Edit: Witch
Người ngoài vẫn còn đang bàn tán về Hứa Đình Sinh, thiện ý ác ý đều có cả. Thế nhưng với tư cách là nhân vật chính, ba người Hứa Đình Sinh, Phó Thành và Hoàng Á Minh hoàn toàn tức nước vỡ bờ, lao vào học tập hết sức điên cuồng.
Không để ý đến chuyện bên ngoài.
Trong mắt thần Chu tràn ngập ý cười, vì để hủy bỏ hình phạt đối với ba người bọn họ mà suốt ngày cứ chạy lên chạy xuống phòng hiệu trưởng.
Trong mắt của bọn học, liền sinh ra một cảm giác nóng vội: Mấy lên cà lất phất phơ đều liều mạng cả, chúng ta cũng không thể thua được.
Bầu không khí học tập của mười lớp mười hai đều bắt đầu thay đổi. Về phần tình huống của lớp bảy hay các lớp khác ra sao Hứa Đình Sinh cũng không quan tâm lắm.
Phần học của Hứa Đình Sinh kỳ thật cũng khá đơn giản. Chương trình học lịch sử này cũng tương đồng rất nhiều với tài liệu mà anh dạy trước đây. Riêng địa lý thì cũng chỉ chiếm phần nhỏ trong ba khoa văn tống, nên cũng không cần tốt nhiều thời gian. Trong ba khoa văn tống kia cần tốn nhiều thời gian nhất chính là chính trị, đã từng làm Hứa Đình Sinh choánh choáng, nhưng cũng may là trí nhớ anh khá tốt.
Anh văn thì từng này đều làm qua một đề thi thử, rất nhanh đã có thể nâng cao khả năng "thực chiến" rồi.
Ngữ văn thì chỉ cần học thuộc lòng đề cương thi mà thôi, bởi vì đã được giới hạn rồi, mỗi ngày học một bài cũng khá ổn, thuận tiện phát triển lối hành văn.
Còn toán học gì vốn dĩ Hứa Đình Sinh đã định bỏ qua rồi, nhưng trước kia để bình ổn tâm trạng của Phó Thành và Hoàng Á Minh nên anh đã từng đề nghị để họ bổ túc môn toán cho mình, vậy nên rốt cuộc cũng không thể mặc kệ được. Đương nhiên anh cũng không có ý định học quá kỹ, bởi vì căn bản là không thể nào. Sách lược của anh là chọn một lĩnh vực dễ gặm để học thôi. Ví dụ như giáo viên đã nói trong kỳ thi đại học người ta ra tổng cộng bao nhiêu dạng toán, thì cũng chỉ có nhiêu đó mà thôi. Hứa Đình Sinh quyết định chọn hình học phẳng và hình học không gian. Sau đó thì để cho Hoàng Á Minh và Phó Thành mỗi người chọn một chuyên đề, giúp anh củng cố.
Kỳ thật tất cả tinh lực của Hứa Đình Sinh đều đặt lên thân Hoàng Á Minh và Phó Thành.
Hai người kia vốn dĩ học được toán, nhưng vì để phụ đạo thêm cho Hứa Đình Sinh mà đã nghiên cứu sâu hơn một chút. Khi một học sinh lại đứng từ góc độ của giáo viên để chải chuốt tri thức, tìm kiếm quy luật cũng như kỹ xảo để giải bài thì sẽ có tiến bộ rất nhiều.
Hứa Đình Sinh đã nhớ kỹ những kiến thức quan trọng có trong kỳ thi đại hoc năm đó. Ngũ trung tàng nhất, thập trung tàng nhất, nhất thị đồng nhân, phó thị nhân, bọn họ bắt buộc phải học thuộc hết cả.
Căn bản tiếng anh của hai người bọn họ đều khá kém, mấy lần Hứa Đình Sinh lôi kéo bọn họ giải đề, phát hiện tựa hồ không thể tiến bộ được. Thế nên cũng không miễn cưởng nữa, chỉ đề ra quy định mỗi ngày bọn họ phải học thuộc một vài từ đơn, xem như có thể hiểu được một số nghĩa là được, không cần phải viết được.
Ngoài ra thì chính là thời gian nói chuyện phiếm. Thỉnh thoảng Hứa Đình Sinh sẽ cố ý đề cập đến một ít vấn đề liên quan, ví dụ như Beckham, Barty, còn nhắc đến Argentina, nói là năm 1982 thiếu chút nữa bọn họ đã giành được cúp vô địch thế giới. Rốt cuộc đến năm 1986 họ mới được đăng quang. Mà kỳ thi đại học thật sự cũng có một câu hỏi lý giải về tinh thần của đội tuyển Argentina.
Mà trong cuộc trò chuyện của bọn họ còn xuất hiện thêm một nội dung nữa.
"Bọn họ thật sự hợp lại" và" Bọn họ tạm thời ôm chân Phật."
Hoàng Á Minh và Phó Thành bị giày vò đến không chịu nổi, đột nhiên xuất hiện cảm giác.
- Đình Sinh, mày... Làm sao lại giống giáo viên thế?
Hứa Đình Sinh chợt lặng thinh: "Ông đây vốn là giáo viên, còn là giáo viên ở trường cấp hai nổi tiếng nhất Tiệm Nam."
***
Thứ sáu. Hình phạt đã đến.
Kỳ thật, sau khi sống lại, Hứa Đình Sinh không muốn nhớ đến chuyện này nhất, cũng không hề chú ý đến nó. Những người còn sống sót trước đây cũng đã thông qua mọi phương tiện hoặc giả là ít nhiều cũng từng trông thấy hoặc nghe thấy từ này: Dịch cúm gia cầm.
Nhưng người ở huyện nhỏ vĩnh viễn là như vậy. Ví dụ như truyền hình đưa tin bệnh bò điên, người nơi này sẽ nghĩ là thịt bò bán ở Mĩ sẽ không đến được chỗ bọn họ. Vì thế sẽ không để ý đến. Giống như dịch cúm gia cầm vậy, lúc đầu nghe nói qua nó đang bùng phát ở Quảng Đông, Hồng Kông, người ở huyện nhỏ sẽ cảm thấy thưởng cảm nhưng cũng không nghĩ đến là nó sẽ liên quan gì đến mình.
Nhưng thật sự thì lúc này nó đã đến.
Tiệm Hải phát hiện ca nhiễm bệnh thứ mười một, con số vẫn không ngừng tăng lên.
Ở Tiệm Nam thì đã phát hiện ba trường hợp, số người mắc bệnh vẫn còn đang tăng dần.
Ở huyện Lệ Bắc tuy tạm thời chưa phát hiện, nhưng theo số người ra bên ngoài làm công đang chạy nạn về đây rốt cuộc khủng hoảng cũng bạo phát. Vốn chuyện chỉ có ở trên đài báo rốt cuộc cũng rơi xuống trên đầu mình rồi.
Trường học yêu cầu mỗi lớp học phải đo thân nhiệt của mình sau đó đăng ký báo cáo.
Lúc tin tức này được công bố, trong lớp còn có một nữ sinh đang phát sốt.
Cô nhóc ngồi lặng thinh một lúc sau đó liền bật khóc, vừa nức nở vừa nói:
- Xong rồi, có lẽ mình sẽ chết rồi.
Bạn trai cùng lớp chợt ôm lấy vai cô nhóc, khẽ hôn một cái:
- Mình đi với bạn.
Tựa như lô cốt nổ sẽ dấy lên nhiệt huyết của vô số chiến hữu. Chuyện này cũng khiến cho dũng khí của nhiều người tăng lên.
Hoàng Á Minh nghiêm mặt hỏi Đàm Thanh Linh xem cô ấy có phát sốt hay không. Còn Diêu Nhu thì không tự chủ liếc nhìn Hứa Đình Sinh một cái, biểu cảm rất không được tự nhiên.
Hứa Đình Sinh ngồi ở phía trước.
- Tháng ba, tháng tư 2003, rõ ràng mình đã quên mất dịch cúm gia cầm này.
Trong trí nhớ của anh, trước lúc thi đại học một đoạn thời gian, mỗi ngày đến lớp đều phải đo thân nhiệt. Người phát sốt sẽ được báo cáo lên đưa cách ly với những người khác. Thậm chí trong mấy hôm thi đại học, những người có thân nhiệt hơi cao một chút cũng sẽ được sắp xếp một mình một phòng thi, hai thầy giám thị sẽ đứng quan sát chằm chằm một người.
Hứa Đình Sinh biết rõ cuối cùng thì huyện Lệ Bắc cũng không xuất hiện ca dịch cúm nào, nhưng anh nhớ đế một chuyện khác chính là kỳ thi đại học của Phó Thành.
Vốn dĩ trường thi sắp xếp cho Phó Thành ngồi song song bên phía tay phải với Hứa Đình Sinh. Nhưng vì vào ngày thi, nhiệt độ cơ thể của cậu ta hơi cao nên được xếp riêng một phòng thi. Một mình thi một phòng, không thể trao đổi còn chưa tính, còn bị hai lão giáo thị cứ nhìm chằm chằm vào, hơn nữa còn lo lắng xem có phải mình đã nhiễm vi rút cúm hay không. Tâm tình Phó Thành hoàn toàn sụp đổ, khiến cho kết quả kỳ thi tệ hại vô cùng, ngay cả khoa chính quy cũng không đậu, đành phải ôn lại một năm.
Mấy tháng trước khi kỳ thi đại học bắt đầu, hai người bọn họ cũng hết sức nỗ lực học hành cùng Hứa Đình Sinh, thành tích cũng theo đó tăng lên đáng kể. Nếu như không phải chuyện ngoài ý muốn kia xảy ra thì kết quả của hai người bọn họ sẽ tốt hơn, sau đó vận mệnh cũng có thể thay đổi.
Ở kiếp này, nỗ lực thì không nói đến nữa, còn có trước mắt bọn họ đã biết được tuyệt đại tin mật, thành tích nhất định sẽ nhảy vọt đáng kể đấy.
Nhưng mà lúc này sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn sao?
Bất kể là như thế nao thì trước tiên cũng phải suy nghĩ biện pháp ứng phó đã.
Hứa Đình Sinh suy nghĩ một chút, đã đưa ra được chủ ý, anh đã biết trước tình huống thế nên cũng không có gì khó.
Hứa Đình Sinh lại dời lực chú ý vào dịch cúm lần này.
- Dịch cúm gia cầm, rễ bản lam, giấm trắng.
Ba từ này ở liền một chỗ, Hứa Đình Sinh đột nhiên nhảy dựng.
Ba năm sau khi dịch cúm gia cầm bùng phát, Hứa Đình Sinh cũng đã từng điên cuồng tranh mua rể bản lam cái được gọi là thần dược kia. Tất cả tiệm thuốc trên cả nước trong thời gian ngắn đều bị cháy hàng vị thuốc này, hơn nữa giá cả còn tăng lên gấp năm gấp mười lần. Ở chợ đêm, một hộp rễ bản lam có thể đổi được một bao thuốc lá.
** Rễ bản lam: Một vị thuốc Bắc dùng để giải nhiệt, tiêu độc.
So với rễ bản lam thì giấm trắng còn đắt đỏ hơn. Một lọ giấm trắng có giá một khối, nhưng trước lúc đại dịch cùng phát, cũng với giá đó nhưng có thể mua được năm mươi thậm chí là một trăm lọ.
Tuy rằng hành động này về sau sẽ bị cười nhạo và phê phán rất nhiều, nhưng thật sự thì trong đợt dịch nào bùng phát với quy mô lớn hành vi tương tự cũng sẽ xảy ra thôi. Dân chúng thật sự tin vào thần thoại rễ bản lam, hoặc là để tự an ủi chính mình một chút, tóm lại là bọn hắn không thể thờ ơ lạnh nhạt được.
Trên thực thế, đối diện với tình hình bệnh dịch đáng sợ dù là người nào thì cũng cần được an ủi tâm lý.
Hứa Đình Suy suy tư một hồi thoáng có chút tiếc nuối. Đây vốn là cơ hội kiếm tiến thật tốt sau khi sống lại, tiếc là đã muộn mất rồi.
Kiếp trước Hứa Đình Sinh đã từng xem một bài phân tích trên báo, đại khái cũng hiểu rõ bối cảnh tranh mua kia. Trong tết nguyên đán, Quảng Đông đã xuất hiện một đợt mua hàng rầm rộ như thế. Bây giờ đã là cuối tháng ba sắp sang tháng tư rồi, dù là rễ bản lam hay là giấm trắng thì cũng đã được người có chí khống chế cả rồi. Bọn họ đang áp súc số lượng hàng, đợi tình hình bệnh dịch lên man.
Đừng nói là Hứa Đình Sinh không có tiền vốn, cho dù hắn có cũng không thể có được khả năng có được nguồn cấp hàng lớn như vậy.
Sau khi tiếc nuối một hồi, đến giờ tan học buổi trưa, Hứa Đình Sinh vẫn kéo Hoàng Á Minh và Phó Thành ra ngoài. Cả ba người bò lên tường vây, chung lại ba nghìn khối tiền, đương nhiên chủ yếu là do quan nhị đại Phó Thành góp đấy.
Ba người chạy đến tiệm thuốc đông y trong huyện Lệ Bắc quét sạch một hồ, mua rễ bản lam và giấm trắng cao hơn giá thị trường một chút sau đó giấu ký trong kho củi nhà Phó Thành.
Ba nghìn khối tiền không dùng hết bởi vì có không ít chủ tiệm đã nắm được tin tức, nên vẫn trữ hàng cho mình, đương nhiên sẽ không bán cho ba người Hứa Đình Sinh.
Trong kho củi chất một đóng rương lớn, những món hàng dự trữ này vốn là Hứa Đình Sinh chuẩn bị cho người nhà của mình và người nhà của hai thằng bạn kia, tránh cho bọn họ bị chặt chém.
Đương nhiên đến lúc có dư thì anh sẽ có thể kiếm thêm chút lãi rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...