Trùng Sinh Được Chồng Yêu Chiều

Lục Thư Lam không biết nên vui vì tìm được Lưu Thái Khôi hay nên buồn vì không có cơ hội được tiếp xúc với cậu ta. Chẳng lẽ cậu ta sắp bước vào con đường tha hoá nên không đồng ý thi tiếp vòng sau à?

“Em sao thế? Em là học sinh ưu tú của trường mà? Chị nghe nói đề tài của em được đánh giá rất cao, em cũng là thí sinh tiềm năng nhất cho vị trí quán quân của năm nay đấy!”

Lưu Thái Khôi cười trừ, cậu học giỏi như vậy cũng chẳng để làm gì, dù sao cha cậu cũng không cần một đứa con ngoan trò giỏi, ông ấy chỉ muốn một đứa con trai kiếm ra được nhiều tiền mà thôi…

“Vị trí quán quân đó cũng chẳng kiếm được bao nhiêu đâu, em không muốn phí thời gian làm việc vô bổ…”

Lục Thư Lam càng nghĩ càng muốn cho người cha khốn nạn của Lưu Thái Khôi một trận, nhưng trước tiên cô phải thuyết phục cậu tiếp tục tham gia cuộc thi này…

“Vậy em đi học để làm gì? Sao không nghỉ học ngay từ đầu đi?”

Lưu Thái Khôi quay sang nhìn Lục Thư Lam, cậu có nghe nhầm không thế?

“Sao chị lại hỏi em câu đó? Chị cũng từng đi học mà, chị phải biết rõ hơn ai hết việc học hành quan trọng như thế nào chứ?”


Lục Thư Lam liếc Lưu Thái Khôi một cái, tên nhóc này chỉ thua cô có bốn tuổi mà đanh đá hơn cô nghĩ, mới động đến một tí là nhảy lên như mèo xù lông…

“Em biết rõ việc học quan trọng vậy mà kêu em tiếp tục tham gia cuộc thi thì em lại bảo phí thời gian à? Biết thế khi nãy chị đã để đám lưu manh đó đánh em một trận cho em tỉnh ra rồi!”

Lục Thư Lam bực bội quay mặt đi chỗ khác, cô không muốn nói chuyện với Lưu Thái Khôi nữa…

“Thằng nhóc xấu xa, uổng công chị đây đến tận trường để tìm em…”

Lưu Thái Khôi không ngờ Lục Thư Lam lại dễ giận như thế, cậu nghĩ đi nghĩ lại một lúc liền thở dài…

“Thôi được rồi, dù sao cũng không tốn quá nhiều thời gian, em sẽ thử xem sao…”

Lục Thư Lam vừa nghe đến đây liền sáng mắt lên, cô vui mừng nắm lấy tay của Lưu Thái Khôi, miệng mười đến tận mang tai rồi…

“Phải vậy chứ! Chị đây sẽ dốc hết sức để đưa em đến vị trí quán quân!”

Lưu Thái Khôi không nói gì, cậu nghĩ người hướng dẫn lần này cũng không tệ cho lắm, bình thường cậu không có bạn bè, cũng ít giao tiếp với người khác, bây giờ có một người bạn như Lục Thư Lam cũng khá tốt…

“Chị đã đọc sơ qua đề tài của em chưa? Thấy ổn không?”

Lục Thư Lam bắt đầu trao đổi với Lưu Thái Khôi đến tận chiều tối, cô thấy cậu không có điểm nào để chê, chỉ trừ cái miệng hơi hỗn mà thôi…

“Cũng trễ rồi, chị về trước nhé! Em về nhà cẩn thận, ngày mai chị lại đến tìm em…”

Lưu Thái Khôi gật đầu liền vẫy tay với Lục Thư Lam, cậu cũng lên chiếc xe đang ở gần đó để trở về biệt thự riêng của mình…

“Ngày mai tôi sẽ đến trường làm thủ tục nghỉ học cho cậu chủ…”


Lưu Thái Khôi dựa đầu ra ghế sau, cậu quay sang nhìn Lục Thư Lam đang lên một chiếc xe ở gần đó, đôi mắt hơi nhếch lên…

“Không cần, hiện tại tôi chưa muốn nghỉ học lắm, tôi tìm thấy niềm vui mới rồi…”

Vệ sĩ khá bất ngờ trước quyết định này của Lưu Thái Khôi, rõ ràng trước đó cậu đã hạ quyết tâm sẽ nghỉ học để đi theo con đường cũ của cha mình nhằm khiến ông hài lòng cơ mà?

“Cậu thay đổi ý định rồi à? Ông chủ sẽ không vui khi nghe thấy chuyện này đâu…”

Lưu Thái Khôi không quan tâm đến cảm nhận của người khác cho lắm, cậu ta quyết định sẽ chẳng để tâm cha mình sẽ nghĩ cái quái gì, dù sao ông ta cũng chẳng hài lòng với cậu ngay từ đầu…

“Kệ ông ta đi, tôi có làm gì thì trong mắt ông ta chỉ có Lưu Thái Huy thôi…”

Lưu Thái Khôi cũng định trở thành một đứa con ngoan làm cha mình hài lòng, nhưng cậu tự hỏi rằng đó có phải là điều cậu thật sự muốn hay không?

Sự xuất hiện bất ngờ của Lục Thư Lam khiến Lưu Thái Khôi cảm thấy tâm trạng của mình rất tốt, cậu muốn được tìm hiểu thêm về cô, muốn biết cô đang nghĩ gì, muốn cùng cô nói chuyện như bạn bè bình thường…

“Lục Thư Lam à, chúng ta sẽ gặp lại nhau sớm thôi…”

Phía Đường Hoài Vũ đương nhiên cũng có động tĩnh, sau khi tìm được Thanh Dao, hắn cũng cho người điều tra về hành tung của Lưu Thái Khôi, nếu hắn đoán không lầm thì khoảng hai tuần sau cả hai sẽ gặp nhau khi cùng tham gia cá độ một giải đấu…


“Lưu Thái Khôi à, chúng ta sẽ gặp lại nhau sớm thôi…”

Thanh Dao nhìn Đường Hoài Vũ một cái, cô ta không hiểu hắn đang muốn làm gì, nhưng hắn chính là người cứu thoát cô ta khỏi cuộc sống nghèo khổ, vậy nên cô ta sẽ nghe lời hắn…

“Người này là ai thế?”

Đường Hoài Vũ cất hồ sơ vào ngăn bàn, hắn không muốn Thanh Dao của hắn biết quá nhiều chuyện, hắn chỉ hỏi vu vơ một câu…

“Trận đấu sắp tới, em nghĩ đội nào sẽ thắng?”

Thanh Dao không hiểu Đường Hoài Vũ đang nói gì nhưng cũng trả lời theo ý mình, lúc này chỉ thấy Đường Hoài Vũ nở nụ cười lớn…

“Thanh Dao à, đáng lẽ ra tôi phải biết em sớm hơn mới đúng…”

Ở kiếp trước, Đường Hoài Vũ đã cược thua trong trận đấu đầu tiên, nhưng Thanh Dao chỉ chọn vu vơ lại chọn đúng đội thắng, hắn chắc chắn cô không phải người trùng sinh, chỉ là cô luôn gặp may mắn đối với những trò đỏ đen như thế này thôi!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui