Trùng Sinh Đô Thị An Nam

Hồ Đinh cùng Nguyễn Lệ nghe thấy liền khó chịu, xoay người lại quát:

“Cái gì?”

Anh Kiệt ung dung đi tới trước mặt hai người, hai tay bỏ túi. Ba người đứng cạnh nhau liền hiện ra sự khác biệt, Hồ Đinh dù tướng mạo bình thường thì còn có ăn đẹp để bù đắp, Nguyễn Lệ thì dung mạo xinh đẹp, thời trang hợp mắt lại càng tăng thêm vẻ đẹp đó. Mà Anh Kiệt thì ngược lại, khuôn mặt bình thường cộng thêm quần áo học sinh, đối với họ như trời với đất.

Bất quá Anh Kiệt không có quan tâm, hắn nhàn nhạt nói ra, ngữ khí tăng thêm vẻ lạnh lùng

“Đền tiền cũng đền rồi, nhưng vừa rồi mày sỉ nhục tao trước bao nhiêu người, có phải nên xin lỗi tao hay không?”

Bất ngờ nghe Anh Kiệt nói thế, Nguyễn Lệ mặt ngẩn ra, Hồ Đinh thì không khác nào vừa nghe chuyện lạ thế kỷ

Xin lỗi? Hắn?

Buồn cười, dựa vào đâu hắn phải xin lỗi Anh Kiệt, lúc này vênh váo nhểnh mặt lên không khác gì con chó mực, hắn kiêu ngạo đối với Anh Kiệt, tựa cười mà không phải cười

“Tại sao tao phải xin lỗi? Sĩ nhục mày thì có sao?”

“Phải không?” Anh Kiệt mắt loé lên băng lãnh nhìn vào Nguyễn Lệ

Khiến cho cô rùng mình một cái, cái ánh mắt này như muốn giết người ngay tức khắc, quá đáng sợ. Bất đắc dĩ cô níu áo Hồ Đinh để đã động đến hắn muốn giúp đỡ

Hồ Đinh cũng cảm giác được Anh Kiệt có cái gì đó không đúng, quá khác với ngày thường, nhút nhát với kẻ mạnh nhưng lại thích bắt nạt kẻ yếu, bây giờ thì mạnh yếu không tha


Không lẽ nó có ai chống lưng?

Nhất thời nghĩ không ra, Hồ Đinh cũng cảnh giác đề phòng, tuy hắn bắt nạt người nhưng cũng phải lựa người mà trêu, mấy năm nay yên ổn cũng nhờ vào chút xíu thông minh này.

“Mày không xin lỗi? Tốt!”

Thấy Hồ Đinh im re, Nguyễn Lệ không đáp, chỉ chau mày nhìn mình, Anh Kiệt biết họ không muốn hạ thấp bản thân, cho nên hắn cũng không cần khách khí, lập tức tạo ra bộ dáng chọc tức người

“Một tên chỉ biết sĩ vã kẻ khác mà không coi lại bản thân mình ngu như lợn, bám riết một đứa chỉ biết đào mỏ, quả thật là một cặp đôi hoàn hảo, bông hoa tàn cắm bãi phân heo, ngưỡng mộ ngưỡng mộ!”

“Mày nói ai ngu?”

“Thằng chó! Tao không phải phân heo!”

“Vô sĩ” Nguyễn Lệ chửi ngay và luôn

Hồ Đinh vừa nghe xong liền nổi giận như lôi đình, từ nhỏ tới giờ chưa có ai dám đối với hắn sĩ nhục như vậy, còn trước mặt bao nhiêu người, có cả bạn gái đây.

“Mày nghe tao nói đến mày sao? Hay bị chột dạ liền tự nhận bản thân là phân?”

Hắn tỏ ra thái độ khinh thường với Hồ Đinh, càng làm Hồ Đinh sôi máu

“Mày…” giận! Hồ Đinh thật sự giận điên rồi, không thốt lên lời

Rõ ràng ở đây chỉ có ba đứa nói chuyện, Anh Kiệt còn giả vờ biểu hiện ra thần thái vô tội như đúng rồi

Hắn muốn đánh chết Anh Kiệt, ngay bây giờ.

Anh Kiệt chính là chờ lúc này, hắn muốn lấy của người trả người. Nên cố tình trêu tức Hồ Đinh để hắn động thủ, lấy lí do tự vệ sẽ không dính tội. Hơn nữa là Hồ Đinh sĩ nhục hắn trước nên lợi thế đều thuộc về hắn.

Hồ Đinh giận dữ hung hăng giơ tay lên thành nắm đấm, định đánh vào mặt của Anh Kiệt. Anh Kiệt cũng chờ sẵn đứng im như bất động, Nguyễn Lệ càng cười khinh xem ở Anh Kiệt sợ quá không dám tránh rồi, trong lòng liền vui vẻ

Nhưng mà đúng lúc này, đột nhiên nắm tay của Hồ Đinh bị chặn lại, hắn bất ngờ ngừng cử động. Mà Nguyễn Lệ cũng nhìn theo cảnh này mà giật mình

Người chặn đòn tấn công của Hồ Đinh là một cô gái trẻ, dáng người uyển chuyển như gợn sóng. Gương mặt kiều diễm cùng da vẻ hồng hào, rất xứng gọi là mỹ nhân, trên thân mặc một bộ võ phục màu trắng, càng thêm xinh đẹp và mạnh mẽ. Cánh như ngọc lại chặn đứng được một đấm của đàn ông, giống như nữ hiệp, không biết từ đầu nhảy ra can thiệp.

Anh Kiệt cũng giật mình ngơ ngác, hắn không ngờ trong lúc định ra tay dạy cho Hồ Đinh một trận, lại có người tự tiện xen vào, còn tưởng rằng hắn bị bắt nạt mà ra tay cứu giúp

Cô gái võ sư quay ngoắt mặt lại hỏi Anh Kiệt:


“Không sao chứ?”

Vừa thấy cô gái này đột nhiên hỏi mình, Anh Kiệt định thần lại, hắn thân thể cở nào cường đại, cho dù là súng máy hiện giờ cũng không làm gì được, bất quá cô gái này có lòng tốt, hắn không nỡ phá vỡ giây phút nữ hùng của cô nàng, nhẹ gật đầu đáp

“Không sao”

Thật ra Anh Kiệt muốn nói là

Rãnh vậy má? Ta chuẩn bị đánh người mà bà ở đâu nhảy ra làm chi, thật là mất hứng!

Nhưng là hắn không dám nói sợ cô gái này tổn thương lòng tự trọng, hơn nữa hắn sợ nhất là nước mắt của nữ nhân lương thiện, họ mà khóc một cái hắn cũng muốn khóc theo, bởi vì cả đời hắn chưa có yêu ai làm quái gì biết cách an ủi?

Nhìn từ trên xuống dưới thân thể Anh Kiệt, cô gái khẽ gật đầu, nhưng lập tức nhận ra mình đối với con trai lại quan sát như thế thật kỳ cục, khẽ ho một tiếng cô nàng quay lại gắt gao nhìn Hồ Đinh giận dữ quát:

“Đây là địa bàn làm ăn của cụ Hùng, từ khi nào lại có kẻ dám gây náo? Xem bọn tao chết hết rồi hả?”

Hồ Đinh lúc này mới bất giác nhớ ra chợ này có người quản lý, mà người kia địa vị cao thượng, cho dù là cha hắn gặp cũng phải cuối đầu gọi một tiếng lão Hùng, hắn ở gần đây càng là nhận biết. Nếu không phải do Anh Kiệt thì hắn đâu có ngu mà làm loạn, bất quá hắn còn chưa kịp làm gì.

“Xin lỗi, là tôi quên mất! Không nên gây sự ở đây, mong chị Trúc Thy tha lỗi!”

Hồ Đinh bây giờ với lúc nảy khác một trời một vực, so với vừa rồi hung hăng miệng cọp thì lúc này không khác gì con chó cụp đuôi, trán đầy mồ hôi khép nép đối với cô gái võ sư tên Trúc Thy này, bởi vì cô gái này cũng không dễ dàng trêu nổi, là võ sư có tiếng ở đây. Người không nể mặt cô đều phải nằm viện.

“Hừ! Cút đi, chuyện này tao không nhắc lại”

“Vâng, vâng!”

“Còn không mau đi! Đứng nhìn cái gì nữa?” Hồ Đinh thấy Nguyễn Lệ còn thất thần mới lên tiếng quát


Hắn vội vàng nắm lấy tay Nguyễn Lệ lôi đi, không dám ở lại lâu sợ cô gái nhà võ này đổi ý, mà Nguyễn Lệ thì chẳng biết chuyện gì vừa xảy ra, ngu người suốt lúc rời đi

Vậy là xong! Thế thôi à?

Anh Kiệt lúc này cũng mất hứng giữ lại, đột nhiên vừa nghĩ tới vị kia mà cô gái này nói, có chút tò mò hỏi

“Cái người mà cô gọi là cụ Hùng lợi hại lắm sao? Sao tên vừa rồi lại sợ như vậy?”

Trúc Thy ngạc nhiên nhìn Anh Kiệt, lại có người trong chợ không biết cụ Hùng? Cô quan sát mới nhận ra Anh Kiệt quá lạ, chắc là người mới đến thuê chổ, bèn ân cần giải thích

“Phải, cụ Hùng chính là chủ ở chổ này, ông ấy từng là đại tá trong quân đội phòng vệ, Đỗ Huy Hùng. Đến lúc về hưu vẫn rất có địa vị, là người mà cậu không chọc nổi, nhớ chú ý một chút”

Giải thích xong một chút, Trúc Thy nhẹ nhàng mỉm cười giới thiệu

“Tôi tên là Nguyễn Thị Trúc Thy, là người thay mặt cụ Hùng quản lý ở đây, gọi Trúc Thy là được rồi, như cậu thấy đó, tôi là một võ sư, ở gần đây có mở võ đường”

“Ừm, tôi họ Võ, tên Anh Kiệt. Còn là học sinh!”

Hắn đối với cô gái này có chút thiện cảm, nếu cùng cô gái này kéo quan hệ thì mẹ hắn sẽ đở vất vả hơn, có được chổ tốt. Nhưng có điều nghĩ dây dưa lâu với những người này sẽ rắc rối, hắn bác bỏ suy nghĩ lắc đầu cười khổ, từ lúc nào lão tổ ta lại muốn nhờ người ta chiếu cố?

Ta không muốn bị phiền phức tìm đến nhà!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui