tới đây hầu như đều là người trong giới thời trang, chỉ có một số ít là những người ngoài ngành. Chỉ là danh tiếng vị này quá lớn, họ dù không quan tâm tới ngành này cũng có chút biết tới cô. Có điều thấy người thật ở bên ngoài so ra còn hơn so với trong những bức hình kia một bậc.

Có một người nhân lúc Lenora đi tiếp quan khách khác đánh liều tới gần Diễm Tinh, đôi mắt đào hoa dính chặt lấy tấm lưng trắng mịn, dưới đáy mắt bùng lên cỗ ý xấu: “Xin chào tiểu thư.”

Diễm Tinh nhìn một khuôn mặt xa lạ ở trước mặt mình, theo phép lịch sự cười nhẹ đáp: “Xin chào.” Người đàn ông này có khuôn mặt khá đẹp, chỉ là Diễm Tinh đã nhìn Tần Phong quen mắt. Cùng với mấy người Capo ca, hiện tại người này đối với cô, không có chút xíu sát thương nào.

“Tiểu thư có phải Doris tiểu thư không?” Thấy trong mắt cô gái xinh đẹp kia không có tia bất ngờ hay say đắm như mình nghĩ, người đàn ông có chút ngoài ý muốn.

“Vâng.”

“Thật không ngờ, tiểu thư ở bên ngoài so với những bức ảnh được mọi người chia sẻ trên mạng còn đẹp hơn một phần. Tôi có thể có vinh hạnh được mời tiểu thư một ly rượu không?” Người đó cười nói, đưa ly rượu vang trên tay cho Diễm Tinh.

Diễm Tinh dù gì sống cũng đủ lâu, sao không thể nhìn ra ý đồ khác trong mắt của người đang cười nói với cô. Diễm Tinh mỉm cười, nhẹ nhàng cầm lấy ly rượu trên tay người kia: “Thật cảm ơn thiện chí của vị tiên sinh đây. Chỉ là dạ dày tôi không khỏe, cho nên không thể uống rượu.” Nói rồi cô đặt ly rượu kia xuống bàn, cầm ly nước ép trong tay mình lên, khẽ cụng ly với người kia: “Tôi lấy nước ép này thay cho rượu vậy.” Diễm Tinh ưu nhã nhấp một ngụm, khóe môi cong lên một độ cong đẹp mặt.

Người kia vì một loạt động tác này của cô làm cho ngây người, chút sau mới hoàn hồn cười nói.

“Được, nếu tiểu thư đã không uống được rượu vậy dùng nước ép cũng không tồi.” Người đó gật đầu cười cười nói.

“Lúc đầu khi nghe danh tiểu thư Doris, tôi còn nghĩ rằng tiểu thư Doris ít nhất cũng đã phải gần 30 tuổi. Không ngờ rằng tiểu thư Doris còn trẻ như vậy. Không biết tiểu thư đã có bạn trai chưa?” Người đàn ông đó vẫn không bỏ cuộc hỏi.

Diễm Tinh đang định mở miệng nói cô đã kết hôn, bỗng nhiên cảm nhận được có một ánh mắt nóng bỏng quen thuộc đang nhìn chằm chằm mình. Cô hơi nhíu mày ngẩng đầu, chỉ là còn chưa kịp nhìn thì người đàn ông trước mắt đã di chuyển lên một bước chắn đi tầm mắt của cô. Tay đưa lên muốn nắm lấy bàn tay đang cầm ly nước ép của Diễm Tinh. Giọng điệu tình từ: “Không biết tiểu thư có thể cho tôi cơ hội được làm quen với tiểu thư không?”

Diễm Tinh trong nháy mắt cảm giác cỗ khí tức lạnh lẽo kia ngày càng lớn mạnh. Hiện tại cô không cần nhìn cô cũng biết chắc, ai đó tới rồi. Nếu cô không xử lý việc này cho tốt, sợ rằng tối nay sẽ có một trận phong ba. Chỉ mất mấy giây, Diễm Tinh khẽ lách người kéo dài khoảng cách của mình và người đàn ông kia. Cô mỉm cười giơ bàn tay lên cười nói: “Thật xin lỗi, tôi kết hôn rồi.”

Cảm nhận luồng không khí kia có phần thả lỏng, trong lòng Diễm Tinh cũng nhẹ nhàng đặt xuống.


Mà người đàn ông này khi nhìn thấy chiếc nhẫn kim cương trên ngón tay cô trong lòng không khỏi hụt hẫng. Nhưng nhìn cô gái mới khoảng 20-21 tuổi này có chồng, thế nào cũng không thể tin nổi.

“Vậy tôi có thể cùng tiểu thư làm bạn không, tôi cảm thấy chúng ta nói chuyện cũng khá hợp…”

Chưa dứt lời, một giọng nói lạnh nhạt xen vào giữa hai người: “Không được!”

Đồng thời cô gái xinh đẹp trước mắt bị một sức lực kéo đi, cách xa anh ta một khoảng. Theo đó là một khí tức lạnh lẽo ập đến, khiến cho người đàn ông kia không rét mà run. Câu nói đang định nói ra bị nghẹn lại trong cổ.

Khi nhìn rõ người đứng trước mặt mình, anh ta ngay lập tức cứng đờ, mãi sau mới nói được mấy chữ cứng ngắc: “Tần lão đại!”

“Muốn làm bạn với vợ tôi?” Tần Phong nhếch môi, tàn bạo cùng âm u dưới đáy mắt không hề đè nén mà tràn ra ngoài. Đôi bàn tay cứng như thép ôm chặt eo Diễm Tinh, bá đạo tuyên bố chủ quyền.

“Không…tôi không biết cô ấy là vợ của Tần lão đại. Tôi xin phép trước.” Người đàn ông kia bị khí thế của Tần Phong làm cho da đầu tê dại, chân cũng run rẩy, nói xong một câu liền chạy mất dạng.

Diễm Tinh không thể không cảm thán, thế lực của Phong ở nơi này không phải tầm thường nha.

Đang lúc cô suy nghĩ thì cằm bị nâng lên, ép cô đối diện với một đôi mắt âm u lạnh lẽo, thêm cả một tia tức giận đang kìm chế. Diễm Tinh dù đã biết mình không thể trốn được thi khi nhìn ánh mắt này của Tần Phong, người cũng không kiềm chế được có chút run nhẹ.

“Tinh Nhi, nên về nhà rồi!” Tần Phong kéo khóe môi nhìn cô gái nhỏ trong lòng, lửa nóng lần nữa bốc lên. Từ tầm mắt của hắn có thể thấy được vòng một của cô thấp thoáng ẩn hiện. Vẻ mặt Tần Phong lúc này có thể nói là có chút dữ tợn, hắn cúi người cắn lên vành tai Diễm Tinh, mặc cho những ánh mắt đang quan sát tới hai người họ: “Cô gái! Em càng ngày càng không ngoan!” Nói xong, hắn phủ áo khoác lên người Diễm Tinh rồi cúi người ôm ngang cô lên. Nghênh ngang bước ra bên ngoài.

Lenora từ khi Tần Phong tới không dám lại gần đây nửa bước. Người đàn ông kia khí thế quá mạnh, cô căn bản sợ nếu mình đến sẽ ngay lập tức bị bóp chết. Sau khi thấy Tần Phong và Diễm Tinh đã đi rồi, Lenora mới thở ra một hơi, cô cười nói với những vị quan khách nơi đây: “Thật ngại quá, chỉ là bạn tôi và chồng cô ấy có chút việc riêng nên đi trước mà thôi. Mọi người cứ tự nhiên!”

Một câu này của Lenora rất tốt. Đánh bay nghi ngờ của mọi người về mối quan hệ của nhà thiết kế Doris và lão đại của Death. Họ biết lão đại của Death và hiện tại cũng là lão đại của Lâm gia đã lấy vợ. Nhưng không ngờ rằng vợ của hắn lại chính là vị tiểu thư vừa nhìn đã cho người khác cảm giác muốn bảo vệ kia.

Bên này Diễm Tinh khi được hắn ôm như vậy cô nhíu mày, hơi cựa người: “Anh để em xuống đi, em tự đi được.” Cô cơ bản là có chút xấu hổ nên mới nói câu này, nhưng người nào đó lại nghĩ theo chiều hướng khác. Tần Phong ôm chặt lấy cô, cả người bao bọc bởi lãnh khí, hắn cúi xuống nhìn Diễm Tinh, từng chữ như được rít ra từ trong kẽ răng: “Tinh Nhi ngoan, đừng nháo. Nếu không, anh không ngại ngay tại đây làm em đâu!”

Diễm Tinh nghe thấy vậy, ngay lập tức dừng lại động tác. Cô biết Tần Phong không nói đùa. Hắn thật sự có khả năng sẽ làm như vậy. Nhưng điều này lại khiến cho Diễm Tinh khó hiểu. Dựa theo tính cách của Tần Phong, hắn sẽ không vì chuyện cô tự ý tới đây mà nổi giận tới mức này đâu. Nghĩ một chút liền biết ngày đó, cô đã nói trước với hắn, chỉ là cách thức có khác đi, nhưng nhất định Phong sẽ hiểu. Cho nên Diễm Tinh mới định ra kế sách này. Không lẽ vì hôm nay cô ăn mặc như vậy?

Thấy cô gái nhỏ nằm trong lòng mình xuất thần, lửa giận trong con ngươi của Tần Phong ngày càng lớn. Jason đi bên cạnh trộm nuốt một ngụm nước bọt. Hắn khẽ liếc mắt tới cô gái trong ngực lão đại của mình thầm thán phục, chủ mẫu quả nhiên vẫn là chủ mẫu, tức giận của lão đại nếu có thể hóa thành tia lửa, khéo khi đã sớm đem cả cái thành phố này thiêu rụi. Vậy mà chủ mẫu không hề có chút phản ứng nào.

Tần Phong ôm Diễm Tinh ngồi vào trong xe, lạnh lùng ra lệnh: “Về!”

Jason sao dám chậm trễ, anh đem tấm chắn nâng lên rồi lập tức khởi động xe. Hiện tại anh chỉ muốn trở về càng sớm càng tốt. Lão đại dù có phát hỏa lớn thế nào cũng sẽ không tổn hại tới chủ mẫu, nhưng anh thì khác.

Diễm Tinh vẫn đang ngồi trong ngực Tần Phong. Hắn thấy cô không nói gì, mắt nheo lại đôi con ngươi hiện lên tia nguy hiểm, gằn từng chữ một: “Em tới là vì anh ta?”


Diễm Tinh nhíu mày lắc đầu. Sao Phong có thể nghĩ ra chuyện hoang đường như vậy chứ?

Trên đầu cô vang lên tiếng cười trầm thấp, ngay lúc sau Diễm Tinh bị Tần Phong thuận thế ép xuống dưới ghế, bắt cô phải đón nhận ánh mắt của hắn: “Thế nào? Đến nói chuyện với anh hiện tại cũng không muốn nói?”

“Em đã nói với anh từ trước, em đến chỉ là để tham gia buổi lễ ra mắt thương hiệu thời trang của Lenora!” Diễm Tinh cau mày không chịu yếu thế, cô cũng tức giận rồi nha. Chuyện vô lý như vậy mà hắn cũng nghĩ ra được.

Tần Phong nhếch môi: “Vậy mà em ăn mặc như thế này, còn cười cười nói nói với tên đó như vậy? Nếu không phát hiện ra anh, em có tránh tên đó như vậy không, Tinh Nhi!” Lúc này Tần Phong bị lửa giận thiêu đốt gần hết lý trí. Tay hắn đem chiếc áo đang bao bọc người cô vứt sang một bên, rồi nhanh chóng cúi đầu cắn lên xương quai xanh của Diễm Tinh.

Diễm Tinh bị cắn có chút đau, nhưng lại không dám lên tiếng, chỉ có thể cật lực đẩy hắn ra, nhỏ giọng gắt: “Anh bỏ em ra đã, có gì về nhà nói…”

Nhưng sức của cô sao địch lại được với Tần Phong, chẳng mấy chốc hai tay Diễm Tinh bị Tần Phong một tay chế trụ trên đỉnh đầu. Một tay hắn vẫn thong dong thăm dò trên da thịt non mịn.

“Tinh Nhi, anh nói cho em biết, em đừng hòng rời khỏi anh. Đơn ly hôn đó, anh xem ai dám nhận nó, anh chặt tay người đấy!” Tần Phong nghiến răng, đôi con ngươi đỏ lên. Nhưng động tác trên tay hắn vẫn rất dịu dàng. Ngay cả bàn tay chế trụ tay Diễm Tinh trên đỉnh đầu cũng kiềm chế sức lực không khiến cô bị đau, những cũng đủ để Diễm Tinh không tránh được.

Nghe đến đây, Diễm Tinh mới mơ màng nhận ra có chút không đúng. Chỉ là hiện tại, Tần Phong không cho cô có cơ hội nói gì, môi lưỡi hắn quấn lấy cô, không cho phép cô lên tiếng. Nhận ra người bên trên càng ngày càng càn rỡ, trong lòng Diễm Tinh liền phát ra một hồi chuông cảnh báo, không phải Phong muốn làm chuyện đấy trên xe chứ!

Chỉ là may mắn, ngay lúc này cuối cùng xe cũng dừng lại. Tần Phong theo đó ngừng lại động tác của mình, hắn đem người Diễm Tinh bao tới không một kẽ hở rồi ôm cô vào bên trong. Cả quá trình này rất nhanh, ước chừng chưa đến 5 phút sau lưng Diễm Tinh đã chạm phải một mảng mềm mại. Khi cô cựa người muốn ngồi dậy lại bị một sức mạnh ép nằm xuống lần nữa. Tiếp đó là hơi thở nam tính mang theo chiếm hữu tuyệt đối của người đàn ông cũng áp sát xuống, vây Diễm Tinh lại.

“Phong…đợi…đợi đã!” Diễm Tinh đẩy hắn ra, muốn hỏi một chút cái gì đơn ly hôn. Nhưng là người đàn ông kia không để cô nói gì. Một đêm này trong căn phòng to lớn sang trọng, tiếng nức nở của cô gái vang lên đến gần sáng mới chấm dứt.

Tần Phong nhìn cả người cô vợ nhỏ đầy những dấu vết do cuộc yêu tối qua để lại, hắn cong môi, hài lòng mỉm cười. Không ai biết được khi nhìn thấy dòng chữ kia, cộng với việc cô bỗng nhiên biến mất hắn đã lo sợ thế nào. Hắn thật sự lo sợ Tinh Nhi muốn rời khỏi hắn. Hiện tại khi thấy cô nằm trong ngực mình, Tần Phong mới thực sự yên tâm. Hắn đến sát Diễm Tinh cắn nhẹ lên tai cô rù rì: “Ly hôn? Em mơ cũng đừng mơ!”

Diễm Tinh bị cơn đói làm cho thức giấc. Cô mơ mơ màng màng nhìn khung cảnh xung quanh mình. Khi nhận ra đây là nơi nào, cô định ngồi dậy, chỉ là vừa cử động, cả người cô đã truyền tới một trận đau nhức. Nhớ tới buổi tối ngày hôm qua, Diễm Tinh đen mặt.

Vừa nghĩ tới tào tháo, tào tháo liền xuất hiện. Tần Phong trên người mặc một bộ đồ ở nhà, tay cầm theo khay đồ ăn đi vào trong phòng. Thấy Diễm Tinh đã tỉnh, hắn nhếch môi đặt khay đồ ăn lên bàn rồi tới trước mặt cô nhẹ nhàng nói: “Tỉnh rồi, anh đưa em đi rửa mặt sau đó ra ăn chút đồ ăn.” Nói xong hắn vòng tay qua chân Diễm Tinh muốn ôm cô lên. Nhưng Diễm Tinh lạnh mặt đẩy tay hắn ra: “Em không cần!”

“Tinh Nhi, đừng nháo.” Tần Phong vẫn rất kiên nhẫn đưa tay ra. Nhưng lần này Diễm Tinh không đẩy được hắn nữa, chỉ có thể không cam lòng để cho hắn ôm cô vào trong phòng vệ sinh. Ai bảo thể lực của cô thua kém hắn chứ.

Đến khi ra bên ngoài đã là chuyện của 30 phút sau. Tần Phong đặt Diễm Tinh ngồi lên đùi mình, với lấy bát cháo rồi múc một thìa cháo tới trước miệng Diễm Tinh: “Ăn chút gì đi.”

Diễm Tinh lần này thật phát giận không hề nhẹ, cô quay mặt đi không nói lời nào, cũng không mở miệng. Thấy cô như vậy, Tần Phong thở dài, hắn đặt bát cháo xuống, đem mặt Diễm Tinh quay lại: “Bất kể có như thế nào, anh cũng không ly hôn. Em giận dỗi cũng vô ích.”

Giờ Diễm Tinh mới nhớ ra còn có loại chuyện này cô nhíu mày: “Em nói muốn ly hôn bao giờ?”


Tần Phong trầm mặc một lát mới nói: “Dì Trần lúc dọn phòng có thấy một tờ đơn ly hôn trên bàn làm việc của em.”

Diễm Tinh bây giờ mới hiểu ra nguyên do vì sao hôm qua Tần Phong lại tức giận như vậy. Nguyên lai là hiểu nhầm cô muốn ly hôn với hắn. Ngày hôm đó khi về nhà, cô tùy tiện đặt tờ đơn ly hôn của Diệu An lên bàn, cơ bản là đã quên mất. Nghĩ đến đây, Diễm Tinh không biết mình có nên giận hắn nữa hay không.

Mà Tần Phong thấy vẻ mặt Diễm Tinh thay đổi liên tục, mày kiếm nhíu lại bồi thêm một câu: “Có chết anh cũng không ly hôn!”

Diễm Tinh thở dài dựa vào ngực Tần Phong: “Ừm, chúng ta không ly hôn.” Cô sao có thể ly hôn với Phong đây? Cô căn bản là không làm được.

“Anh hiểu lầm rồi, tờ giấy ly hôn đó là của An An. Cậu ấy để quên nên em mới giúp mang về. Từ đầu tới cuối, em chưa hề nghĩ muốn ly hôn với anh.”

Nghe tới đây Tần Phong biểu cảm vô cùng kỳ quái, sau hồi lâu mới thở ra một hơi, gật đầu: “Vậy hiện tại ăn chút gì đó đi.”

Diễm Tinh ngoan ngoãn nghe theo lời hắn. Ăn xong bữa trưa cô nhìn Tần Phong: “Em đã hẹn với Lenora mấy ngày này cùng cô ấy đi chơi. Nếu anh có việc vậy cứ về trước đi, mấy hôm nữa em sẽ về.”

Nghe vậy Tần Phong sa sầm mặt.

“Muốn đuổi anh đi?”

“Em đâu nghĩ anh sẽ tới tận đây đâu. Không phải Tần thị còn có mấy dự án lớn sao? Anh còn công việc đó, em có thể tự ở lại được.” Diễm Tinh gật đầu, từ trên người hắn đứng lên thoải mái nói. Nhân cơ hội này cô phải để Phong cách xa mình một chút. Không thể cứ lúc nào cũng quấn lấy cô.

Tần Phong nhìn Diễm Tinh tới khi cô da gà nổi đầy người mới bật cười thành tiếng. Nói là cười nhưng từ ngữ điệu có thể thấy chủ nhân của tiếng cười này một chút cũng đang không vui: “Tinh Nhi, em cố ý có đúng không?”

Diễm Tinh chớp mắt, nhún vai: “Đâu có, em thật sự suy nghĩ cho anh mà. Em chỉ ở lại nhiều nhất là 3 ngày thôi sau đó sẽ trở về.”

Bàn tay của Tần Phong với tới ôm lại cô gái nhỏ không ngoan vào ngực. Cô gái này dựa vào hắn dung túng, lại hiểu tính tình hắn. Nếu như không có tờ đơn ly hôn kia, cô thật sự đã đoán đúng ý hắn. Nếu cô có tới đây hắn cũng sẽ không vì vậy mà phát giận. Hồi lâu sau hắn mới thở dài một hơi: “Nhiều nhất 3 ngày là phải về. Nếu không, em tự biết hậu quả.” Tay hắn vuốt ve sườn mặt cô gái nhỏ bất đắc dĩ nói.

“Được.” Diễm Tinh cười đến vui vẻ gật đầu. Tần Phong tối hôm đó đã phải trở về nước. Diễm Tinh trong 2 ngày này chơi đùa với Lenora thật sự vui vẻ. Chiều ngày thứ 3 cô có mặt ở dưới tập đoàn Tần thị.

Diễm Tinh hiện tại ở Tần thị là cái tên mà không ai không biết. Vừa nhìn thấy cô người trong Tần thị ngay lập tức cúi đầu chào: “Thiếu phu nhân.”

Diễm Tinh vẫn giữ nguyên nụ cười trên môi: “Mọi người cứ làm việc đi, đừng để ý tôi.”

Nói rồi cô đi thẳng lên tầng của tổng giám đốc bên trên. Hai coi nhân viên nào đó thấy Diễm Tinh không khỏi lắc đầu cảm thán. Cô ấy sinh ra thật tốt nha. Có gia thế hiển hách đằng sau hậu thuẫn, dung mạo cùng ngoại hình không còn chỗ nào để chê, có sự nghiệp riêng, lại được tổng giám đốc của họ cưng chiều hết mực. Nhìn lại bản thân mình, các cô chỉ có thể cảm thán, người với người vẫn là không nên so sánh quá nhiều.

Diễm Tinh lên tầng tổng giám đốc đã cảm giác thấy một cỗ khí tức nặng nề. Jason nhìn thấy người đến là chủ mẫu nhà mình, hai mắt sáng rực như nhìn bồ tát sống: “Chủ mẫu, người về rồi!”

Khóe môi Diễm Tinh giật giật, chỉ là nhìn một chút cô liền hiểu được 3 ngày qua xảy ra chuyện gì.

“Anh ấy…có ở bên trong không?”


“Có ạ, chủ mẫu vào đi.” Jason gật đầu cười nói. Có điều anh còn chưa nói hết, bên trong không phải mỗi mình tổng giám đốc, còn có cả hai vị quản lý cấp cao của Tần thị đang bị mắng bên trong nữa.

Diễm Tinh không biết điều này, cô giơ tay lên gõ cửa hai tiếng.

Bên trong, một giọng nói lạnh lẽo cùng không kiên nhẫn vang lên: “Vào đi!”

Diễm Tinh bất giác rút tay khỏi tay nắm cửa, cô quay đầu nhìn Jason: “Thật sự ổn sao?”

Jason gật đầu với cô, trong lòng bồi thêm một câu: “Ngài vào mới thật sự ổn.”

Diễm Tinh gật đầu mở cửa, chỉ là cô không ngờ bên trong ngoài Tần Phong còn có thêm 2 người nữa. Bầu không khí bên trong đè nén đến cực điểm. Hai người đó đứng trước bàn làm việc của chồng cô, bả vai run nhẹ.

Tần Phong đang định phát hỏa, nhìn thấy bóng dáng của Diễm Tinh, u ám trong mắt ngay lập tức giảm xuống một nửa. Hắn từ trên ghế đứng lên, không để ý trong phòng còn 2 người, đi tới trước mặt cô giọng điệu ôn nhu: “Trở về rồi.”

Diễm Tinh gật đầu: “Vâng.” Rồi cô chuyển tầm mắt tới hai người kia.

“Anh đang bận sao? Em có thể ra ngoài chờ, anh cứ làm việc đi.”

Mà hai người nào đó trong lòng hiện tại chỉ mong rời khỏi văn phòng này càng sớm càng tốt. Giống như ông trời nghe được lời khẩn cầu của bọn họ, giọng nói của Tổng giám đốc đằng sau vang lên: “Không có gì, đều đã giải quyết xong. Hai người trở về, ngày mai đưa tôi một bản báo cáo hoàn chỉnh!”

“Vâng.” Chỉ đợi câu này của Tần Phong hai người đó nhanh chóng ra ngoài, đi còn nhanh hơn chạy, chốc lát đã không còn bóng dáng trên phòng tổng giám đốc.

Diễm Tinh nhìn tình cảnh này không khỏi có chút buồn cười, cô liếc mắt nhìn Tần Phong: “Anh thật hung dữ.”

“Họ làm việc không hiệu quả.” Tần Phong ôm eo cô, đưa cô tới ghế sofa ngồi xuống.

“Có mệt hay không? Sao về mà không nói với anh.”

“Em đâu phải trẻ con, em tự đi được mà.” Diễm Tinh lắc đầu cười nhẹ.

Sua ngày hôm đó, không khí âm u trong Tần thị rốt cuộc cũng khởi sắc. Mọi người đều biết, đó là do thiếu phu nhân tới nên mới vậy.

Diệu An và Cẩm Trúc đương nhiên biết chuyện của Diễm Tinh, sau đó Mạn Nhu cũng biết. Hiện tại biết Diễm Tinh đã về nước, nhóm chat của mấy cô gái liên tục có tin nhắn gửi tới: “Thế nào A Tinh? Có ổn không? Có còn nhắn tin được không vậy?”

Diễm Tinh nhìn mấy tin nhắn tới tấp trên máy, gượng gạo cười, chồng cô…đáng sợ tới vậy à? Sau đó cô liếc mắt tới người đàn ông đang ngồi làm việc bên kia. Không đáng sợ như vậy mà nhỉ?

Diễm Tinh nhắn tin vào trong nhóm: “Tớ đi có mấy ngày, đâu đến nỗi như vậy chứ.”

“Được rồi, vẫn còn “sức lực” nhắn tin là tốt rồi.” Cẩm Trúc gửi một tin nhắn đến, còn kèm theo mặt cười gian xảo.

Đúng là khi thân quen, câu nào cũng có thể nói. Diễm Tinh trước giờ luôn nghĩ Cẩm Trúc là người nghiêm túc. Nhưng cô lầm rồi, chị ấy cũng có lúc đầu óc rất đen tối nha.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui