Trùng Sinh Đồng Kí Ức

Một ngày dài đằng đẵng lặng lẽ trôi qua, có quá nhiều thứ ngổn ngang trong tâm trí, nhưng Phó Nghi Ân hiểu được, cô không cần bận tâm, người đàn ông của cô nhất định sẽ thay cô gánh vác. Tuy nhiên, có quá nhiều thứ đè nặng trên đôi vai anh, nào là việc ở công ty, nào là chăm sóc cô. Anh cẩn thận từng li từng tí đến nỗi mẹ phải thỏ thẻ vào tai cô rằng: “Thiệu Ninh lo cho con còn kỹ hơn mẹ, nhớ lúc con còn nhỏ, mẹ không có thời gian bên con, may nhờ có nó” 

Phó Nghi Ân cười ngây ngô, tuy những kí ức đã dần trôi vào lãng quên nhưng từng giây từng phút, từ khi anh trở về đều nhắc cô nhớ lại chuyện xưa d đ lqđ. Trà Muộn

Mỗi lần nhớ lại những mảnh kí ức xưa cũ, từng hành động, từng cử chỉ yêu thương, bảo bọc cô trong vòng tay của anh, bỗng lớn dần lên, tình cảm đó biến thành tình yêu, cô không biết anh đã yêu mình từ lúc nào, cũng chẳng biết bản thân đã rung động trước anh từ bao giờ. Tình cảm đối với anh giống như một loại mưa dầm thấm đất, càng thấm cảm xúc càng mặn nồng, đến mức không thể sống thiếu đối phương.

“Nghi Ân, con đang nghĩ gì mà ngẩn người ra vậy?”

Tâm trí cô lẩn quẩn một vòng rồi bị tiếng gọi của mẹ kéo về thực tại. Cô lắc đầu, đang định lên tiếng thì cánh cửa đột nhiên mở ra. Bất ngờ nhìn thấy bóng dáng quen thuộc của hai người bước vào, lòng cô chùng hẳn xuống, mẹ vỗ nhẹ vai cô, niềm nở chào hỏi.

“Chị Nguyệt, chị cũng đến à? Đây là...?”

Dì Nguyệt đưa bó hoa hồng đỏ rực cho mẹ cô rồi tươi cười đáp.

“Nghe nói hôm nay Nghi Ân xuất viện nên em cùng Mỹ Ngọc đến thăm”

“Cám ơn chị, cháu là Mỹ Ngọc à? Cám ơn cháu đã đến thăm con bé!” 

“Dạ, chào dì, thật ngại quá! Hôm qua con mới hay Nghi Ân phải nằm viện nên giờ mới đến thăm em ấy được” Nguyễn Mỹ Ngọc đáp lời, ánh mắt khẽ lướt qua cô rồi mỉm cười gật đầu chào.

“Không sao, cám ơn cháu!”

“Chị Tuyết, hai chị em mình ra ngoài nói chuyện để bọn trẻ có không gian chuyện trò” Dì Nguyệt cao hứng nói, ánh mắt dịu hiền lướt qua nhìn Nguyễn Mỹ Ngọc, rồi mỉm cười với cô. 

“Ừm, vậy cũng được”

Nguyễn Mỹ Ngọc bước đến gần, ngồi xuống ghế bên cạnh giường, trên gương mặt xinh đẹp nở nụ cười chuẩn mực nhưng lại mang đến cảm giác không được tự nhiên, đẹp nhưng thiếu sức sống.

Cô kê gối dựa vào thành giường, ngần ngại mở lời thăm hỏi.

“Chị Ngọc vừa về đây ạ?”

Nguyễn Mỹ Ngọc vén lọn tóc qua vành tai, cúi đầu che giấu vẻ mặt ngượng ngùng.

“Chị đã chuyển công tác về đây”

“Vậy sao? Chị làm việc ở thành phố này?” 

“Ừm, chị xin thuyên chuyển công tác”


Phó Nghi Ân ngạc nhiên quá đỗi, lqđ suy nghĩ vu vơ phá vỡ sóng ngầm trong lòng, thầm phán đoán nguyên nhân chị ấy về đây, là muốn ở gần bên cạnh anh sao? Suy nghĩ đó khiến lòng cô khó chịu.

Đối với tình địch, bất kì người phụ nữ nào cũng chẳng thể bình tĩnh mà đối đãi thân thích, Phó Nghi Ân thật sự khâm phục nghị lực của bản thân, đến bây giờ còn giả vờ vui vẻ, hân hoan chào đón.

“Sau này chúng ta có thể thường xuyên gặp mặt rồi”

Dường như không nhận thấy sự bất thường trên gương mặt hơi tái đi của cô, Nguyễn Mỹ Ngọc hăng hái, thân thiết nắm lấy tay cô.

Phó Nghi Ân âm trầm thở dài, rất tiếc những người có duyên gặp gỡ nhưng lại không thể làm bạn. Cô và chị ấy gặp nhau ở tình huống này, đã định sẵn một kết cục không mấy vui vẻ. Nếu phải tổn thương một người, cô không đành lòng, nhưng nếu phải tranh đấu vì tình yêu, cô sẽ không nhân nhượng. Hi vọng, chị ấy biết khó mà lui, không lún sâu vào thứ tình cảm không có kết quả.

Tuy nhiên, mong muốn của cô không như dự liệu, Nguyễn Mỹ Ngọc bắt lấy bả vai cô, kề bên tai thì thầm.

“Em có biết nơi mà anh Ninh hay đến không?”

“Chị không hỏi anh ấy sao lại hỏi em?” Cô chớp mắt đáp tỉnh queo.

Nguyễn Mỹ Ngọc thẹn thùng e lệ, cuống quýt xua tay.

“À… Em cũng biết rồi đó! Chị thích anh ấy, hỏi trực tiếp thì hơi kì cục. Em giúp chị nha, sau này chị nhất định sẽ không quên ơn em!”

“Chị Ngọc, em xin lỗi… Em cũng không rõ lắm, em thấy chị nên trực tiếp nói với anh ấy” 

Giọng cô áy náy, ai biết được từng cuộn sóng lớn đã dạt dào trong lòng.

Nguyễn Mỹ Ngọc nghe vậy liền không giấu nổi thất vọng, nhưng cũng không làm khó cô, bèn lắc đầu cười trừ.

“Không sao, chị biết mà...”

Hôm nay là ngày được xuất viện, đúng ra tâm trạng của cô phải vui vẻ mới phải, nhưng mà sự xuất hiện của một số người lại kéo cảm xúc của cô tuột dốc thảm hại. Chưa tiễn vị khách này thì vị khách không mời khác đã chân trước chân sau chạy đến phá rồi. Cả hai người bị tiếng cãi vã inh ỏi ngoài cửa thu hút sự chú ý, liền tò mò đi ra. Đập vào mắt là cuộc giằng co nảy lửa của Phương Nhạc cùng người thanh niên cô không muốn đụng mặt nhất: “Đỗ Gia Minh”. Nhìn bộ dạng tức giận của anh ta, cô điềm tĩnh lên tiếng cắt ngang. Truyện được đăng trên diendan.com

“Đỗ Gia Minh, anh đang làm cái gì vậy? Mau thả Phương Nhạc ra mau!”

Hai người lập tức đẩy nhau ra, Phương Nhạc giậm chân trừng mắt liếc Đỗ Gia Minh, nhỏ giọng xin lỗi cô.

“Nghi Ân, xin lỗi cậu, tớ đi đến đây mới biết được anh ta lén đi sau lưng...”

“Nghi Ân, em đã khỏe chưa? Anh…”


Đỗ Gia Minh hiện lên vẻ mặt vui mừng.

“Anh đến đây làm gì?”

Lâu rồi chẳng thấy bóng dáng anh ta, cô còn tưởng anh ta đã hết hi vọng với mình. Giờ đây, sự náo loạn này khiến đầu cô ong ong quay cuồng.

“Anh chỉ muốn đến thăm em...”

Đỗ Gia Minh gấp gáp trả lời, sợ cô hiểu nhầm anh ta có ý đồ xấu xa. Anh ta không hiểu vì lí do gì lại khiến cô đề phòng, căm ghét mình đến như vậy. 

“Cám ơn anh, nhưng tôi đã khỏe rồi! Anh về đi!”

“Nghi Ân, anh chỉ muốn đến nhìn em một lát...” 

Đỗ Gia Minh cười cay đắng, ánh mắt của cô làm anh ta thật sự tổn thương, chẳng lẽ trong quá khứ, anh ta đã làm sai điều gì sao?

“Cám ơn ý tốt của anh, nhưng mà tôi thấy hai chúng ta chẳng thân thiết cho lắm”

Phó Nghi Ân bất đắc dĩ thở dài, kiên quyết từ chối. Con người của anh ta, kiếp trước cô đã quá hiểu rồi! Cô đã nếm trải mùi vị của sự đắng cay, của sự phản bội mà anh ta ban tặng.

Đỗ Gia Minh im lặng, cố gượng nụ cười chua chát, cảm thấy thất bại cùng chán nản. Phó Nghi Ân mà anh ta đã từng biết, hoàn toàn khác với người con gái lạnh lùng trước mắt. Cô dường như biến thành con người khác hẳn, cách cư xử vô cùng lạ lùng. Từ trước đến giờ, anh ta luôn tự tin với sức hút của mình, nhưng từ khi Phó Nghi Ân lạnh nhạt thờ ơ, chẳng thèm đoái hoài đến cố gắng của anh ta, thì anh ta biết mình đã thất bại ê chề. 

Ban đầu, anh ta còn cho rằng cô đang lùi một bước để tiến một bước, cô chắc chỉ đang dò xét tình cảm của mình. Nhưng thái độ của cô khiến anh ta phải ngậm đắng nuốt cay, bao lần bị khinh bỉ, bị từ chối, đến nỗi cả trường đều bị tấm chân tình của anh ta lay động, duy chỉ có mình cô là chẳng hề động tâm. 

“Vậy em nghỉ ngơi đi, anh đi đây!”

Đỗ Gia Minh mang nỗi thất vọng rời đi, nhìn bước chân khập khễnh của anh ta dần khuất dạng phía cuối hành lang, đáy mắt Phó Nghi Ân không hề lay động, bởi vì không còn thù hận, không còn vấn vương, luyến tiếc… Nỗi đau của kiếp trước dần khép lại, cô từng rất oán Đỗ Gia Minh, hận sự bội bạc của anh ta. Nếu như ngày hôm đó, cô trở về nhà sớm hơn thì đã không chứng kiến việc mình bị phản bội bấy lâu nay và cũng sẽ không chết một cách lãng xẹt. Lqđ~

Buổi chiều ảm đạm ngày hôm đó, lúc cô trở về nhà với hai túi đồ ăn nặng trĩu, mặc dù cả người mồ hôi nhễ nhại nhưng tâm trạng của cô lại rất phấn khởi. Ngày đó, cũng là ngày cô tìm được mặt bằng ưng ý để mở một tiệm bánh nho nhỏ, không ngờ vừa bước chân lên bậc thềm thì cô nhìn thấy đôi giày cao gót đỏ chót nằm vất vưởng trên chiếc thảm, bên cạnh còn có đôi giày da màu đen quen thuộc của nam. Cô chỉ đoán là có khách đến chơi, chỉ hơi thắc mắc vì chẳng phải Đỗ Gia Minh còn đi công tác ở thành phố B hay sao? Cô chẳng mảy may suy nghĩ, chạy vào phòng khách tìm bạn trai... Không có một ai nhưng tiếng rên rỉ càng lúc càng lớn phát ra từ căn phòng ngủ của hai người, mặt cô nóng bừng lên, nhịn xuống những ý nghĩ xoẹt qua đầu, vẫn một lòng tin tưởng anh ta. Thứ mà cô nhìn thấy, người đàn ông mà cô hết mực yêu thương đang trần như nhộng, ôm ấp người phụ nữ khác trên giường của mình. Trái tim cô vỡ tan thành từng mảnh, hai bàn tay run rẩy không giữ được bình tĩnh, túi đồ trên tay rơi xuống nền gạch, cô vĩnh viễn không tin những gì mà mắt mình nhìn thấy, ngay cả giọng nói cũng trở nên đứt quãng.

“Các người...đang...làm gì vậy?” 

Hai người còn thở hổn hển nằm sấp lên nhau giật nẩy người, mặt Đỗ Gia Minh trở nên tái nhợt, vội nhảy xuống giường, vơ đại quần áo vương vãi dưới đất, gấp gáp giải thích.

“Nghi Ân, không phải như em nghĩ đâu. Hãy nghe anh nói!...”


Những giọt nước mắt bi thương trên gương mặt Phó Nghi Ân tí tách chảy xuống, ánh mắt cô nhòe đi không còn nhìn rõ mọi thứ xung quanh. Cô tức giận gạt tay Đỗ Gia Minh ra, tặng cho anh ta một cái tát thật mạnh, cô run lên cầm cập, khó khăn gào lên.

“Đỗ Gia Minh, anh còn gì để giải thích sao? Mắt của tôi không mù, tai của tôi không điếc...Anh nói xem bị anh đâm một nhát như vậy, tôi có đau không?”

“Nghi Ân, anh xin lỗi…” 

Phó Nghi Ân cười khẩy, cô nghiến răng nghiến lợi, xông thẳng đến người đàn bà lẳng lơ kia, cô ta hoảng hốt lấy chăn che ngang ngực, lóng ngóng ngã xuống giường. Cô cắn chặt môi kiềm nén nước mắt, thẳng tay dạy cho người đàn bà không biết liêm sỉ này một bài học.

“Á…” Cô ta khẩn thiết kêu lên, ôm lấy hai má đỏ ửng, cả người trần truồng trốn sau lưng Đỗ Gia Minh. 

Phó Nghi Ân bị chọc giận, lửa nóng sôi sùng sục, muốn dạy cho đôi cẩu nam nữ này một trận. Móng tay cô để lại những vết cào nảy lửa trên bờ lưng của Đỗ Gia Minh, cô hét lên.

“Đỗ Gia Minh, anh cút sang một bên cho tôi!!!”

Đõ Gia Minh rống lớn, dùng sức đẩy ngã cô.

“Nghi Ân, đủ rồi! Em đừng có nổi điên nữa có được không?”

Cô ngã sấp xuống sàn gạch, khuỷu tay đập thẳng xuống khiến Phó Nghi Ân nhói đau, nhưng vĩnh viễn không bằng nỗi đau mà cô phải chịu đựng, cô nức nở òa khóc.

“Cút hết! Cả anh và cô ta...Mau cút khỏi nhà tôi!!!” 

Người đàn bà kia đu dính lấy cánh tay Đỗ Gia Minh, cô ta quay phắt thay đổi thái độ, hống hách nhìn cô cười khẩy.

“Đây cũng là nhà anh ấy, mắc gì chúng tôi phải cút chứ?” 

Phó Nghi Ân tưởng chừng như mình sắp phát điên, tâm cô đau, trái tim rỉ máu ê chề đầy vết thương, tôn nghiêm của cô bị chà đạp, niềm tin gìn giữ bao nhiêu năm qua cuối cùng lại sụp đổ. Hai mắt cô ướt đẫm, nhào đến hai người họ mà đấm, vừa vung những nắm đấm uất hận lên người kẻ bội bạc vừa gào lên.

“Tại sao? Tại sao anh lại đối xử với tôi như vậy? Đỗ Gia Minh, tôi còn chưa đủ tốt với anh sao?”

“Anh xin lỗi...” 

Phó Nghi Ân không cam lòng, cô mệt mỏi suy sụp, hai gối khuỵu xuống nền gạch lạnh lẽo, cả người đờ đẫn thốt ra từng tiếng oán than.

“Cút đi, các người cút hết đi!!”

“Nghi Ân, em đừng như vậy...”

Đỗ Gia Minh áy náy, toan cúi xuống đỡ lấy cô thì người đàn bà bên cạnh anh ta phát cáu lên, trừng mắt ngăn cản động thái của anh ta.

“Gia Minh, anh đã hứa sẽ bỏ cô ta để đến bên em, mặt mũi cũng đã mất hết rồi! Anh đừng quan tâm cô ta nữa!”

“Cút!!!”

Phó Nghi Ân chồm lên cạnh bàn, ném đèn ngủ thủy tinh vào người Đỗ Gia Minh, đáy mắt cô hằn những tia máu, phẫn nộ cùng căm hận, cô ước gì có thể tự tay giết chết hai kẻ ghê tởm này, cô ước bản thân mình có đủ dũng khí để đứng dậy.


“Được…Các người không chịu đi, lũ khốn nạn các người...”

Phó Nghi Ân phá lên cười sặc sụa, chống tay lảo đảo đứng dậy, lê từng bước ra khỏi phòng. 

“Nghi Ân, em định đi đâu?”

Đỗ Gia Minh lo lắng đuổi theo, trong lòng anh ta ngoài áy náy ra còn có lo sợ, sợ cô sẽ làm điều gì dại dột.

Cô gạt bàn tay bẩn thỉu của anh ta ra, bước chân cô loạng choạng nghiêng ngả, nhếch môi cười.

“Đi đâu? Anh đang lo sợ cái gì? Anh đang sợ bộ mặt thật của mình bị phơi bày? Haha...Tôi nói cho anh biết, rồi tất cả mọi người sẽ biết. Nếu anh không chịu cút khỏi đây, tôi sẽ gọi cảnh sát đến!” 

Đỗ Gia Minh giữ chặt cổ tay cô, nóng nảy kéo cô lại. Nếu như chuyện này bị làm ầm ĩ lên, đối với anh ta hoàn toàn bất lợi, hơn nữa còn ảnh hưởng đến sự nghiệp đang thăng tiến của anh ta. Điều này khiến tâm tình anh ta nóng như lửa đốt.

“Em đừng như vậy, anh sai rồi! Anh sẽ đuổi cô ta đi”

“Anh dám đuổi tôi? Tôi sẽ không bao giờ buông tha cho anh đâu!”

Người đàn bà kia nghe thấy những lời thỉnh cầu của anh ta, liền giận dữ đanh giọng.

“Cô im lặng một chút có được không?”

Phó Nghi Ân chẳng thèm đoái hoài đến tâm trạng nôn nóng, kích động đến mức rống lớn của Đỗ Gia Minh, trong mắt cô, anh ta chẳng khác nào một gã ti tiện. Cô bước đi một nước, không để tâm đến hai kẻ đang giằng co, cãi vã.

“Gia Minh, anh không được đi!!”

“Cô điên rồi! Mau buông tôi ra, nếu chuyện này để lọt ra ngoài, cả tôi và cô đều sẽ không có kết cục tốt đẹp!”

Giọng Đỗ Gia Minh gắt gỏng, lạnh lùng đẩy tay ả tình nhân ra, co chân đuổi theo Phó Nghi Ân.

“Nghi Ân, anh sai rồi! Anh sẽ đuổi cô ta đi, em đừng làm như vậy!”

Sức lực của người đàn ông luôn lớn hơn người phụ nữ, Phó Nghi Ân vừa bước xuống cầu thang bộ đã bị Đỗ Gia Minh ôm chặt từ phía sau, anh ta nhỏ giọng van nài. 

“Tránh ra! Anh buông tôi ra!”

Phó Nghi Ân xù lông lên, móng tay sắt nhọt đâm mạnh vào da thịt của Đỗ Gia Minh. Cô giãy nảy điên cuồng hét lớn.

Dùng lời mềm mỏng dụ dỗ không được, lại sợ tiếng la hét của Phó Nghi Ân sẽ làm kinh động đến hàng xóm, Đỗ Gia Minh hấp tấp bịt miệng cô, đôi mắt trở nên đục ngầu, thấp giọng uy hiếp.

“Nghi Ân, em đừng ép anh, chúng ta có thể thương lượng lại mọi thứ...”

Phó Nghi Ân cắn răng trừng đôi mắt phừng phừng lửa giận vào anh ta, lợi dụng lúc tay anh ta hơi buông lỏng, cô há răng cắn phập vào tay anh ta, xoay người bỏ chạy. Đỗ Gia Minh bất ngờ vì bị cắn, lập tức nhảy xuống bắt lấy bả vai cô. Bước chân cô chồng chéo giẫm đạp lên nhau, cô lảo đảo mất quán tính ngã nhào về phía trước. Trước khi đầu óc trở nên mơ hồ, cô nghe thấy tiếng hét thất thanh của Đỗ Gia Minh, mùi máu tanh nồng bao trùm lấy thân thể bất động, cô chẳng thể thấy gì ngoài bóng tối thê lương.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui