Trùng Sinh Cực Sủng Minh Vương Phi

Editor: Bộ Yến Tử - Diễn Đàn  

___________

Lam Mặc Huyền và Hà Sơ Dương đứng ở cầu thang, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Lam Nhã và Lam Chi, bọn họ vẫn luôn không thích hai muội muội này, hoặc là nói chưa bao giờ xem hai người là muội muội, cũng không có tâm tư muốn giết họ, thế nhưng bây giờ bọn họ đã động sát ý.

Muội muội bọn họ muốn bảo vệ lại bị hai nữ tử này bôi nhọ, làm bộ làm tịch khiến Niệm Nhi muội muội ủy khuất, người như vậy khiến Lam Mặc Huyền cùng Hà Sơ Dương rất chán ghét.

"Đại ca, biểu ca!" Trong lòng Lam Nhã và Lam Chi vô cùng hoảng hốt, làm thế nào thì các nàng cũng không nghĩ tới Lam U Niệm lại đi cùng hai ca ca, lần này thật sự các nàng đã nói sai rồi.

"Ta không có muội muội như các ngươi, ta với biểu ca chỉ muốn dẫn Niệm Nhi đến xem pháo hoa thuận tiện ăn bữa cơm, như thế nào đã biến thành nam tử xa lạ hả?" Lam Mặc Huyền cao giọng nói: "Chẳng lẽ ngay cả ca ca nhà mình mà hai vị muội muội cũng không nhận ra sao?"

Bây giờ người xung quanh nghiêng lỗ tai nghe đều hiểu rõ, đây là kiệt tác hai tỷ tỷ khi dễ tiểu muội muội vừa trở về Lam phủ! Cùng ca ca mình đi xem yến hội lại bị tỷ tỷ mình bôi đen, hơn nữa hai vị tiểu thư Lam phủ lúc nãy còn dối trá như thế, khi nãy rất nhiều người cảm thấy Lam Nhã và Lam Chi hiểu chuyện giờ đây lại cảm thấy họ cực kỳ dối trá, chán ghét còn nhiều hơn chán ghét Lam U Niệm lúc nãy, dù sao cũng không ai muốn mình bị lừa gạt.

"Nhưng mà vừa rồi đúng là muội nhìn thấy nam tử xa lạ." Lam Chi không phục nói.

"Thật không biết An di nương dạy dỗ ngươi thế nào, hóa ra hai vị thứ nữ Lam phủ lại không biết lễ nghi thế này, rõ ràng biết Niệm Nhi là muội muội của mình còn muốn nghĩ cách làm bẩn danh nghĩa của nàng, quả thật không có giáo dưỡng!" Dù tính tình Hà Sơ Dương có tốt đi nữa, khi gặp được Lam Nhã và Lam Chi cũng không cần phong độ quân tử.


"Biểu ca." Bây giờ thật sự Lam Nhã đã đỏ vành mắt, dù sao thì lời nói của Hà Sơ Dương cũng không chút lưu tình, trong tửu lâu có rất nhiều người biết tỷ muội các nàng, đều bắt đầu chỉ chỉ trỏ trỏ tỷ muội họ, dẫu sao nếu như có thêm thanh danh chèn ép muội muội, về sau các nàng ở kinh thành sẽ bị ghét bỏ.

"Ta không gánh nổi tiếng biểu ca này của ngươi, ta chỉ có một muội muội, chính là Niệm Nhi. Ta cũng không muốn ngày nào đó có một muội muội ở sau lưng bôi nhọ danh tiếng của mình!" Hà Sơ Dương không hề cho Lam Nhã cơ hội giải thích, lời này chính là trần trụi đánh vào mặt Lam Nhã và Lam Chi.

Lam Mặc Huyền nhìn Hà Sơ Dương cố ý bôi đen danh tiếng Lam Nhã và Lam Chi trong mắt hiện lên chút hả hê, đối xử Niệm Nhi muội muội của bọn họ như vậy, dùng đạo của người trị người mới là tốt nhất, hắn không có đổ dầu thêm lửa đã là không tệ, cho nên lúc Lam Nhã chuyển ánh mắt cầu cứu đến trên người hắn, Lam Mặc Huyền làm như không thấy.

Chờ Hà Sơ Dương dạy bảo Lam Nhã và Lam Chi xong rồi, Lam U Niệm đứng dậy, thanh âm nhu hòa ấm áp bên trong ẩn chứa chút trong trẻo, dễ nghe cuốn hút lỗ tai bất cứ ai nghe thấy: "Hai vị tỷ tỷ không có chỗ sao? Không bằng cùng muội muội lên lầu ngồi đi!"

Cử chỉ của Lam U Niệm hào phóng khéo léo, không có vì chuyện vừa rồi mà sinh ra oán hận, đây mới là cử chỉ nên có của đích nữ Lam phủ, nếu như so sánh tư thái vừa rồi của Lam Nhã và Lam Chi, tất cả mọi người đều thiên vị Lam U Niệm, cảm thấy mặc dù Lam U Niệm không có lớn lên ở Lam phủ nhưng lễ nghi lại chu toàn hơn hai vị tiểu thư Lam phủ nhiều.

Lam Chi còn chuẩn bị nói gì đó sỉ nhục Lam U Niệm, từ nhỏ nàng ta đã bắt nạt Lam U Niệm nhiều lần, cho dù hiện tại cảm thấy nàng thay đổi nhiều nhưng vẫn cho rằng nàng vẫn là tiểu cô nương nàng ta hay đánh chửi. Lam Nhã giữ chặt muội muội không cho muội muội xúc động, trên lầu có vài vị công tử tuấn tú, ngay cả hai vị Vương gia đều ở đây, đã có cơ hội ở gần Tứ Vương gia, sao có thể lãng phí cơ hội này chứ?     

"Vậy thì đa tạ Tam muội muội!" Lam Nhã thi lễ, tựa hồ người vừa rồi vu khống người khác không phải là nàng ta. Lam U Niệm không thèm để ý, cùng hai ca ca đi đến lầu ba, Lam Nhã và Lam Chi âm thầm hưng phấn đi theo.

Lam U Niệm vừa tiến vào trong ghế lô, Vũ Lưu Ly liền chạy tới: "Lam cô nương, sao muội lại có tỷ tỷ không có đầu óc như vậy nhỉ?" Ở thời điểm chưa nhìn thấy Lam U Niệm, Lam U Niệm đã là nữ thần của Vũ Lưu Ly. Bây giờ mới phát hiện nữ thần của mình lại nhỏ như vậy, cho nên trừ sùng bái còn có thêm vài phần thương tiếc.


"Ha ha..." Thanh âm réo rắt bỗng chốc vang lên, tiếng cười như chuông bạc, nhìn đôi mắt khi cười cong cong như ánh trăng rằm cùng tiếng cười thanh thúy, khóe miệng Phong Dực Hiên kéo theo nụ cười mỉm, hắn sẽ cố gắng làm cho nữ hài kia vĩnh viễn đều vui vẻ.

Tiếng cười không làm bộ làm tịch làm cho tâm tư người ta sảng khoái, Kinh Vô An đến bên cạnh Lam Mặc Huyền nói: "Huynh có một muội muội thật tốt!", hắn cũng hy vọng mình có một muội muội vừa đáng yêu hiểu chuyện vừa rộng rãi tao nhã như vậy. 

"Nhưng ta... Không phải là một ca ca tốt." Lam Mặc Huyền nhìn muội muội cười ra tiếng, không khỏi đau lòng, cho đến tận bây giờ hắn cũng không biết muội muội đã từng trải qua những chuyện gì, vì cái gì mà luân lạc đến Trân Vị các, vì sao có đôi khi trong ánh mắt lại thê lương như lão nhân.

"Chỉ cần sau này đệ là ca ca tốt là được, ta cũng sẽ là ca ca tốt!" Hà Sơ Dương ôm lấy bả vai Lam Mặc Huyền trấn an, muội muội này đã quá cực khổ, cho nên sau này bọn họ sẽ bảo vệ nàng thật tốt.

"Tam muội muội." Bầu không khí tốt đẹp bị thanh âm giả vờ mảnh mai của Lam Nhã đánh vỡ, người trong ghế lô đều theo bản năng nhíu mày, dù là khi nào thì thanh âm của Lam U Niệm cũng đều tự nhiên và trong trẻo, mềm mại như gãi vào lòng người, nhưng còn Lam Nhã lại cố ý bẻ cong giọng nói, vừa nghe đã khiến người ta không thích.

"A! Tứ Vương gia, Minh Vương, các vị công tử bình an!" Lam Nhã và Lam Chi làm như vừa mới phát hiện người trong ghế lô, mặt ửng đỏ, khẽ quỳ gối thi lễ.

Nhưng mà lại không có người tới đỡ các nàng dậy như tưởng tượng, hơn nữa ngay cả hai chữ miễn lễ đều không có. Lam Nhã và Lam Chi chỉ có thể cứng ngắc thân thể cố gắng duy trì tư thế thi lễ của mình, còn người trong ghế lô căn bản không thèm nhìn hai người bọn họ.

"Tam muội muội." Lam Nhã biết rõ người trong ghế lô không muốn nói chuyện, cho nên gọi Lam U Niệm, trong thanh âm hàm chứa uy hiếp không tên, giống như đã từng uy hiếp tiểu Lam U Niệm cả ngày lẫn đêm lúc trước, bị đánh chửi cũng không dám nói cho phụ thân biết.


"Hai vị tiểu thư đứng lên đi!" Phong Hạ Kỳ vẫn lộ ra gương mặt tươi cười nhưng không có nhiệt độ như trước, nụ cười như vậy giống với mặt hồ ly Lam U Niệm nghĩ lúc trước, thật không biết vì sao mặt than Phong Dực Hiên lại có huynh đệ như vậy?

"Tạ Tứ Vương gia!" Lam Nhã đứng dậy cố ý di chuyển một bước đến bên người Phong Hạ Kỳ, trong mắt Phong Hạ Kỳ chợt lóe qua tia chế nhạo, hơn nữa không chỉ là Lam U Niệm mà những người khác đều ôm bộ dáng xem kịch vui.

Phong Hạ Kỳ nhìn thấy Lam U Niệm đang xem kịch vui, càng cảm thấy Lam U Niệm như vậy so với những Công chúa muội muội mình, không có mưu tính và cố ý lấy lòng, có thể tùy ý trêu đùa và tán gẫu, hơn nữa rõ ràng đệ đệ hắn rất thích tiểu cô nương này, chỉ sợ cũng xem tiểu cô nương này như muội muội, dù sao ở địa phương đó nào có tình thân?

"Ở bên ngoài không cần đa lễ." Phong Hạ Kỳ trở lại bên cạnh đệ đệ mình, Lam Nhã còn muốn đi theo, nhưng khi còn cách Phong Dực Hiên vài bước, Ám Nhất đột nhiên xuất hiện một chưởng đánh văng Lam Nhã.

Nếu như không phải thời cơ không đúng, nhất định Lam U Niệm sẽ khen một tiếng, Ám Nhất làm rất tốt! Đối đãi với Bạch Liên Hoa thì phải tàn nhẫn như vậy, mạnh mẽ đã kích! Nhưng coi như nàng không có lên tiếng, nhưng vui vẻ trong ánh mắt nàng bọn họ đều thấy rõ ràng. Phong Dực Hiên thấy nàng vui vẻ, vậy mà lại tự mình động thủ, lại đánh Lam Chi một chưởng, bọn họ cũng không có chân chính đả thương người, dù sao nếu như bọn họ muốn thương tổn người cũng rất dễ dàng, chẳng qua chỉ muốn tiểu cô nương này vui vẻ mà thôi.

Hai tỷ muội kinh hãi quỳ xuống, dù sao uy danh của Minh Vương các nàng dù là nữ tử khuê các vẫn rất rõ ràng. Minh Vương giết người không chớp mắt, tâm tình bất định, trong triều căn bản không có người dám tùy ý trêu chọc, huống chi truyền thuyết còn nói mắt Minh Vương từng giống như ma quỷ. Bây giờ dù mắt Minh Vương bình thường nhưng vẫn làm cho người ta có cảm giác lạnh như băng. Chuyện Minh Vương chán ghét nữ tử mọi người đều biết, hai người bọn họ đã quá hồ đồ rồi, chỉ nhớ Tứ Vương gia lại quên mất kiêng kị của Minh Vương.

"Minh Vương..." Lam Nhã và Lam Chi ân hận muốn chết, Lam Nhã quay đầu lại nhìn về phía Lam U Niệm: "Tam muội muội, muội cầu tình với Minh Vương được không?"

"Ơ..." Lam U Niệm chớp chớp đôi mắt to, người trong ghế lô đều vì cái chớp mắt của nàng mà tim đập mạnh: "Đại tỷ tỷ, Nhị tỷ tỷ, váy của hai người bị rách rồi, làm sao bây giờ?" Lam U Niệm giống như rất tò mò chỉ phần váy sau mông Lam Nhã và Lam Chi.

"A - -" Hai người lo lắng không biết làm thế nào cho phải, bởi vì quỳ cho nên càng có thể nhìn rõ vết rách trên váy, hai người nhất thời lo lắng đứng lên. Lam U Niệm cho Hà Sơ Dương một ánh mắt, Hà Sơ Dương vận khinh công bay xuống cầm hai chiếc áo choàng khoác lên cho Lam Nhã và Lam Chi.


"Hai vị tiểu thư vẫn nên về trước đi." Phong Hạ Kỳ cố nén ý cười nói, vừa rồi người trong phòng đều thấy được trò đùa dai của Lam U Niệm, thật ra y phục của các nàng không có bị rách gì cả.

Lam Nhã và Lam Chi thi lễ thì lập tức rời đi, khi  rời khỏi ghế lô, Lam U Niệm đột nhiên lên tiếng: "Đại tỷ tỷ, Nhị tỷ tỷ!"

Mặc dù hai người tức giận muốn giết chết Lam U Niệm, nhưng lúc này có người ngoài ở đây nên hai người phải duy trì hình tượng nên ngừng lại, mỉm cười quay đầu lại nhìn Lam U Niệm. Vui vẻ trong mắt Lam U Niệm càng đậm: "Hả, không có việc gì."

Hai người cắn răng quay đầu lại chuẩn bị rời đi, nhưng thanh âm Lam U Niệm lại truyền tới: "Muội muội chỉ muốn hỏi hai vị tỷ tỷ một chút, trên mông có vết rách to như vậy có lạnh hay không, gió có lùa vào không?"

"Đùng! - -" Lam Nhã trực tiếp từ cầu thang lầu ba lăn xuống dưới, người trong ghế lô đột nhiên cười lên ha hả, ngay cả Phong Dực Hiên đều giật giật khóe miệng, vẻ mặt sáng rực nhìn Lam U Niệm, đáy mắt lộ ra nhàn nhạt ấm áp và kiên định.

"Lam cô nương, cũng có lúc muội nghịch ngợm như vậy ư?" Vũ Lưu Ly như phát hiện ra chuyện ly kỳ gì, Lam U Niệm như vậy làm cho người ta có cảm giác rất gần gũi.

"Ta có nghịch ngợm như Vũ trang chủ sao? Đừng cho là ta không thấy khi các nàng té xuống, huynh đã làm rách hai cái lỗ đằng sau váy của các nàng!" Lam U Niệm cười trả lời, vốn dĩ y phục của hai người kia không có bị rách, nhưng lúc một người té cầu thang, một người lo lắng nâng đỡ, Vũ Lưu Ly lại dùng nội lực làm rách hai cái lỗ phía sau váy của hai người.

"Cái kia, cái kia không phải là vì trút giận cho muội sao?" Vũ Lưu Ly không được tự nhiên nói, dù sao làm như vậy tựa hồ thực không quang vinh, nhưng hắn vốn là người trong võ lâm nên không có nhiều quy củ, hiện tại nhớ lại liền có chút ngượng ngùng.

"Được rồi, huynh muốn chơi thì đừng kéo Lam cô nương ra làm cớ!" Phong Hạ Kỳ trực tiếp vạch trần.

Kỳ thực trong lúc vô tình, trừ Phong Dực Hiên ra ba người đều xem Lam U Niệm như tiểu muội muội, đây là sự tình chưa từng có, lòng đề phòng của bọn họ rất nặng, Lam U Niệm cũng thế, nhưng duyên phận thế gian chính là như thế, không có nhiều lý do, tin tưởng vui vẻ ở chung là vậy. Còn mục đích của Phong Dực Hiên thì không chỉ làm bằng hữu, chỉ là thấy Lam U Niệm buông xuống đề phòng nặng nề với hắn, hắn đã có cảm giác mình lại có thêm một bước tiến bộ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui