Edit: Thiên Hạ Đại Nhân
Người phụ nữ kia thấy Cố Nhược Ngu đi qua cũng không có nửa điểm phản ứng, vẫn luôn nhìn thẳng vào Lâm Gia Ý, giọng nói mỉa mai: “Lâm tiểu thư, chuyện của các cô tôi đã biết được nhất thanh nhị sở, tôi khuyên cô không cần nghĩ đến cho khỏe, muốn làm Chu phu nhân cô không phải là người đầu tiên, cũng tuyệt đối không phải người cuối cùng. Tốt nhất hãy có chừng có mực, nói cách khác, đừng trách tôi không nhắc nhở cô.”
Sau khi Cố Nhược Ngu nghe xong lời nói của người phụ nữ này thì chấn động, chẳng lẽ là vợ của Chu Khiêm? Theo bản năng cô nhìn Lâm Gia Ý, quả nhiên, sắc mặt của Lâm Gia Ý rất không tốt, tay ở trong ống tay áo nắm chặt thành quyền, đoán chừng móng tay đều đã cắm vào trong thịt.
Có lẽ là thấy Lâm Gia Ý tỏ vẻ cũng không để ý đến lời nói này, cô ta lại tiếp tục nói: “Dù gì cô cũng là người có danh dự uy tín, không ép tôi gây lớn chuyện, với chúng ta cũng không tốt, Chu Khiêm anh ấy sẽ không ly hôn với tôi, anh ấy, không, dám.” Cô ta chậm rì rì nói mấy chữ cuối.
“Nếu cô đã nắm chắc như vậy sao bây giờ còn xuất hiện trước mặt tôi để làm gì?” Khuôn mặt của Lâm Gia Ý không chút thay đổi nói, nhìn không ra là buồn hay là tức.
“Cô......!” Không nghĩ đến Lâm Gia Ý dầu muối không vào như thế, người phụ nữ kia hận nói: “Xem ra không cho cô chút giáo huấn là không được.” Nói xong, nâng cằm ý bảo với mấy người đàn ông bên cạnh.
Cố Nhược Ngu kinh hãi, bước lên đứng ở trước mặt Lâm Gia Ý: “Các cô muốn làm gì?”
“Em gái nhỏ, đây không phải là chuyện của cô, không muốn máu tươi trên người thì tránh ra, nghe nói chiếc Porsche này là Chu Khiêm mua cho cô? Hừ, đập cho tôi.”
Vừa dứt lời, những người đàn ông đó cầm mấy cái ống tuýp bắt đầu mạnh mẽ đập lên Porsche màu trắng ở bên cạnh Lâm Gia Ý, trong lúc nhất thời, tiếng hét chói tai vang lên ở trong gara yên tĩnh.
Lâm Gia Ý mạnh xông lên đi, giữ chặt tay cua một người đàn ông trong đó: “Các anh không được đập, dừng lại cho tôi!”
“Gia ý!” Cố Nhược Ngu ở phía sau nhìn thấy thì kinh hồn bạt vía, sợ ống tuýp kia đập lên người Lâm Gia Ý, dù sao cơ thể của người đàn ông bị Lâm Gia Ý kéo cổ tay cũng khoẻ mạnh, chỉ nhẹ nhàng vung lên đã hất Lâm Gia Ý sang một bên. Tiếp tục đập mạnh lên xe, kính chiếu hậu và cửa sổ kính đã vỡ hết.
Lâm Gia Ý như là bị điên, xông lên, sống chết giữ chặt người đập xe: “Các anh mau dừng lại cho tôi!” Lại bị hai người đàn ông đè bả vai lại, tiếp theo, người phụ nữ kia đi lên tát cô một cái, má trái của Lâm Gia Ý bị đánh nghiêng sang một bên, nháy mắt trở nên sưng đỏ.
“Đây là cho cô một giáo huấn, xem cô về sau quyến rũ Chu Khiêm như thế nào!” Nói xong, cô ta ngồi lên một chiếc xe bên cạnh, chạy như bay đi, để lại mấy người đàn ông vẫn đang tiếp tục đập xe kia.
Giờ phút này Lâm Gia Ý đã mềm nhũn ở trên mặt đất không đứng dậy nổi, Cố Nhược Ngu nhìn thấy không còn cách nào khác chạy nhanh lấy di động gọi 110, sau đó đi lên nâng Lâm Gia Ý dậy: “Gia Ý, cũng chỉ là một chiếc xe, cậu bị thương thì làm sao bây giờ?”
Lâm Gia Ý ngẩng đầu nhìn cô vô thần: “Xe này là đoạn thời gian trước anh ấy đưa vào sinh nhật của tớ.”
Cố Nhược Ngu quả thật tức giận đến muốn mắng thô tục, vợ của người đàn ông kia đều đến khi dễ ở trên đầu của cậu rồi, cậu còn vì một chiếc xe không đau không ốm mà thương tâm muốn chết.
“Lâm Gia Ý, cậu nhìn bộ dáng bây giờ của cậu còn giống gì nữa! Cậu còn là cậu sao?”
Lâm Gia Ý nghe vậy, hoảng hốt một trận, lại thấp giọng nói: “Đúng vậy, tớ cũng đã không phải là chính mình nữa rồi.”
Xe đập không sai biệt lắm, mấy người đàn ông kia cũng thu tay lại rời khỏi đây, Lâm Gia Ý nhìn xe bị đập nát bươm, thở dài: “Tớ đã sớm biết sẽ có hôm nay.”
Cố Nhược Ngu còn muốn mắng tỉnh cô, kết quả nghe thấy có tiếng xe cảnh sát, cuối cùng, hai cô bị đưa đến đồn công an để lấy khẩu cung.
Cố Nhược Ngu nhìn Lâm Gia Ý ngồi ở một bên, hai má sưng đỏ, hốc mắt phiếm hồng, trên cánh tay còn có chút trầy da, thật là chật vật.
“Gia Ý......”
“A Ngu, cậu đừng nói, đây đều là việc tớ đã nghĩ đến, trách không được người khác.”
Cố Nhược Ngu không muốn thấy bộ dáng trầm lặng này của cô, còn đang muốn nói vài câu, điện thoại đã vang lên, vừa thấy, là Tưởng Trọng Lâm gọi đến.
“Em xảy ra chuyện gì vậy? Lại đưa mình vào sở cảnh sát?”
Cố Nhược Ngu kinh hãi: “Sao anh biết?”
“Em đừng quản tôi làm sao mà biết được, em vẫn nên ngẫm lại xem giải thích rõ ràng với tôi như thế nào.”
“Bây giờ anh đang ở đâu thế?”
“Đang trên đường đến sở cảnh sát.”
“... ...”
Còn không kịp nói chuyện, bên kia đã muốn phách một tiếng cắt đứt điện thoại, nghe thấy cảm xúc của Tưởng Trọng Lâm rất là không tốt, Cố Nhược Ngu bị bắt quả tang ngượng ngùng buông điện thoại xuống.
“Là Tưởng Trọng Lâm?” Lâm Gia Ý nghiêng đầu hỏi.
Cố Nhược Ngu gật đầu.
Lâm Gia Ý cười khẽ một tiếng: “Hắn thật ra rất lo lắng cho cậu.”
Cố Nhược Ngu cũng không nói tiếp, hai người lâm vào trong trầm mặc chưa bao giờ có, cho đến khi Tưởng Trọng Lâm từ cửa đi vào.
Nhìn ra được anh đi rất vội vàng, còn có chút thở gấp, hai mày nhíu chặt, vẻ mặt u ám bao phủ bầu không khí, nhìn qua như là mặt của thần chết, Cố Nhược Ngu bỗng nhiên không biết phải giải thích như thế nào.
Tưởng Trọng Lâm đi đến trước mặt hai cô, nhìn thấy cả người Lâm Gia Ý thê thảm, đánh giá cả người Cố Nhược Ngu một phen: “Em không bị thương chỗ nào chứ.”
Cố Nhược Ngu không thích bị anh đánh giá như đứa nhỏ ở trước mặt công chúng, tránh tay của anh, lui ra hai bước: “Không, không có, tôi không bị thương.”
Tưởng Trọng Lâm thấy cô thật sự không có việc gì, lúc này mới hỏi: “Em thật sự là có bản lĩnh, đều lăn đến sở cảnh sát, theo tôi trở về.”
Nói xong, không đợi phân minh đã kéo cô đi ra ngoài.
Cố Nhược Ngu một bên bị kéo đi ra ngoài, một bên quay đầu nói với Lâm Gia Ý: “Gia Ý, cậu trở về như thế nào?”
Lâm Gia Ý không thèm để ý phất tay: “Tớ tự mình biết, cậu đi trước đi.”
Tưởng Trọng Lâm nghe thấy lời nói của các cô, nhưng là dừng lại, trách mắng Cố Nhược Ngu: “Chuyện của Lâm tiểu thư thì tự cô biết xử lý, không cần em đi quản, quản tốt chính em đừng gây phiền toái!” Nói xong trực tiếp dẫn cô đi ra ngoài.
Lâm Gia Ý cúi đầu mỉm cười, sao cô không nghe ra một câu cuối cùng của Tưởng Trọng Lâm thật ra là nói với cô, đây là cảnh cô đừng liên lụy Cố Nhược Ngu nữa.
Dọc theo đường đi, cả người Tưởng Trọng Lâm đều quá lạnh lùng, Cố Nhược Ngu căn bản không dám nói chuyện với anh, sợ câu nào không đúng sẽ chạm vào ngòi nổ, nhưng vừa mới đi vào nhà, Cố Nhược Ngu mới phản ứng lại có chỗ nào không đúng.
Đây rõ ràng là chuyện của cô, Tưởng Trọng Lâm tức giận cái gì?
“Anh tức giận như vậy để làm gì?” Cố Nhược Ngu như là đột nhiên có chút lo lắng: “Hôm nay đây là ngoài ý muốn!”
Tưởng Trọng Lâm ném chìa khóa xe lên tủ giày, xoay người lại nhìn cô: “Ngoài ý muốn? Không phải tôi đã nói với em đừng đi nhúng tay vào chuyện của cô ấy sao, vì sao em không nghe?”
“Cô ấy là bạn của tôi.”
“Cô ta vui vẻ nhận giúp đỡ của em sao?” Tưởng Trọng Lâm sắc bén hỏi, lập tức chọc trúng nhược điểm của Cố Nhược Ngu, khiến cho cô nói không nên lời, tuy Tưởng Trọng Lâm nhiều năm là mặt than, nhưng dù sao cũng là người đắm mình ở trên thương trường mười năm, sao lại nhìn không ra cong cong quẹo quẹo ở bên trong Cố Nhược Ngu và Lâm Gia Ý.
Nhìn thấy Cố Nhược Ngu bị hỏi nói không nên lời, Tưởng Trọng Lâm còn nói thêm: “Trước kia tôi nói với em đừng đi nhúng tay vào em không tin, hôm nay là cô ta bị đánh, ngày mai cô ta vẫn còn có thể bị đánh, thời điểm kia em muốn bồi cô ta để bị đánh chung sao?”
“Nhưng......”
“Tôi biết em muốn giúp cô ấy, nhưng cô ta không cần! Ở lúc cô ta làm việc này cũng đã lo lắng đến hậu quả của việc này, hơn nữa, em cảm thấy cô ấy sẽ muốn người bạn tốt là em bị em nhìn bộ dáng của mình khó coi như vậy sao? Cô ấy mới không cảm ơn em, có thể cô ấy sẽ oán hận em, bởi vì em thấy được một mặt tối không chịu nổi của cô ta!”
Tưởng Trọng Lâm nói năng có khí phách, Cố Nhược Ngu nghe đến chấn động mà phát mộng, đúng vậy, có lẽ cô ấy đã sớm biết, chỉ là không chịu thừa nhận. Cô nghĩ đến lúc bạn bè cần gì đều có thể đứng ra giúp, không nghĩ đến cô ấy cũng không cần, thậm chí sẽ chán ghét giúp đỡ như vậy, là cô xen vào việc của người khác, là cô muốn đi làm người tốt loạn......
Tưởng Trọng Lâm nhìn thấy Cố Nhược Ngu cúi đầu không nói chuyện, nghĩ có phải mình nói rất trực tiếp, quá nặng hay không, vừa định bù vài câu, không nghĩ đến nhìn thấy hốc mắt của Cố Nhược Ngu đỏ lên.
Cô lại...... Khóc.
Dường như Tưởng Trọng Lâm cho tới bây giờ đều là nhìn khuôn mặt của những con gái khác tươi cười đón chào anh, còn chưa có người nào ở trước mặt anh chảy nước mắt, trong khoảng thời gian ngắn, Tưởng Trọng Lâm tay chân hoảng loạn, không biết khuyên như thế nào mới tốt.
Cố Nhược Ngu nghĩ chuyện đã xảy ra mấy ngày nay, nhất thời cảm thấy ủy khuất không chịu được, về lòng tốt của mình thì bị cho là lòng lang dạ thú, về phương diện khác cô nhớ đến ánh mắt bất đắc dĩ của Lâm Gia Ý, cảm thấy có phải mình thật sự nhiều chuyện hay không, cứ như vậy, nước mắt như hạt châu không ngừng rơi xuống.
Tiếng khóc của cô cũng từ vừa mới bắt đầu ẩn nhẫn, bắt đầu khóc thành tiếng.
Thế cục lập tức nghịch chuyển, Tưởng Trọng Lâm vừa mới còn dạy dỗ người say xưa, nhìn thấy Cố Nhược Ngu khóc như đứa nhỏ thật đúng là không biết nên dỗ cô thế nào mới tốt.
Giọng nói chuyển biến đột ngột, trở nên dị thường ôn nhu: “Tôi chỉ là lo lắng cho em, không phải chửi, đừng khóc, ngoan......” Anh nói như dỗ đứa nhỏ.
Cảm xúc của Cố Nhược Ngu lập tức dâng lên, trong chốc lát còn không dừng được, thật ra ban đầu loại ủy khuất này cũng đã trôi qua, nhưng thấy Tưởng Trọng Lâm chưa từng nói chuyện dùng giọng ăn nói khép nép với cô, cô như phát hiện ra đại lục mới, như bắt nhược điểm của Tưởng Trọng Lâm, cứ như vậy, cô khóc càng ngày càng hăng hái.
Cuối cùng, Tưởng Trọng Lâm vẫn bị trạng thái khóc của Cố Nhược Ngu vây lấy, ngồi vào sô pha, lấy khăn tay khẽ lau nước mắt cho cô, vừa nói: “Tôi mới nói vài câu, mà đã khóc chết khóc sống như vậy, sao trước kia không phát hiện em có thể khóc như vậy?”
Cố Nhược Ngu khóc rất mạnh, lập tức dừng không được, đành phải dịu ngoan ở trong lòng Tưởng Trọng Lâm khóc thút thít, Tưởng Trọng Lâm nhìn thấy dáng vẻ con mèo nhỏ của cô, chỉ cảm thấy buồn cười. Nghĩ đến hôm nay cô cũng chỉ hai mươi ba tuổi, coi như là đứa nhỏ choai choai, vẫn quá thuận lợi, không trải qua suy sụp gì, cũng vừa mới bước vào xã hội, còn không biết một số đạo lí đối nhân xử thế, chính mình có cái gì tốt mà so đo với cô, nói với cô nhiều một chút là được.
Thời gian còn lại, Tưởng Trọng Lâm quả thật chỉ dùng giọng nói ôn nhu nhất đời anh, nói với Cố Nhược Ngu vì sao không nên nhúng tay vào chuyện này, làm sẽ có chỗ hỏng gì, như vậy ngược lại sẽ phá hỏng tình bạn giữa các cô. Tưởng Trọng Lâm phân tích đạo lý rõ ràng, Cố Nhược Ngu cũng im lặng nghe xong, cũng hiểu được trước kia là mình một bên tình nguyện rất sốt ruột.
Cố Nhược Ngu thấy bộ dáng của anh như vậy, trong lúc hoảng hốt lại nhớ đến đời trước, lúc trước khi cô chết anh tìm đến cô, cũng là dùng giọng nói rất ôn hòa khuyên cô, không cần quá mức chấp nhất chuyện của Tưởng Thúc Dương, con gái phải tìm người có thể khiến cho mình hạnh phúc.
Cố Nhược Ngu dựa vào người anh, ngửi mùi độc nhất trên người anh, cảm thấy phi thường an tâm, lại rất hiếu kỳ, quá khứ của anh là thế nào? Sao anh có thể từ một thiếu niên kiệt ngạo bất tuân biến thành bộ dáng trầm ổn dễ dàng tha thứ? Anh không hận Tưởng Thúc Dương con riêng này sao? Vì cái gì ở thời điểm kia anh nói chuyện với cô?
Bỗng nhiên trong lúc đó, Cố Nhược Ngu nổi lên lòng hiếu kỳ trước nay chưa có với người đàn ông trước mặt này.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...