Trùng Sinh Cực Sủng Minh Vương Phi

Editor: Bộ Yến Tử - Diễn Đàn

- -- ------

"Sư phụ... " Phong Dực Hiên cung kính gọi lão nhân đang ngồi trong vương phủ một tiếng.

"Ai là sư phụ của ngươi hả? Ta không có đồ đệ như ngươi!" Quỷ Y Tử bất mãn nói: "Đừng tưởng rằng ngươi cướp được Tiểu Niệm Niệm của ta liền không kiên nể gì, ở trong lòng con bé ta vẫn là người quan trọng nhất!”

Nói đến đây Quỷ Y Tử càng cảm thấy không thoải mái, hung hăn trợn mắt nhìn Phong Dực Hiên một cái, ông vẫn luôn xem Tiểu Niệm Niệm là cháu gái, hiện tại tự dưng tên tiểu tử thối tha này nhảy ra tranh đoạt với mình, vì vậy trong lòng Quỷ Y Tử vô cùng khó chịu.

Phong Dực Hiên vô cùng kính trọng Quỷ Y Tử, không phải bởi vì y thuật và võ công của ông lão mà là vì địa vị của ông trong lòng Niệm Niệm, hắn rất rõ nàng xem ông lão trước mắt là người nhà, gia gia đã từng bảo vệ nàng, cho nên hắn vừa kính trọng vừa cảm kích Quỷ Y Tử.

“Ngài là sư phụ của Niệm Niệm, cũng chính là sư phụ của ta!” Phong Dực Hiên chắc nịch nói: “Ta và Niệm Niệm tuy hai mà một!”

Quỷ Y Tử vừa nén được giận lập tức “Vụt” cháy trở lại, giận đến mức hàm râu trắng cũng run lên, nhảy dựng lên quát: “Ta còn chưa đồng ý! Tiểu tử thúi nhà người chớ có đắc ý!”

Ám vệ ẩn xung quanh không khỏi đổ mồ hôi lạnh thay Quỷ Y Tử, sợ là thế gian này chỉ có sư phụ của Lam cô nương dám đối xử với chủ tử như thế, chủ tử lại cực kỳ yêu Lam cô nương nên mới có thể cung kính với trưởng bối mà nàng để ý.

“Vậy lão nhân gia ngài muốn ta phải làm thế nào mới chịu đồng ý?” Phong Dực Hiên trực tiếp hỏi, hắn hiểu, Niệm Niệm hy vọng Quỷ Y Tử có thể chúc phúc cho bọn họ, hơn nữa nếu như sau này hắn ở rể, Quỷ Y Tử lại làm khó hắn, Niệm Niệm bị kẹt ở giữa khẳng định rất khó xử.

May là Quỷ Y Tử không biết suy nghĩ của Phong Dực Hiên, nếu không chắc chắn sẽ đánh chết hắn, ông còn chưa đồng ý mà tiểu tử này đã muốn nhảy vào nhà của Tiểu Niệm Niệm? Không có cửa đâu!


"Ta sẽ nhìn biểu hiện của ngươi mà đánh giá, nếu ngươi dám làm Tiểu Niệm Niệm đau lòng, hừ!” Quỷ Y Tử đe dọa, ông cũng nhìn ra Tiểu Niệm Niệm có chút xem trọng nam nhân này, đứa bé kia khiến ông nhìn mà đau lòng, hiện tại nàng có thể tìm được người che chở cũng tốt, không thể lúc nào cũng tự mình vờ mạnh mẽ.

Phong Dực Hiên khẽ thở phào nhẹ nhõm, hắn hiểu mặc dù Quỷ Y Tử không quá mức chán ghét hắn, nhưng dù sao thì danh tiếng bên ngoài của hắn đúng là không được tốt lắm.

“Ta sẽ bảo vệ nàng thật tốt!” Phong Dực Hiên nghiêm túc cam đoan, đây cũng chính là việc bản thân hắn muốn!

Quỷ Y Tử là người từng trải, vừa nhìn liền biết nam tử trước mắt là người lạnh lùng tàn nhẫn, nhưng người như vậy chỉ cần yêu ai chắc chắn sẽ không thể buông tay, đó cũng là nguyên nhân vì sao ông không có phản đối. Ông biết đồ đệ Quỷ Nhất của mình rất thích Tiểu Niệm Niệm, nhưng Quỷ Nhất không có sự quả quyết như Phong Dực Hiên, Tiểu Niệm Niệm cần một nam nhân có thể vì nàng mà từ bỏ tất cả mọi thứ, còn Quỷ Nhất thì lại có quá nhiều thứ phải đắn đo.

“Ngươi phí công phí sức đưa lão phu đến phủ Minh Vương là vì chuyện gì?”. Quỷ Y Tử hỏi, vốn dĩ ông còn đang ở Trân Vị các thưởng thức món ăn mới của cửa tiệm, nào biết lại bị một đám ám vệ dẫn tới nơi này!

Phong Dực Hiên ngồi xuống đối diện Quỷ Y Tử, lạnh giọng hỏi: “Độc trên người Niệm Niệm …”

“Haizz!” Mặc dù bình thường nhìn Quỷ Y Tử như một lão ngoan đồng, nhưng khi nhắc đến độc trên người Lam U Niệm thì ông như trở thành người khác: “Có thể nói, mỗi lần độc phát tánh mạng của Tiểu Niệm Niệm đều rất nguy hiểm, hiện tại lão phu vẫn đang cố gắng nghiên cứu thuốc giải!”

“Cần những thứ gì?” Phong Dực Hiên đè nén lãnh ý cuồn cuộn trong lòng, lên tiếng hỏi!

Quỷ Y Tử biết rõ nhất định phủ Minh Vương có rất nhiều dược liệu trân quý, hơn nữa ông biết hắn cũng là một kì nhân, chỉ có điều hiện tại phương thuốc ông đang nghiên cứu vẫn chưa hoàn mĩ, không khỏi có chút thất vọng, nói: “Nếu cần gì lão phu sẽ nói cho ngươi biết! Hiện tại thân thể Tiểu Niệm Niệm rất yếu, mấy ngày nữa lão phu phải trở về Y Cốc, ngươi phải nuôi con bé trở nên trắng trẻo mập mạp một chút, nếu không …”

Không cần Quỷ Y Tử nói, Phong Dực Hiên cũng muốn vỗ béo nàng, bây giờ ôm nàng vào lòng cứ ngỡ nàng nhẹ như gió, khiến hắn lúc nào cũng có cảm giác không chân thật.


“Đầu bếp trong phủ nấu nướng rất ngon, sư phụ có muốn dùng chút thức ăn không?” Phong Dực Hiên hỏi, hắn từ chỗ Niệm Niệm biết Quỷ Y Tử tuy hành xử có chút quỷ dị nhưng đích thị là một lão ngoan đồng, hơn nữa còn vô cùng thích ăn uống vui đùa.

“Ngươi nói thật sao? Có sánh được với Trân Vị các không?” Quỷ Y Tử vô cùng hứng thú, miệng của ông đã bị Tiểu Niệm Niệm dưỡng hư rồi, món ăn bình thường ông vừa nhìn đã thấy chướng mắt.

“Mỗi người mỗi vẻ!” Phong Dực Hiên không chút khoa trương khẳng định, dù sao thì đầu bếp trong phủ chính là người giỏi nhất ở từng vùng, hắn đã từng xem nhẹ chuyện này, nhưng khi nghe đám người Ám Nhất gợi ý mới biết được, không chỉ Quỷ Y Tử thích ăn mà Niệm Niệm cũng rất thích.

Vì vậy, hầu như tất cả đầu bếp giỏi đều bị hắn đưa đến vương phủ, chỉ vì muốn thỏa mãn một điều duy nhất chính là nấu ra những món ngon cho người trong lòng của vương gia!

"Bẩm tiểu thư, Quỷ Y Tử lão nhân và đám người Đại công tử, Nhị công tử đều trở về rồi ạ!" Lam Khúc bước vào phòng bẩm báo.

"Bọn họ đều đã quay về rồi sao?". Lam U Niệm hỏi, nàng biết nhất định sư phụ sẽ đến, ông vẫn luôn canh cánh độc trong cơ thể nàng, còn Đại ca lại phải cùng sư phụ nghiên cứu thuốc giải, Nhị ca bọn họ cũng không thể ở lại kinh thành quá lâu, dù sao thì Vô Tình các vẫn cần người tọa trấn.

“Bây giờ Tam công tử vẫn ở kinh thành giúp tiểu thư chạy việc, còn Ngũ công tử thì đang huấn luyện ở Minh Quân!” Lam Khúc hồi đáp, thật ra nàng cảm thấy Đại công tử bọn họ trở về cũng đúng, bởi vì lúc họ còn ở kinh thành ngày nào tiểu thư cũng phải đề cao cảnh giác, rất sợ bọn họ sẽ bị thương.

“Nghe nói hình dạng bây giờ của Đại công chúa người không ra người quỷ không ra quỷ?” Lam U Niệm nhớ lại lời đồn mấy hôm nay nghe được, hỏi.

Lam Vũ cười có chút hả hê, đáp: “Đúng vậy, em nghe nói hiện tại cô ta từ thiếu nữ như hoa như ngọc trở thành một lão nhân, tám phần là trúng độc, nhưng mà loại độc này sao nhìn lại giống độc của Tam công tử nghiên cứu thế nhỉ?”


“Ta chắc chắn đó là độc do Tam công tử tạo ra, chỉ không biết là ai đã hạ trên người Đại công chúa thôi!” Lam Khúc cũng cười đáp, đối với bất kì người nào gây tổn thương cho tiểu thư bọn họ đều không thích.

"Xem ra chắc là do Ngũ ca làm!" Lam U Niệm cười nói, cũng chỉ có hắn mới có thể nghĩ ra trò trẻ con như vậy!

"Sao nàng lại thông minh như thế chứ?" Phong Dực Hiên bước vào khen ngợi, trong giọng nói tràn ngập cưng chìu!

Lam Khúc và Lam Vũ thấy Phong Dực Hiên đi vào lập tức mỉm cười lui xuống, hiện tại các nàng cũng bắt đầu tiếp nhận sự tồn tại của Minh Vương bên cạnh tiểu thư, hơn nữa kể từ khi có hắn tâm tình của tiểu thư cũng khá hơn nhiều, có đôi khi cũng học được cách dựa dẫm người khác.

“Xem ra chuyện này cũng có liên quan tới chàng!” Lam U Niệm rất tự giác chui vào ngực Phong Dực Hiên.

Đối với yêu thương nhung nhớ của nàng hắn hết sức hài lòng, trong mắt chợt lóe lên chút vui vẻ, ôm nàng nằm lên giường, nói: “Ta sẽ không để người khác làm tổn thương nàng!”

"Ừ!" Nàng tin hắn!

"Hôm nay sao ta lại có cảm giác chiếc giường này có vẻ rộng hơn trước rất nhiều?”. Phong Dực Hiên giả vờ không biết hỏi, thế nhưng khóe miệng đã sớm nhếch lên cao.

Lam U Niệm cũng không dài dòng, trực tiếp thừa nhận: "Ta bảo các nàng đổi cái mới rồi, nếu không lại để chàng tiếp tục ngủ trên sạp nhỏ, sao có thể thoải mái được?"

Phong Dực Hiên nghe nàng trực tiếp thừa nhận quan tâm mình, trong lòng ngọt ngào như ăn mật, hắn không biết phải làm thế nào mới có thể diễn tả được vui sướng trong lòng, vì vậy liền cắn lên má nàng một cái, mặc dù không dùng sức nhưng vẫn lưu lại dấu vết nhàn nhạt.

Bị hắn cắn nhẹ không đau đớn gì nhưng cảm giác tê dại đó càng khiến người ta khó nhịn, nàng tức giận trừng hắn một cái: “Sao chàng lại cắn ta? Chàng cầm tinh con chó ư?”

Phong Dực Hiên thấy dáng vẻ đáng yêu của nữ tử trong ngực không khỏi bật cười, tiếng cười trầm thấp truyền thẳng vào tai nàng.


Hắn lại tiếp tục đưa miệng lại gần má nàng, vô lại nói: “Chi bằng Niệm Niệm cũng cắn ta một cái xem? Một cái không đủ thì cắn thêm vài cái cũng được!”

Nàng không nhìn nổi dáng vẻ đắc ý của hắn, quả thật đã cắn trả, mặc dù hắn chinh chiến sa trường nhiều năm nhưng làn da lại vô cùng tốt, còn muốn trắng trẻo nhẵn nhụi hơn cả nữ tử. Nàng không hề thương hương tiếc ngọc, hung hăng cắn một cái suýt bật máu mới chịu buông ra.

Chờ khi buông ra nàng lại có chút hối hận, tại sao lúc nào nàng ở cạnh hắn cũng trở nên trẻ con như vậy! Bây giờ còn tự mình làm hắn bị thương!

Phong Dực Hiên không có lên tiếng cũng không có né tránh, chờ khi nàng buông ra trên mặt hắn vẫn là nụ cười vui vẻ, hỏi: “Trút hết giận chưa?”

"Haizz..." Lam U Niệm nhìn gương mặt tuấn lãng của hắn có một vết cắn khó coi bên má trái lập tức hết chỗ nói, bộ dạng bây giờ của hắn không còn chút uy nghiêm nào hết, nàng vội vàng lấy thuốc mỡ ra thoa cho hắn, oán giận: “Ta cắn chàng, chàng liền để ta cắn, nhìn bộ dạng này của chàng xem ngày mai làm sao mà ra ngoài?”

Hắn tùy ý nàng bôi loạn thuốc mỡ lên mặt, hết sức hưởng thụ cảm giác như thế: “Thì cứ để như vậy rồi ra ngoài, chỉ cần là nàng đưa ta đều nhận!”

Hiện tại coi như nàng đã có chút hiểu biết về hắn, nàng dám khẳng định hắn sẽ thực sự mang vết cắn đó đi rêu rao khắp nơi, ước gì khiến tất cả mọi người đều biết đó là do nàng cắn, đừng bị dáng vẻ thâm trầm của nam nhân này lừa, lúc ở cùng nàng hắn chỉ là một đứa trẻ.

“Không được. Hiên, nếu chàng dám để như vậy ra ngoài, chiếc giường này chàng đừng mơ nằm lên nữa!” Lam U Niệm trực tiếp uy hiếp.

Đột nhiên Phong Dực Hiên đổi tư thế đặt Lam U Niệm dưới thân, vui vẻ hỏi: “Không ngủ trên giường vậy ngủ trên người nàng có được không?” Hắn rất thích cảm giác Niệm Niệm ngủ trong lòng hắn, trái tim trống rỗng bấy lâu như được lấp đầy.

“Không được.” Nàng lập tức từ chối, mặc dù hiện tại nàng chưa thành niên, hắn thương nàng cũng sẽ không làm gì quá giới hạn, nhưng nàng không phải nữ hài không hiểu gì, có đôi khi bọn họ quá thân mật hô hấp của nam nhân này sẽ trở nên nặng nề, nàng có thể cảm nhận rất rõ.

Phong Dực Hiên có chút ít thất vọng nhìn Lam U Niệm, chỉ có điều hắn sẽ không dại gì mà chọc giận nàng, cho nên nói: “Trước khi dấu vết biến mất ta sẽ mang mặt nạ.”

Nàng ngẫm nghĩ một lát liền cảm thấy cách này cũng không tệ, vì thế đồng ý.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận