Edit: Thiên Hạ Đại Nhân
Buổi sáng ngày đưa tang đó thời tiết không phải tốt lắm, sương mù hơi nhiều, ánh mặt trời rất ít, sau khi nghi thức kết thúc, đoàn người dần tản đi, một chiếc xe thương vụ màu đen cách mộ không xa vẫn đậu ở đấy.
Bên trong xe lái nghiêng mặt hỏi một người đàn ông trung niên ngồi ở phía sau: “Thẩm tiên sinh, muốn đi qua không?”
Người đàn ông được gọi là Thẩm tiên sinh thở dài: “Không đi, lái xe đi, lão Vương.”
Lão Vương lái xe gật đầu, lập tức khởi động ô tô, xe hơi màu đen hòa vào trong sương mù mờ mịt từ từ biến mất.
... ...
Tưởng Trọng Lâm cho rằng lời nói lúc trước mà Mục Đình nói chỉ là tùy tiện nói ra mà thôi, không nghĩ đến cách đây không lâu, Hà Tấn thật sự gọi điện thoại đến, nói định họp mặt bạn bè, nhiều bạn trung học ở nước ngoài năm nay đều đã trở lại, có lẽ là trở về định cư, có lẽ là trở về thăm người thân, tóm lại người về rất đông đủ, vừa đúng lúc có thể tổ chức một cuộc gặp bạn bè.
Tưởng Trọng Lâm nghĩ quả thật cũng đã rất nhiều năm không gặp những người này, tuy anh luôn không thích tham dự trường hợp quá mức náo nhiệt, nhưng bạn trung học dù sao vẫn có chút tình nghĩa, hoàn toàn không giống với xã giao làm ăn như bây giờ, vì vậy, anh đáp ứng lời mời của Hà Tấn.
Cuối cùng Hà tấn hỏi: “Lần này bọn họ rất nhiều người đã kết hôn đều dẫn theo chồng hoặc vợ đến, cậu muốn dẫn vị cố tiểu thư kia đến không?”
Tưởng Trọng Lâm tự hỏi một chút, quyết định hỏi ý kiến của Cố Nhược Ngu trước.
“Hội bạn học?” Cố Nhược Ngu đặt bát canh xuống, tỏ ra vẻ nghi ngờ: “Anh còn có thể đi hội bạn học? Em nghĩ anh không có bạn học cơ.”
Tưởng Trọng Lâm đã sớm miễn dịch với loại trêu chọc này, bất đắc dĩ giải thích nói: “Là bạn trung học, có rất nhiều người từ nước ngoài trở về, vừa lúc mọi người tụ tập một chút.”
“Bạn học của anh? Vậy không phải bây giờ đều đã là nhân sĩ thành công ba mươi sao? Em đi để làm gì? Em và các anh có sự khác nhau.” Nói xong tiếp tục bê bát lên uống mấy ngụm canh.
“Các anh từ từ chơi đi, em cảm thấy đàn ông tham gia hội bạn học cũng rất không thích dẫn theo người mới đúng, bởi vì như vậy các anh mới có thể thảo luận mối tình đầu tình nhân trước kia với nhau, thầm mến qua giáo viên nào, vì học tỷ nào mà đánh nhau.” Cô cười hì hì nhìn chằm chằm vào Tưởng Trọng Lâm, một bộ dáng ta rất hiền lành.
“... ...”
Hội bạn học hôm đó là được tổ chức ở câu lạc bộ ở dưới tay Hà Tấn, ước chừng có hơn ba mươi người đáp ứng lời mời tham gia, những người này gần như bây giờ đều là người có uy tín danh dự trên xã hội.
Tưởng Trọng Lâm đến hơi muộn một chút, mới vừa đi vào phòng muốn ngồi xuống những người khác bắt đầu ồn ào để cho anh tự phạt ba chén. Anh cũng không từ chối, nói câu xin lỗi đã đến muộn sau đó uống ba chén, có thành viên tích cực vỗ tay trầm trồ khen ngợi.
“Không nghĩ đến tửu lượng của chủ tịch đại nhân năm đó còn tốt như vậy, đáng tiếc thời gian kia không được chứng kiến qua.”
Một bữa cơm không khí tương đối hòa hợp, mọi người đều đã ba mươi, nhớ lại chuyện cũ thời học sinh vẫn còn thổn thức thời gian trôi nhanh, chỉ chớp mắt lúc trước còn ở trong vườn trường ngang ngược nay bọn họ đã có vợ có con, khóe mắt có thêm vài tia nếp nhăn.
“Tuy nói bây giờ tuổi của chúng ta cũng không nhỏ, nhưng các vị nhìn xem, Mục Đình mỹ nhân băng sơn của chúng ta năm đó vẫn xinh đẹp như vậy, có chỗ nào giống như ba mươi tuổi, như tôi đã nói, cũng không kém với mấy em gái sinh viên bây giờ.” Nói chuyện là bạn nam trước kia từng theo đuổi Mục Đình, bây giờ là một cao tầng cơ quan tài chính, uống có chút nhiều, nói chuyện cũng bắt đầu to gan lên.
Mục Đình nghe nói như thế che miệng cười: “Mỹ nhân cái gì chứ, bây giờ đều đã là bà già không có ai muốn rồi.”
“Sao không có ai muốn? Trọng Lâm... Trọng Lâm hai người các ngươi thật đúng là trời sinh một đôi, sau khi biết hai ngươi ở chung một chỗ tôi đã tuyên bố rời đi, các cậu mới là kim đồng ngọc nữ, chúng tôi ở một bên nhìn rất hâm mộ...”
Nhắc lại chuyện xưa khiến cho không khí trên bàn cơm nháy mắt có chút ngưng trệ, ai cũng biết lúc trước Mục Đình và Tưởng Trọng Lâm đi với nhau là sắp hết lớp mười, từ đó về sau, bên trong vườn trường thường có thể nhìn thấy bóng dáng của bọn họ. Lúc trước để cho mọi người cảm thấy Tưởng Trọng Lâm khó có thể tiếp cận hình như sau khi ở chung với Mục Đình nói chuyện yêu đương mới thay đổi, tuy không trở nên hiền lành bao nhiêu, nhưng người ở bên ngoài nhìn vào, anh đối xử với Mục Đình có thể nói là ôn nhu và có kiên nhẫn đến cực điểm. Chỉ là sau khi tốt nghiệp trung học, bỗng nhiên bọn họ chia tay, Mục Đình một mình đi ra nước ngoài, nghe nói là bị ba anh chia rẽ rồi.
Thật ra mọi người đều hiểu lòng mà không nói, dựa vào bối cảnh lúc trước của Mục Đình, sao ba Tưởng sẽ để ý cô ta, đoán chừng chia tay cũng là chuyện sớm muộn. Trong đó cũng không có nhiều người biết lắm, Tưởng Trọng Lâm vì chuyện này gần như trở mặt với ba mình, một đoạn thời gian kiên trì rất dài, thiếu chút nữa sẽ đoạn tuyệt quan hệ cha con, nhưng cuối cùng hai người vẫn nói chia tay, lúc này nói đến chuyện này, khiến cho mọi người trên bàn cảm thấy có chút xấu hổ.
Nhưng đương sự lại nhìn không ra có cái gì không vui, Tưởng Trọng Lâm vẫn duy trì vẻ mặt kia, không có sóng lớn gì, mà Mục Đình bên này cũng là tự nhiên cười, nói với bạn học nam vừa rồi: “Đều là chuyện trước kia còn lấy ra nói nữa, nếu để cho vợ của Trọng Lâm biết được sẽ khiến cho cô ấy hiểu lầm đấy.” Cô nói rồi cười khẽ.
“Trọng Lâm cậu đã kết hôn sao?”
“Sao không nói cho chúng tôi biết?”
“Hơi quá đáng đso, vẫn không phải bạn học!”
Lúc trước kết hôn với Cố Nhược Ngu cũng mời rất nhiều người, nhưng Tưởng Trọng Lâm bên này gần như là thuận theo ý của ba, mười rất nhiều khách có quan hệ làm ăn với Tưởng thị, ngược lại bạn học rất ít, hơn nữa mấy năm này mọi người rất ít liên lạc, bởi vậy gần như không biết chuyện anh đã kết hôn.
“Tôi nhớ ra rồi, mùa hè năm trước hình như nhìn qua tin tức, là kết hôn với tam tiểu thư Cố gia đúng không?” Một bạn học nữ bên cạnh Mục Đình bỗng nhiên nói.
Mọi người đều quay đầu nhìn về phía Tưởng Trọng Lâm, chứng thực với anh.
Tưởng Trọng Lâm mỉm cười nói: “Đúng vậy.”
Tuy biết chuyện này đã là sự thật, nhưng nhìn thấy Tưởng Trọng Lâm lấy thái độ vui vẻ như vậy nói ra, trong lòng Mục Đình vẫn nghẹn một chút.
“Đừng hỏi chuyện này nữa, chúng ta đã nhiều năm không gặp như vậy, mọi người vẫn nâng chén ăn mừng một chút vì chúng ta lại gặp nhau đi.” Dứt lời, cô đi đầu đứng lên, nâng chén hỏi.
Mọi người cũng đều đứng dậy, chung tay nâng chén.
Thật ra lời nói vừa rồi của Mục Đình cũng làm cho tất cả mọi người đều âm thầm phỏng đoán nguyên nhân Tưởng Trọng Lâm kết hôn mà âm thầm không phát thông báo. Lúc trước là do ba Tưởng bất mãn với gia thế nhà gái mà kịch liệt phản đối, nếu có thể đồng ý cửa hôn sự này đoán chừng gia thế nhà gái cũng không kém, nói không chừng một mình anh ôm lấy mọi việc.
Loại tiết mục hào môn này mọi người đã xem nhiều lắm rồi, hơn nữa mình cũng có kết hôn liên gia, lại có vài phần thương tiếc với Mục Đình, nhưng cô vừa là mỹ nữ lại là tài nữ, chỉ là sinh ra trong một gia đình không thích hợp.
Trên đường Tưởng Trọng Lâm đi vào toilet, lúc đi ra Hà Tấn đang hút thuốc dựa ở trên tường.
“Có việc?” Tưởng Trọng Lâm hỏi.
Hà Tấn ném thuốc xuống, giẫm trên mặt đất: “A Lâm, tôi muốn hỏi cậu một câu, bây giờ đến tột cậu nghĩ như thế nào với Mục Đình?”
Tưởng Trọng Lâm nhìn thật sâu và hắn một cái, nghiêm mặt nói: “Bây giờ cô ấy chính là bạn trung học của tôi.”
“Nhưng...” Hà Tấn chán nản cào tóc: “Nhưng tôi cảm thấy cô ấy còn có ý tứ với cậu.”
Tưởng Trọng Lâm buồn cười nhìn Hà tấn: “A Tấn, nếu cậu thích cô ấy có thể đi theo đuổi cô ấy.”
Hà tấn trợn to mắt, lập mã thay đổi sắc mặt: “Sao cậu có thể nói loại lời này! Cô ấy nghe được sẽ đau lòng rất nhiều?”
“Chẳng lẽ cậu không thừa nhận thích cô ấy?”
Hà Tấn lập tức như là bị nghẹn hơi, vẻ mặt có chút suy sụp, cười khổ nói: “Tôi thích cô ấy thì có ích lợi gì, cô ấy lại không có ý với tôi.”
Tưởng Trọng Lâm thở dài: “A Tấn, cậu là bạn của tôi, Mục Đình là bạn học của tôi, điều này cũng sẽ không thay đổi, chuyện trước kia đã trôi qua, chúng ta cũng không nên đi dây dưa chuyện quá khứ này nữa.” Nói xong, vỗ bả vai của Hà tấn rồi đi ra ngoài.
Lúc trở lại ghế lô, mọi người tụm ba tụm năm ở một chỗ nói chuyện phiếm, Mục Đình nhìn thấy Tưởng Trọng Lâm trở về, cao hứng nâng chén nói:
“Sao anh đi lâu như vậy? Chúng em mới nói đến chuyện trước kia của anh.” Có thể là bởi vì do uống có chút say, trên mặt Mục Đình nổi lên một tia đỏ ửng, thái độ cũng trở nên vô cùng thân thiết.
“Nói tôi cái gì?”
“Nói khuôn mặt của cậu trước kia luôn nghiêm túc, có một lần thiếu chút nữa dọa đến giáo viên nữ trẻ tuổi mới nhận chức.” Một vị bạn học nữ khác xen mồm nói.
Tưởng Trọng Lâm mỉm cười.
Lúc đang nói cười thì di động vang lên, Tưởng Trọng Lâm vừa thấy điện đến, bước nhanh đi ra ngoài cửa, Mục Đình nhìn thấy cảnh tượng này, ánh mắt cảm thấy có chút sinh đau.
“Làm sao vậy?”
“Đã trễ thế này, khi nào thì trở về?” Bên trong là giọng nói lười biếng của Cố Nhược Ngu.
Tưởng Trọng Lâm nghe giọng nói có thể tưởng tượng bộ dáng cô đang ngồi dựa vào trên sô pha, nhàm chán đổi kênh.
“Nhanh thôi, vừa mới luôn nói chuyện phiếm với bọn họ.”
“Uống rượu sao?”
“Uống một chút.”
“Vậy anh trở về như thế nào?”
“Để cho lái xe đến đây.”
Cố Nhược Ngu không nói gì: “Đã trễ thế này gọi lái xe làm gì, người ta cũng phải ngủ được không? Quên đi, em lái xe đến đón ngươi, anh đang ở đâu thế?”
Nghe thất cô muốn đến đây, đáy lòng Tưởng Trọng Lâm ấm áp, hạ thấp giọng: “Đã trễ thế này em cũng đừng đi ra ngoài.”
“Ai nha, dài dòng cái gì, thật vất vả muốn hiến cái ân cần cho anh còn không cảm kích.”
Tưởng Trọng Lâm bất đắc dĩ: “Câu lạc bộ Thần Hi khu Tây Lâm.”
Chờ Tưởng Trọng Lâm trở về, mọi người đều lộ ra vẻ mặt trêu tức, trêu chọc nói: “A, điện thoại của vợ à? Đến kiểm tra, gia phong chặt chẽ nha?”
“Nếu vợ đã lo lắng, sao không dẫn theo đến?” Có người dẫn theo người nhà đến hỏi.
“Cô ấy không thích tham gia hoạt động như vậy.” Tưởng Trọng Lâm cũng không giải thích, không thể nói Cố Nhược Ngu cảm thấy có sự khác nhau với bọn họ.
Những người khác nghe được lời này vào tai đã biến thành một loại ý tứ khác, nhất định là quan hệ với vợ không tốt, không muốn dẫn theo nàng tham dự nên mới như vậy. Dù sao trong bọn họ có một số người thấu hiểu loại hôn nhân không yêu buôn bán này là khiến cho người ta rút cạn tình cảm mãnh liệt mỗi ngày cỡ nào.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...