Edit: Thiên Hạ Đại Nhân
Cố Nhược Ngu thuộc về kiểu người làm việc thiếu kế hoạch tỉ mỉ, luôn phải chờ lửa cháy đến nơi mới vội vàng đi làm, thật giống như bây giờ, buổi sáng ngày mai sẽ ngồi máy bay, buổi tối trước khi đi ngủ còn chưa thu thập xong hành lý.
Tưởng Trọng Lâm dựa vào đầu giường xem tạp chí tài chính trong tay, nhưng lại không thể đọc vào đầu, Cố Nhược Ngu mặc váy ngủ màu vàng nhạt chân không ở trong phòng chốc lại chạy đến đầu này, chốc lại chạy đến đầu kia, tới lui sửa sang lại này nọ.
“Em không thể sửa soạn sớm một chút được à?” Tưởng Trọng Lâm buông tạp chí trong tay xuống, bất đắc dĩ nói.
Cố Nhược Ngu ngay cả quay đầu cũng đều không kịp, vừa đặt vài thứ vào trong rương, vừa trả lời: “Có rất nhiều thứ vẫn còn sử dụng được.” Nói xong, cô nhìn Tưởng tiên sinh thảnh thơi nằm ở trên giường một cái, híp mắt nói: “Anh đã sửa soạn xong rồi sao?”
Tưởng Trọng Lâm hất cằm lên, chỉ vào góc trong phòng, một vali thương vụ màu đen không lớn đang lẳng lặng nằm ở nơi đó.
Với nhân người làm ăn thường xuyên đi công tác như Tưởng Trọng Lâm mà nói, sửa soạn hành lý quả thật chính là chuyện nhỏ, mà Cố Nhược Ngu nhìn vali của mình còn to hơn của anh, còn có một số thứ không thể nhét vào nên có chút rối rắm.
Buổi sáng ngày hôm sau rời giường, Cố Nhược Ngu nhõng nhẽo làm nũng khoe mã, khiến cho Tưởng Trọng Lâm không còn cách nào khác, đành phải chịu nhục mất chủ quyền tiếp nhận mặc áo có họa tiết hoạt hình kia, thay quần jean và đeo giày lười đã lâu không mặc.
Khi bọn họ xuất hiện như vậy ở trước mặt Alex, Alex rõ ràng bị boss khiến cho chấn một chút, Cố Nhược Ngu cười tủm tỉm đi lên hỏi hắn: “Alex, anh cảm thấy anh ấy mặc như vậy được không?”
Cảm giác được một ánh mắt lạnh lẽo giết người, Alex liều mạng gật đầu: “Đẹp mắt, rất được!” Boss, ta đều đã nói đẹp mắt rồi, có thể đừng nhìn chằm chằm tôi như vậy hay không!
Tưởng Trọng Lâm đi công tác gần như đều là dùng máy bay thương vụ loại nhỏ của mình, máy bay tên Liệp Ưng này là lễ vật của ba Tưởng đưa cho anh khi anh mới vừa tiếp nhận công ty. Phương diện phối trí trang hoàng đều là đẳng cấp nhất, nhân viên đội bay cũng đã trải qua sàng lọc nghiêm túc.
Sau khi cất cánh được một đoạn thời gian, phi cơ tiến vào tầng bình lưu, bay dần vững vàng, còn có tiếp viên hàng không chuyên môn lại đây hỏi bọn họ có cần một ít đồ uống và điểm tâm hay không.
Tưởng Trọng Lâm trừ bỏ bữa ăn chính sau đó gần như cũng không cần chút điểm tâm gì đó, uống cũng vĩnh viễn là nước tinh khiết, ngay cả cà phê cũng rất ít uống. Cố Nhược Ngu không như vậy, phàm là ăn ngon cô cũng sẽ không từ chối, sau khi nhìn thực đơn không chút do dự chọn một Napoleon, một pudding xoài và một ly nước ép hoa quả.
Tưởng Trọng Lâm khó hiểu hỏi: “Không phải lúc ra cửa đã ăn sáng sao?”
Cố Nhược Ngu vung tay nhỏ bé lên: “Anh không hiểu, con gái đều là có hai dạ dày, một cái dành cho bữa ăn chính, một cái dành cho món điểm tâm ngọt.”
Tưởng tiên sinh đối với loại lời lẽ sai trái này cũng chỉ có thể lắc đầu.
Tiếp viên hàng không đưa điểm tâm đến không phải người vừa mới lấy thực đơn kia, nhìn qua là người mới, còn rất tuổi trẻ, sau khi hạ bàn ăn xuống, quét đến quần áo Tưởng Trọng Lâm mặc, vụng trộm nở nụ cười một cái.
Tưởng Trọng Lâm luôn mẫn cảm cảm giác được ý cười của tiếp viên hàng không kia, không khỏi có chút buồn bực, anh đều là người đã ba mươi tuổi rồi, mặc thành cái dạng này cũng không phải là để cho người ta chê cười sao?
“Nhìn thấy không, em vừa lòng chứ? Mặc thành cái dạng này sẽ bị chê cười.” Tưởng Trọng Lâm nhíu mày oán giận với Cố Nhược Ngu chỉ trích hình hoạt hình khoa trương in trước ngực của mình.
Cố Nhược Ngu nhịn không được cười “Phốc...” một tiếng, cảm thấy dáng vẻ này của anh thật sự đáng yêu: “Cô ta chính là ghen tị! Rất nhiều người đều mặc như vậy, không ai chê cười anh đâu, làm người không thể nói không giữ lời nha, anh đã đáp ứng em rồi mà.” Vì phòng ngừa trên đường anh cởi cái áo này ra, Cố Nhược Ngu không thể không phòng hoạn chưa xảy ra đã bỏ thêm một câu.
Bay đến một nửa Cố Nhược Ngu đã ngủ, điểm tâm cũng chưa ăn xong, có thể là đêm qua thu dọn quá muộn, buổi sáng thức dậy lại hơi sớm. Tưởng Trọng Lâm sủng nịch nhìn cô ngủ, phân phó mang những đồ ăn ở trước mặt đi, đặt ghế nằm ngang ra, lại lấy đắp cho cô một cái chặn mỏng.
Tướng ngủ của Cố Nhược Ngu coi như không tệ, không nói mớ, cũng sẽ không lộn xộn, cái miệng nhỏ nhắn hơi chu lên, rất là đáng yêu. Tưởng Trọng Lâm cũng không có buồn ngủ gì, bình thường bay ở trên đường đều xem văn kiện gì đó, hôm nay cái gì cũng đều không xem vào, chỉ nhìn khuôn mặt ngủ say của cô, cũng không cảm thấy nhàm chán.
Ở phòng ngăn cách các tiếp viên hàng không sẽ thường ghé vào nhau tán gẫu chút bát quái, trước kia cũng không thiếu người cảm thấy hứng thú với Tưởng Trọng Lâm, nhưng loại chuyện này anh vô cùng chán ghét, một khi phát hiện có nữ nhân viên có ý nghĩ như vậy, lập tức xa thải không chút do dự, bởi vậy bây giờ các tiếp viên hàng không trên máy bay cũng chỉ thích tâm sự bình thường, tuyệt đối không dám vượt qua giới hạn.
Lúc này đây là lần đầu tiên các cô thấy tân Tưởng phu nhân, không xinh đẹp như mọi người tưởng tượng, nhưng dáng người khí chất cũng tuyệt không kém, chỉ là đi theo bên người Tưởng Trọng Lâm không giống như là vợ, ngược lại giống như con gái nhỏ gì đói, bọn họ còn chưa từng thấy qua Tưởng tổng nghiêm túc lạnh lùng chăm sóc một cô gái như thế, từ nước uống ăn cái gì, đến đóng cửa sổ đắp chăn cũng không mượn tay người khác, vẻ mặt ôn nhu mà các cô chưa từng gặp qua, hơn nữa thậm chí an còn nguyện ý mặc quần áo buồn cười như vậy vào, đủ để thấy được trình độ anh coi trọng vị phu nhân này.
... ...
Chờ Cố Nhược Ngu lại tỉnh lại, máy bay đã hạ cánh, từ trong tầng mây mỏng đã có thể mơ hồ thấy kiến trúc phía dưới, Cố Nhược Ngu vốn đang buồn ngủ không thôi nháy mắt tinh thần đã tỉnh táo, chỉ vào phía dưới nói liên miên, mà Tưởng Trọng Lâm ở với Alex thẩm tra một số chuyện về phương diện nghỉ chân.
“Không có phiên dịch sao?” Sau khi Tưởng Trọng Lâm nghe thấy Alex báo cáo thì nhíu mày, đến cái nơi Nhật Bản này mà phiên dịch kiêm hướng dẫn du lịch không có thì không ổn.
“Là phu nhân nói để cho tôi không cần mời phiên dịch.” Alex sợ bị boss trách cứ, lập tức giải thích nói.
Cố Nhược Ngu nghe thấy bọn họ thảo luận thì quay đầu lại: “Là em bảo Alex không mời phiên dịch, tự em làm được!”
Nói xong, làm một tư thế hai tay xếp chồng ở trên trán mà cô gái Nhật Bản hành lễ một cái, nghiêm túc nói chuyện:
“Lần đầu gặp mặt, xin chỉ giáo nhiều [ Tiếng Nhật ]”
Tưởng Trọng Lâm “... ...” Đây là lý do đến Nhật Bản sao?
Alex “... ...” Phu nhân cô thật đúng là đa tài đa nghệ mà!
Thời đại học Cố Nhược Ngu từng chọn môn học tiếng nhật này, tuy không tính là tinh thông, nhưng nói tiếng nhật vẫn có thể nói một ít, hơn nữa còn có tiếng Anh cũng có thể nói, du lịch ở Nhật Bản là có thể ứng phó được.
Tưởng Trọng Lâm nhìn thấy bộ dáng cô tự tin như vậy, cũng sẽ không nói thêm cái gì nữa.
... ...
Nơi đầu tiên là thủ đô Kyoto.
Nói đến Kyoto không thể không nói đến chùa miếu, ở Kyoto có rất nhiều chùa miếu nổi tiếng, trong đó nổi tiếng nhất là đền Kiyomizu. Nó và đền Kim Các, thành Nijo được đặt là tam đại danh thắng ở Kyoto, mùa xuân ngắm anh đào, mùa thu ngắm lá phong, phong cảnh tuyệt đẹp, là nơi để mọi người hành hương, ước hẹn, học sinh tu học, du lịch hay đến.
Bởi vì bây giờ đã vào mùa thu, vừa lúc ngắm lá phong trong đền Kiyomizu, phiến lá đỏ nhiễm đỏ cả tòa núi, tiếng thác nước chảy phía dưới chùa miếu cũng là một cảnh trí nổi tiếng, nước trong sạch, lá màu đỏ, chùa miếu phong cách cổ xưa, khiến cho người ta lưu luyến quên về.
Du khách phía sau cũng có vẻ nhiều, gần như đông đến nỗi chen vai, lúc vào cửa thiếu chút nữa Cố Nhược Ngu bị một người đàn ông có chút tráng kiện đụng đến, Tưởng Trọng Lâm nhanh tay lẹ mắt ôm eo của cô, mới không bị chạm vào.
Cuối cùng anh dắt tay của Cố Nhược Ngu, cầm chặt sợ cô sẽ đi lạc.
Cố Nhược Ngu có chút buồn cười nhìn anh, nhưng trong lòng bàn tay truyền đến độ ấm khiến cho người ta say lòng, ở trong gió nhẹ của mùa thu khiến cho cô luyến tiếc rời đi, ngược lại càng thêm cầm chặt bàn tay to của anh.
Tuy trong đền Kiyomizu có rất nhiều người, nhưng mọi người vẫn vô cùng tuân thủ trật tự, không ai cao giọng nói chuyện, xung quanh đều rất im lặng. Cố Nhược Ngu tìm được một chỗ chụp ảnh rất tốt, sau đó hưng phấn lấy máy ảnh ra chạy đến bên cạnh một cô gái nhìn qua cũng là đến du lịch.
“Xin lỗi, có thể phiền cô giúp chúng tôi chụp một bức hay không? [ tiếng nhật ]”
“Đương nhiên không thành vấn đề [ tiếng nhật ]” Cô gái mặc áo len màu vàn nhạt nhiệt tình đáp ứng thỉnh cầu của Cố Nhược Ngu.
Cố Nhược Ngu đứng ở bên cạnh Tưởng Trọng Lâm, lấy tay chọc vào eo của anh: “Này, chụp ảnh không cần phụng phịu, rất khó coi!”
“Anh không thích chụp ảnh.”
“Đến đến, gần chút một chút nữa [ tiếng nhật ]” Cô gái kia cầm máy ảnh bảo bọn họ bắt đầu tạo tư thế.
“Cười một cái thôi!” Cố Nhược Ngu mất hứng nhìn người đàn ông trên mặt không có biểu tình khác này.
“... ...”
Cố Nhược Ngu không còn cách nào khác, bỗng nhiên kiễng mũi chân hôn lên má cả anh.
“A, tốt lắm![ tiếng nhật ]” Chỉ nghe thấy tiếng răng rắc, cô gái kia dựng thẳng ngón cái lên.
“Cám ơn [ tiếng nhật ]” Cố Nhược Ngu tiếp nhận máy ảnh.
“Cô nói Nhật Bản rất không tệ, nhưng bạn trai cô nhìn qua có chút khẩn trương, các cô mới kết giao sao?[ tiếng nhật ]” Cô nàng tò mò hỏi.
Cố Nhược Ngu che miệng cười: “Không phải bạn trai, là chồng.[ tiếng nhật ]”
“Nhìn cô cũng rất nhỏ nha, các cô đều kết hôn rồi, chúc mừng [ tiếng nhật ]”
Sau khi khách sáo vài câu, Cố Nhược Ngu phất tay nói tạm biệt với cô nàng, Tưởng Trọng Lâm lại cường thế ôm cô, cúi đầu hỏi: “Vừa mới nói cái gì?”
Cố Nhược Ngu giảo hoạt nhìn anh một cái: “Không nói cho anh! Ai bảo anh vừa mới cũng không cười.”
“... ...”
... ...
Sau khi đi dạo một lát, đang định ra khỏi đền Kiyomizu đến nơi kế tiếp, ngoài cửa có một cậu nhóc đang ngồi xổm ở đó lau nước mắt, vừa khóc hu hu, miệng gọi mẹ, nói tiếng Trung.
Cố Nhược Ngu đoán đại khái là đi lạc mẹ ở đền Kiyomizu, bỗng nhiên quá thiện tâm, đi lên hỏi:
“Em trai nhỏ, có phải là em đi lạc hay không?”
Cậu nhóc ngừng khóc, ngẩng đầu nhìn thấy một chị gái xinh đẹp nói chuyện với nó, hơn nữa nó còn có thể nghe hiểu, nhất thời thật cao hứng, không nhị được gật đầu: “Đúng vậy đúng vậy, không thấy mẹ đâu.”
Cố Nhược Ngu thấy tiểu chính thái cử đáng yêu này, sờ đầu của cậu bé một cái: “Đừng sợ, chị dẫn em đi tìm mẹ.” Nói xong nắm tay cậu bé đi tìm Tưởng Trọng Lâm.
“Cậu bé này đi lạc, chúng ta đến phòng phát thanh thông báo tìm người đi.”
Tưởng Trọng Lâm mặt không chút thay đổi nhìn cậu nhóc một cái, gật đầu: “Cậu bé lớn như vậy hẳn là có thể tìm được mẹ của mình về.”
Cố Nhược Ngu không nói gì, anh cho là ai cũng như anh à!
Đứa bé trời sinh có vẻ mẫn cảm, nó rất nhanh cảm thấy chú trước mặt này không tốt, có chút hơi sợ trốn ở phía sau Cố Nhược Ngu.
“Sao vậy?” Cố Nhược Ngu cúi đầu hỏi.
Cậu nhóc sợ hãi nói: “Chị, chú này rất dọa người.”
“Phụt......” Lúc ấy Cố Nhược Ngu phun nước miếng, chị và chú? Đây là kiểu phối hợp gì vậy?
Lại nhìn sắc mặt của Tưởng Trọng Lâm quả nhiên đã không thể dùng từ khó coi đến hình dung!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...