Lăng Ngữ Yên mãi ngồi ngắm nhìn những chậu lan trên bệ cửa sổ mà không để ý người đang bước vào phòng nàng.
Nhìn nữ nhân chăm chú si mê thứ khác mà không để ý đến mình, trong lòng người kia có chút khó chịu.
Chàng hắng giọng: “À hừm”
“Điện hạ?”
Nghe tiếng phía sau, nàng giật mình quay đầu.
Trước mắt nàng là một nam nhân, trên người từ đầu đến chân một màu đen nhẹm.
Lăng Ngữ Yên chớp mắt khẽ hỏi: “Điện hạ, sao người lại đến đây?”
Lời vừa ra khỏi miệng, nàng hận không thể đánh bản thân một cái thật đau, nơi này là đâu chứ? Là vương phủ, điện hạ muốn đi đâu còn để nàng quản sao?
Trạch Hạo Hiên nhướng mày thích thú, ngồi xuống ghế bên cạnh nàng: “Ta đến thăm nàng không được sao?”
“Sao có thể không được chứ? Thần thiếp vui mừng còn không kịp”
“Vậy sao?”
Nụ cười trên môi nàng hơi đông cứng lại: “Là thật ạ.
Có ai không muốn ở cùng phu quân của mình chứ”
Điện hạ à, không phải là ngài nghi ngờ ta không thật lòng đấy chứ? Ngoài việc ta muốn trả thù cho kiếp trước ra thì mục đích thứ hai chính là muốn cùng chàng sống đến răng long đầu bạc đó.
Trạch Hạo Hiên cúi đầu nắm bàn tay của nàng, bỗng chân mày hắn hơi nhíu lại.
Lăng Ngữ Yên dù biết rõ chàng không có ý xấu làm hại mình nhưng với biểu cảm này, trong lòng nàng không nhịn được mà e sợ.
“Điện hạ, có chuyện gì hay sao?”
Nghe giọng nói êm tai phát ra bên cạnh, chân mày của Kiệt vương cũng dãn ra chút ít.
Chàng xoa xoa bàn tay lạnh buốt trong lòng, miệng nhàn nhạt nói: “Sao không biết tự giữ ấm thế?”
Lăng Ngữ Yên cười cười muốn rụt tay trở về nhưng lại bị người kia nắm chặt không chịu buông, nàng nhẹ nhàng cất giọng: “Mùa đông năm nào tay chân thiếp cũng đều lạnh như vậy, có làm thế nào cũng như vậy thôi.
Điện hạ không cần lo lắng những chuyện nhỏ nhặt thế này đâu”
“Sao không thể lo lắng chứ? Ta chỉ có một mình nàng là nương tử, người thân của ta ngoài những người trong cung ra thì chỉ còn lại một mình nàng”
[…]
Vài ngày trôi qua.
“Báo”
“Bẩm Hoàng Thượng, Định vương bị bọn phản quân bắt giữ.
Hiện giờ sống chết vẫn chưa rõ”
Tin tức ngũ hoàng tử- Định vương bị bắt làm dậy sóng cả kinh thành.
Lục cung cũng không tránh khỏi việc bàn tán ra vào.
Tại Trùng Hoa Cung.
“Phụ thân, sao người lại đẩy cháu ngoại của mình vào chỗ chết như vậy chứ? Định Nhị hiện giờ còn không rõ sống chết thế nào.
Việc gì cần tranh thì tranh, biết rõ là Quỷ Môn Quan sao người lại đẩy Định Nhi của ta vào chứ?”
Thanh Phi khóc đến sưng cả hai mắt, miệng không ngừng oán trách người đang đứng trước mặt.
Khương thừa tướng cứ vậy mà bị oán trách cũng không lên tiếng nói lời nào.
“Sao ta lại khổ như vậy chứ? Từ nhỏ đã là thứ nữ, bị các người đối xử tệ bạc.
Khó khăn lắm mới bước đến vinh hoa như ngày hôm nay, giúp các người nở mày nở mặt.
Các người vậy mà lấy oán báo ân, đẩy con trai ta đi vào đường chết.
Phụ thân, rốt cuộc người có xem ta là nữ nhi của người không?”
Cuối cùng, việc đi bình định lại quân phản loạn cũng trở về giao cho Kiệt vương.
“Điện hạ, người phải đi thật sao?”
Trạch Hạo Hiên bị câu nói của nàng chọc cho bật cười: “Không đi cũng phải đi.
Thánh chỉ đã truyền đến cửa rồi còn gì”
Lăng Ngữ Yên chớp chớp đôi mắt to tròn của mình, nhẹ giọng lấy lòng: “Điện hạ, trước kia ta có từng hỏi chàng…”
“Không được”
Câu nói của nàng còn chưa xong đã bị Kiệt vương lạnh lùng cắt ngang.
Lăng Ngữ Yên không biết lấy đâu ra dũng khí mà dám lên tiếng cãi lại người nam nhân trước mặt: “Điện hạ, thân thủ của ta rất tốt, đi bên cạnh sẽ không làm ảnh hưởng đến ngài đâu.
Ta chỉ muốn tận mắt nhìn thấy phản loạn thế nào thôi”
“Điện hạ, người cho ta theo đi mà, ta hứa sẽ ngoan ngoãn không làm ảnh hưởng đến đại cục đâu”
Không biết trong đầu Trạch Hạo Hiên nghĩ gì mà khi nghe nàng nói như vậy liền đồng ý ngay.
Điều này làm cho nàng cũng bất ngờ mà to mắt hỏi lại: “Điện hạ, người đồng ý thật sao?”
Trạch Hạo Hiên không lạnh không nhạt, liếc mắt về xe ngựa phía sau: “Còn không chịu nhanh chân lên”
“Thiếp đi ngay, người không được đổi ý đâu đấy”
Bỏ lại một câu, Lăng Ngữ Yên xách váy chạy về phía xe ngựa đang dừng chờ.
Nhìn bóng dáng chạy đi của nàng, khóe môi của chàng không nhịn được mà cong lên vui vẻ.
[…]
2 tháng sau.
“Chúc mừng điện hạ thành công bắt được phản tặc”
Lăng Ngữ Yên đứng trước liều, mắt nhìn nam nhân anh tuấn đang hiên ngang bước đến, miệng nở ra một nụ cười nhẹ nhàng.
Trạch Hạo Hiên nhướng mày, khóe môi đọng lại nụ cười nhàn nhạt.
Nữ nhân trước mắt da trắng, tóc đen, môi đỏ, đúng là xinh đẹp đến đọng lòng người.
Ánh mắt chàng dừng lại trên mái tóc đen láy, tay vương lên chạm nhẹ vào những bông tuyết đọng trên tóc nàng.
“Bên ngoài lạnh lắm, nàng ra ngoài đây làm gì?”
Lăng Ngữ Yên ôm cánh tay chàng, cười vui vẻ: “Chẳng phải người vừa đại thắng trở về sao? Thiếp ra đây chúc mừng người”
Trạch Hạo Hiên xoa xoa vai nàng, cất giọng trầm trầm: “Có nhiều cách để chúc mừng lắm.
Đâu nhất thiết phải chọn cách này”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...