Trùng Sinh Hào Môn Đại Tiểu Thư


Jason nhìn thấy thiếu gia nhà mình bế theo Triệu tiểu thư ra ngoài, vẻ mặt rất bình tĩnh.

Anh đối với trường hợp này từ lâu đã miễn nhiễm.

Nhưng ở trên tầng của tổng giám đốc không phải chỉ có Jason là thư ký.

Những người khác nhìn thấy tổng giám đốc nhà mình bế một cô gái ra khỏi phòng, mắt như muốn rơi hết ra bên ngoài.
Diễm Tinh đương nhiên cũng biết đến việc Tần Phong bế theo cô ra ngoài sẽ kéo theo cảnh tượng gì.

Lần trước cũng là Tần Phong bế cô ra bên ngoài.

Có điều lần đó cô được áo của Tần Phong bao bọc.

Mặt không lộ ra ngoài dù chỉ một chút, lại còn là lúc cô đang giả vờ ngủ.

Cho nên khi đó có thể tự lừa gạt bản thân rằng không có ai nhìn thấy mình.

Nhưng hôm nay lại không như vậy.

Cô có thể cảm giác được ánh mắt của mọi người chăm chú nhìn về phía mình.

Diễm Tinh xấu hổ, bất giác co người, úp mặt vào ngực Tần Phong.
Nhìn động tác của cô gái nhỏ, Tần Phong bật cười một tiếng, sau đó mới quét ánh mắt đến mấy người kia.

Ngay lập tức những ánh mắt tò mò đó đều bị Tần Phong bức lùi trở về, đến thở cũng không dám thở mạnh.
"Ngẩng đầu lên, em không sợ bị ngạt à."
Bước chân Tần Phong không hề dừng lại.

Đến thời điểm hắn bước chân vào thang máy, những thư ký của phòng tổng giám đốc nghe được một giọng nói cực kỳ ôn nhu truyền đến tai.

Ngữ điệu này, họ không nghĩ một ngày sẽ được nghe từ miệng Tần Phong truyền ra.
Ngay sau đó là một giọng nói ngọt ngào, mang theo chút nũng nịu lên án: "Ngạt chết cũng là do anh hại!" Tiếp đến là tiếng cười trầm thấp của tổng giám đốc và thanh âm sủng nịnh vô đối: "Ừ, đều tại anh."
Vậy là chưa đến một ngày, tin tức tổng giám đốc Tần thị sủng ái một cô gái liền bị truyền ra bên ngoài.

Không chỉ ở trong nội bộ của Tần thị, mà còn lan truyền cả ra giới quý tộc.
Hai nhân vật chính ở bên này lại vô cùng thảnh thơi ngồi ăn trưa với nhau.

Về việc tin đồn bị lan truyền ra bên ngoài, một chút cũng không biết tới.

Ăn trưa xong, Diễm Tinh lại theo Tần Phong về Tần thị.


Thật ra cô có thể về Trừng Viên, nhưng mấy ngày không gặp hắn, quả thật có chút nhớ.

Mà Tần Phong cũng vừa vặn muốn cô ở cùng mình, cho nên không nói hai lời liền đem cô trở lại Tần thị.
Tần Phong ngồi trên bàn làm việc, còn Diễm Tinh thì nằm trên sofa nghịch điện thoại.

Hai người dù không nói nhiều nhưng bầu không khí này lại mang tới một cảm giác hài hòa đến kì lạ.
Diễm Tinh chơi điện thoại một lúc liền mỏi mắt, cộng thêm với thời gian gần đây cô ngủ rất ít cho nên không lâu sau đã chìm vào giấc ngủ.

Khi Tần Phong đọc xong một tập tài liệu, ngẩng đầu lên, thấy cô gái nhỏ ngủ đến ngon lành thì cười nhẹ.

Hắn đứng dậy đi đến bên cạnh cô, nhìn ngắm gương mặt say ngủ của cô gái trong lòng, ánh mắt hắn lúc này là một mảng nhu hòa.

Sau đó Tần Phong đem Diễm Tinh nhẹ nhàng nâng dậy rồi bế cô lên, đem cô đến ghế của mình, rồi ôm cả người Diễm Tinh ngồi xuống.

Diễm Tinh vì bị quấy rầy, không vui nhíu mày, ậm ừ một tiếng rồi lại tìm vị trí thoải mái trong lòng Tần Phong ngủ tiếp.
Vậy là cả một buổi chiều Tần Phong vừa ôm mỹ nhân trong ngực vừa làm việc.

Khi Jason đi vào báo cáo lịch trình của hắn cũng không nhịn được mà phải cảm thán.

Thiếu gia nhà họ đúng là đem Triệu tiểu thư sủng đến tận trời rồi.

Nhìn hành động của thiếu gia thì biết, ôm Triệu tiểu thư cả buổi rồi mà đến một cái nhăn mày cũng không có, bộ dáng còn giống như rất thỏa mãn.
Tin tức đại thiếu gia của Tần thị thân thiết với một cô gái lạ liền khiến cho cả giới quý tộc sôi trào.

Và đương nhiên Tần Huy cũng nhận được tin tức này.

Ông ngồi ở nhà, khi nhận được tin này gương mặt vốn vô cảm liền hiện lên đôi chút vui vẻ, sau đó lại chậm rãi dâng lên sự khó hiểu.

Đứa con này cuối cùng cũng tìm được người nó muốn, nhưng theo tin tức, cô gái đó có vẻ không phải là Quách nhị tiểu thư.
"Cô gái đó vẫn đang ở Tần thị sao?" Ông hỏi tâm phúc bên cạnh mình.
"Vâng ạ, nghe nói hiện tại cô ấy vẫn đang ở trong phòng tổng giám đốc." Người đàn ông đứng trước bàn làm việc của Tần Chính cung kính báo cáo.
"Tôi biết rồi." Tần Chính gật đầu sau đó vẫy tay cho người đàn ông kia ra ngoài.

Tần Phong đang muốn để cho mọi người biết hắn đã có người trong lòng.

Cũng là gián tiếp tuyên bố, vị trí đại thiếu phu nhân Tần gia đã có chủ, và người đó không phải Quách Ngọc.

Thật ra đối với vị nhị tiểu thư Quách gia kia ông cũng không quá hài lòng.


Nhưng từ trước đến nay đối với đứa con cả này ông không có cách nào khống chế nó.

Chỉ cần nó muốn, thì dù cả thế giới này cộng vào cũng không khống chế nổi nó.

Cho nên ông cũng không can thiệp vào chuyện của nó cũng Quách Ngọc.

Hiện tại thấy nó không có hứng thú với Quách Ngọc, ông cũng cảm thấy tốt hơn.
Mà tại Lâm gia khi Lâm lão gia nghe thấy tin này, biểu cảm giống như đã đoán được từ trước.

Ông thản nhiên ngồi đọc quyển sách trong tay, có thể nhận ra hiện tại tâm trạng của ông khá tốt.
"Lão gia, hiện tại người tìm tên cho hai vị tiểu chủ nhân chưa ra đời...có phải hơi sớm rồi không ạ?" Quản gia dở khóc dở cười nhìn quyển sách dầy cộp trong tay Lâm lão gia nói.
"Không sớm, chuẩn bị trước, về sau vẫn sẽ có lúc dùng đến.

Tần Phong đã nhận định cô bé đó, vậy thì nó chắc chắn sẽ cột chặt cô bé đố bên cạnh mình.

Ông cứ chờ mà xem, sắp tới nhà chúng ta sẽ có chuyện tốt.

Huống hồ tên của các cháu tôi phải là tốt nhất.

Chưa chắc đến khi cháu dâu mang thai tôi đã tìm được tên cho chúng đâu." Lâm lão gia cười nói.
Vậy là trong mấy ngày gần đây, Lâm lão gia có thú vui mới, đó chính là tìm tên cho chắt của mình.

Tin tức của Tần Phong cùng Diễm Tinh cũng ngay lập tức được truyền tới tai của Tần Lâm và Ngu Tư Vũ.

Bà ta ngồi trong phòng, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay nhỏ giọng mắng: "Chết tiệt! Vậy mà Tần Phong lại có người trong lòng!"
Bà ta mất bao nhiêu công sức mới có thể lôi kéo Quách Ngọc kết thân với mình, vậy mà kế hoạch cứ như vậy bị con nhãi ranh từ đâu chui ra phá hỏng hết.

Ngu Tư Vũ không cam lòng, tức đếm hai mắt trợn trừng.

Nghĩ đến bà ta nhịn nhục lâu như vậy để kế hoạch này được thành công vậy mà cứ như vậy biến mất, làm sao có thể cam lòng.
"Mẹ, vậy nước cờ Quách Ngọc không lẽ cứ như vậy mất đi?" Tần Lâm ngồi một bên nhăn mày nói.
"Không, có lẽ chúng ta vẫn có thể lợi dụng cô ta.

Quách Ngọc đối với Tần Phong tình cảm không phải chỉ ngày một ngày hai.

Mẹ con chúng ta không cam lòng 5 phần, nhưng cô ta...còn không cam lòng 10 phần.

Điểm này vẫn có thể lợi dụng được!"Ngu Tư Vũ sau khi nghĩ xong xuôi nhếch môi.


Tần Phong yêu người khác không nằm trong dự đoán của bọn họ, nhưng không phải không có cách luồn lách.
Diễm Tinh ngủ một giấc đến buổi chiều mới tỉnh dậy.

Thật ra trong lúc khoảng thời gian đấy cô cũng đã mơ màng tỉnh lại một lần.

Sau đó bị Tần Phong dỗ cho vào giấc ngủ tiếp.

Mở mắt ra, Diễm Tinh thấy mình đang nằm trong phòng nghỉ của Tần Phong.

Cô lăn trên giường một lúc rồi mới đứng dậy đi vào phòng vệ sinh rửa mặt.

Nhìn bản thân mình trong gương, ánh mắt Diễm Tinh có chút khác lạ.

Cô dán sát mặt mình vào gương giống như đang xác nhận cái gì đó.

Sau đó tay đưa lên cần cổ trắng nõn, nơi đây có một dấu đỏ, đến khi xác định dấu vết này là gì, và người gây ra dấu vết này là ai, cô nghiến răng mắng một câu: "Vô lại!"
Kiềm chế lại tức giận trong lòng, Diễm Tinh rửa mặt và dùng tóc che đi dấu hôn kia mới đi ra bên ngoài.
Vừa ra bên ngoài thì thấy trước bàn làm việc của Tần Phong có một cô gái xinh đẹp đang đứng, cô ấy đang báo cáo lại gì đó với hắn.

Trên người mặc một bộ đồ công sở, nhưng là có dụng tâm.

Bộ đồ kia có thể phô diễn hết vẻ đẹp trên cơ thể của cô gái.

Mà ánh mắt cô gái đó nhìn Tần Phong quá trực tiếp, Diễm Tinh có muốn giả vờ không biết cũng khó.

Khi thấy cô bước ra, cả cô gái lẫn Tần Phong đều quay về phía cô.
Diễm Tinh thấy Tần Phong nhìn mình, cô cười nhẹ nói: "Anh cứ làm việc đi, không cần để ý em." sau đó cô gật đầu với cô gái kia xem như chào hỏi rồi bước đến ghế sofa bên kia ngồi xuống, lấy điện thoại ra chơi.
Mà cô gái kia vào khoảnh khắc nhìn thấy Diễm Tinh, cả người sững lại.

Cô ấy chưa từng nhìn thấy cô gái nào xinh đẹp như vậy.

Giống như là tác phẩm hoàn hảo nhất của thượng đế.

Giọng nói ngọt ngào lại trong trẻo, đôi mắt linh lung sáng ngời.

Lúc trưa, cô ấy vừa đi ăn trưa về liền nghe thấy tin tổng giám đốc đưa một cô gái đến tập đoàn, sau đó còn đích thân bế cô ấy ra ngoài.

Cô ấy không thể tin được, đến lúc vào báo cáo kế hoạch sắp tới, cô ấy muốn tận mắt nhìn thấy cô gái trong lời đồn kia.

Nhưng khi đi vào, cô ấy không thấy ai cả.

Mà từ trưa đến giờ cô gái kia chưa từng bước ra khỏi phòng tổng giám đốc.

Vậy chỉ có một cách giải thích duy nhất, đó chính là cô gái đó đang ở trong phòng nghỉ của tổng giám đốc.
Nghĩ đến đây, lòng cô thư ký đau nhói.


Cô ở bên cạnh tổng giám đốc đã 5 năm.

Trong 5 năm này cô dù nghe thấy tin tức tổng giám đốc cùng Quách Ngọc, nhưng cô biết tổng giám đốc căn bản không có ý gì với vị tiểu thư đó.

Ánh mắt tổng giám đốc khi nhìn cô ấy rất bình thản, không có chút xíu tình cảm nào.

Vì vậy cô mong chờ, mong chờ một ngày sẽ được tổng giám đốc để ý tới.

Đến lần trước khi nghe được tin tức cũng chỉ xem như đó là chuyện cười mà bỏ qua.

Nhưng hôm nay nhìn thấy cô gái trong lòng tổng giám đốc, không thể không thừa nhận rằng tự tin bao lâu nay đã bị giảm đi hơn phân nửa.
Tần Phong thấy cô ngồi trên ghế sofa, hai chân vắt chéo, lại nghĩ tới vết thương trên chân của cô mày hơi nhíu lại, nhu hòa gọi một tiếng: "Tinh Nhi!"
"Dạ?" Diễm Tinh đang xem điện thoại thì bị Tần Phong điểm tên, cô ngẩng đầu thưa một tiếng, ánh mắt hàm chứa ý khó hiểu.
"Đến đây, ngồi đấy sẽ bị lạnh." Tần Phong đưa tay, ngoắc cô lại chỗ của mình.
Mà cô thư ký kia sớm đã bị giọng nói nhu hòa của Tần Phong làm cho sững sờ, đứng chôn chân tại chỗ.

Tổng giám đốc...vậy mà còn có thể nói chuyện ôn hòa như thế!
Diễm Tinh nghe hắn nói cũng đứng dậy đi về phía hắn.

Tần Phong không nói hai lời kéo cô ngồi lên đùi mình, ôm cả người cô vào trong ngực.

Hành động vô cùng cẩn trọng, như sợ bản thân sẽ làm đau cô.

Tất cả những hành động này lọt vào mắt cô thư ký kia.

Cô ấy biết, hiện tại bản thân thật sự thua rồi.

Mà cô là cam tâm tình nguyện nhận thua.

Cô không xinh đẹp bằng cô gái trong lòng tổng giám đốc.

Mà xuất thân, e rằng cũng không bằng.

Từ cô gái kia từng cử chỉ, từng cái nhấc mày đều cho thấy là một vị tiểu thư sống trong hào môn.Và còn cả cách cư xử của cô ấy nữa.

Cô cái gì cũng không có, làm sao đấu lại được đây.

Cô tốt nhất nên đem đoạn tình cảm này chặt đứt, nếu không tổng giám đốc mà biết được, cô chắc chắn cũng sẽ không được yên thân.

Nghĩ đến đây, cô thư ký bắt đầu điều chỉnh lại tâm trạng buồn rầu của mình.

Cô không muốn vừa thất tình lại vừa mất việc đâu.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận