Anh Kiệt khi đến nơi thì không còn bóng dáng mấy người Chu Hào, Trần Hải Bân bên ngoài cửa nữa. Mà chỉ có hai cô gái còn đang đứng đó, Anh Kiệt liếc mắt một phát liền nhận ra một trong hai người kia, dĩ nhiên là có Như Hậu
"Xin lỗi em tới muộn, có một chút rắc rối trên đường đến đây" Anh Kiệt tỏ vẻ bối rối thành thật xin lỗi, nhưng trong lòng hắn chẳng có gì ngại khi xin lỗi người hắn thân thích.
Như Hậu nghe Anh Kiệt nói cũng không có nghi ngờ, gật đầu thản nhiên nói
"Tới là được rồi, tụi mình mau vào trong!"
"Xin chào, chị là Nguyễn Vy" Nguyễn Vy thấy Anh Kiệt cũng không có khinh thường hắn trên thân đồng phục học sinh, mà nở nụ cười thân thiện chào hỏi
Anh Kiệt cũng nhìn thấy cô gái này đối với hắn không có dị nghị, gật đầu chào lại
"Em họ Võ tên Anh Kiệt" ngắn gọn vậy thôi chứ còn muốn gì nữa?
Cứ thế ba người một nam hai nữ tiến vào đi lên lầu 2, phòng hát bọn họ đặc tiệc ở tầng 2 này, cửa phòng vừa mở ra thì gây sự chú ý của mấy người bên trong
Chu Hào thấy Như Hậu vào thì lập tức đứng lên cười tươi hỏi
"Thế nào? Bạn của em không đến nên đợi hết nổi rồi sao?" có chút giễu cợt trong lời nói
"Em ấy đến rồi! không cần anh quan tâm nhiều như vậy" Như Hậu một mặt nghiêm túc không vui đối với Chu Hào trả lời, từ lúc nảy thì Như Hậu cảm nhận được người tên Chu Hào này không tốt tính nên gây cho cô phản cảm
Chu Hào nghe liền lập tức cau mày, hắn nhận thấy Như Hậu đối với mình không có cảm tình, trong lòng nóng rang lên
Bất quá hắn nhìn ra phía sau thấy Anh Kiệt đang đứng, một thân đồng phục học sinh thì ngẩn người, sau đó dường như nghĩ tới điều gì thì lập tức lấy lại tinh thần, bỏ qua hai cô gái mà đến bên cạnh Anh Kiệt cười tinh quái
"Không biết nhóc học ở trường nào? Sao tới dự tiệc còn mặc đồng phục học sinh vậy? Nhà không có đồ thay hay sao?" Chu Hào hỏi nhưng mà mang theo giọng điệu trêu chọc Anh Kiệt, hắn đang giận trong lòng nên tìm Anh Kiệt trút lên
Anh Kiệt một mặt thản nhiên nghe thấy Chu Hào hỏi, cũng không có tức giận mà thành thật trả lời
"Ừm, nhà không có nhiều quần áo"
Anh Kiệt lời vừa ra làm cho trong phòng trợn mắt nhìn, mà nhất là mấy đứa con gái càng là xem Anh Kiệt lắc đầu mấy cái, tỏ ra không có hứng thú
Lúc này có một cô gái đứng lên trong số những người ở đây, tiếp cận Như Hậu than thở nói
"Sao bà hết người rồi à? Mang một đứa nhóc còn học trung học đến đây làm gì?"
"Chẳng phải mấy bà kêu anh em trai đều được sao? Tui chỉ quen có một mình em ấy thôi" Như Hậu có chút uất ức trả lời, không phải mấy người đều nói như thế sao?
Cô gái kia không phản bác, nhưng là lắc đầu nói với Như Hậu rõ từng tiếng một cố ý cho Anh Kiệt nghe thấy
"Nhưng mà phải có điều kiện một chút, học sinh làm sao đi làm quen với sinh viên được đây? Với lại bà nhìn xem cậu ta ăn mặc như thế thì không phải tự làm mình mất mặt sao?"
Nhất thời mọi người gật đầu tỏ ra đồng ý, mà Trần Hải Bân cũng đứng lên khoa trương cười haha nói
"Cũng không có vấn đề gì, bất quá anh đây dẫn cậu ấy đi mua một bộ quần áo, xem như cho cậu ấy một cái ân tình"
Anh Kiệt lúc này mới liếc một vòng xung quanh, hiểu ra vấn đề. Ngoại trừ Nguyễn Vy và chị Hậu ra thì mấy người ở đây xem hắn chỉ là một học sinh nhà không tiền không quyền, nhưng như vậy thì đã sao? Hắn quyền thế trong tay há có thể những người này hiểu được?
"Không cần, bộ đồ tôi đang mặc nhưng là giá trị trên trăm triệu cũng không mua nổi! Cần gì mấy bộ quần áo rẻ rách kia?"
Anh Kiệt nói xong, mọi người lặng ngắt như tờ, Như Hậu cũng lấy tay che cái miệng nhỏ, từ khi nào mà em trai kết nghĩa của mình lại ăn nói không lịch sự như thế? Phải biết Anh Kiệt ngày xưa có quậy nhưng mà đối với đàn anh đàn chị thì luôn khép nép lễ phép
So sánh với bây giờ sao mà thấy khác quá? Như Hậu trong lòng đầy nghi vấn, nhưng mà để cho cô nhận ra vừa rồi Anh Kiệt nói xong mọi người ở đây sắc mặt trầm xuống, rõ ràng là đang tức giận
Trần Hải Bân đúng là người đầu tiên không nhịn được, vừa rồi hắn nói như thế là muốn cho Anh Kiệt một chút mặt mũi nhưng mà Anh Kiệt lại xem lời hắn nói không ra gì, vốn dĩ Trần Hải Bân nói cho Anh Kiệt một bộ quần áo chính là hàng hiệu cao cấp, ai ngờ Anh Kiệt đem ra so sánh với đồng phục học sinh, còn chê là rác rưởi. Ở đây ai nghe mà không hiểu? Thì thôi đừng nhận là sinh viên đại học nữa đi.
"Dám nói chúng ta mặc đồ là rác rưởi? Thằng nhóc này mất lịch sự quá đi thôi!"
"Phải, nó chính là không có giáo dục tiểu tử, ngông cuồng tự đại phách lối!"
"Cái gì chó má đồng phục học sinh giá trị trăm triệu? Thôi thì tôi về nhà lấy đồ học sinh đem bán làm giàu được đi!"
Có người giận hét lên mắng, cũng có người đem ra làm trò vui. Xem Anh Kiệt như một thằng ngu si nói nhảm, trong lòng có gì đem ra nói hết
Mà họ không biết, Anh Kiệt bây giờ đối với bửa tiệc rất không vui, hắn muốn rời đi ngay lập tức
"Em không thích mấy người này, xin phép đi trước!" Anh Kiệt xoay qua nói với Như Hậu, nếu như hắn còn ở lại sợ là sẽ đem những người này đánh chết, Anh Kiệt vốn dĩ rất ghét mấy kẻ thích soi mói người khác
Như Hậu không biết nói gì vào lúc này, trong lòng ngũ vị khó tả
Nhưng mà Anh Kiệt định rời đi thì bị Chu Hào ngăn cản lại, Anh Kiệt khó chịu hỏi
"Chuyện gì?"
"Chuyện gì sao? Vừa rồi mày mang bọn anh ra so sánh với rác rưởi, anh chị đây muốn dạy cho mày một chút phép tắc thôi!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...