Trùng Sinh Chờ Em Lớn

Dịch giả: Ma Đạo Tử + Kem Bơ(Witch)

Ngày hôm sau, mặc dù cha mẹ không tán thành nhưng Hứa Đình Sinh vẫn kiên quyết trở lại trường học. Bởi vì anh biết rõ, nếu ngày hôm nay, ngày 27, mà không về trường thì e rằng sau đó cha mẹ anh lại càng không dám cho anh trở lại nữa.

Ngày 18, bệnh nhân nghi vấn là mắc SARS kia sẽ nhảy lầu chạy trốn vào buổi sáng. Toàn bộ huyện Lệ Bắc lâm vào khủng hoảng.

Cha Hứa đạp xe đạp tiễn Hứa Đình Sinh đến trường.

Được cha lai đi trên chiếc xe đạp cũng là ký ức của rất nhiều người khi còn bé, Hứa Đình Sinh cũng đã lâu rồi không được cha mình lai đi như vậy. Anh đung đưa đôi chân, thong dong nhìn cảnh vật xung quanh.

Một tòa cao ốc đang được xây dựng xuất hiện trong tầm mắt anh.

Cao Ốc Kim Thành, tuy rằng nó thật sự không xứng với cái danh từ cao ốc này, thế nhưng nó chính là tòa kiến trúc có hơn mười tầng đầu tiên trong lịch sử của huyện Lệ Bắc. Ở nơi đây sẽ xuất hiện khách sạn Tinh cấp (2) và siêu thị tự chọn cỡ lớn đầu tiên của huyện Lệ Bắc.

Kinh doanh của khách sạn liên quan đến quá nhiều thứ, bao gồm mạng lưới quan hệ, bộ phận liên lạc, tiền công, ăn uống,v.v... Đây là những nhân tố quan trọng để phát triển khách sạn thời kỳ này thế nhưng Hứa Đình Sinh lại hoàn toàn không thể chuẩn bị được một lượng tài sản lớn đến vậy.

Thế nhưng trong trí nhớ của anh, cho đến năm 2015, siêu thị nơi đây vẫn là một trong vẻn vẹn hai siêu thị cỡ lớn của huyện Lệ Bắc, tiền vào như nước.

Có lẽ bởi vì thị trường chưa đủ lớn thế nên cho đến tận năm 2015, những huyện thành nhỏ như Lệ Bắc, bao gồm cả tám cái huyện cấp dưới còn lại của thành phố Tiệm Nam đều không được Wal-mart hay RT-Mart (3), những hệ thống siêu thị lớn đến đặt chi nhánh.

Nói cách khác, đây chính là một con gà đẻ trứng không ngừng, qua nhiều năm lợi nhuận vẫn không suy giảm, hơn nữa còn có thể khuếch trương ra cách huyện thành khác, lũng đoạn thị trường.

Ý nghĩ này làm Hứa Đình Sinh cảm thấy hưng phấn thế nhưng rất nhanh sau đó khi nghĩ đến trong nhà chỉ còn tổng cộng hơn 3 vạn tiền thì anh cũng không khỏi chán nản.

- Cha, cha nói xem một cao ốc lớn như vậy thì tầng dưới cùng nên kinh doanh gì là lãi nhất? - Hứa Đình Sinh giả vờ lơ đãng hỏi.

Cha Hứa suy nghĩ một chút rồi nói:

- Cha đây thì nghĩ được cái gì chứ, chắc chắn là cha cũng thể ở chỗ đó mà xây lò đốt gạch rồi.

Hứa Đình Sinh cười nói:

- Con cảm thấy nếu mở được siêu thị lớn thì quá tốt. Con mấy ngày nay đi ra ngoài có nhìn thấy một siêu thị tự chọn cỡ lớn, ở bên trong cái gì cũng có bán, khách hàng tự đẩy xe đồ đi mua sắm rồi chọn đủ thứ đến chỗ tính tiền. VIệc làm ăn tốt đến không thể tốt hơn nữa, mấy cái quầy thu ngân đều bận vô cùng, trong huyện chúng ta vẫn chưa có loại siêu thị cỡ lớn như vậy, nếu như có thể mở ra thì nhất định sẽ đắt khách lắm.

Cha Hứa nhìn tòa cao ốc trước mặt, trong lòng đánh giá một chút rồi lắc đầu nói:

- Cái đó cần quá nhiều vốn, nhà chúng ta không thể kinh doanh nổi đâu.

- Đúng vậy. - Hứa Đình Sinh suy nghĩ một chút rồi cũng không tiếp tục chủ đề này nữa.

- Khó trách tất cả mọi người đều nói nguồn vốn luôn là khó khăn nhất.


Hứa Đình Sinh có chút buồn bực, bản thân kiếp trước không có hứng với xổ số, nếu không, có thể nhớ được mấy dãy số kép thì tốt biết mấy.

Cha Hứa đưa Hứa Đình Sinh đến tận cổng trường.

Đoạn đường từ cổng đến phòng học lớp 12.10 có vô số ánh mắt nhìn anh chằm chằm, lại còn bàn tán xì xào khiến Hứa Đình Sinh có chút không hiểu thấu, nhiều đến mức có thể sánh kịp với hôm anh bị gọi lên đài tự kiểm điểm rồi.

Những ánh mắt lời bàn tán này có chút đồng tình hoặc là khó hiểu, lại có vài người thể hiện sự cười nhạo và châm chọc.

Thậm chí trên đường đi còn có mấy người quen đi đến an ủi Hứa Đình Sinh:

- Đừng tức giận, còn có thời gian, lần sau cố gắng vậy.

Cũng có người bất đắc dĩ nói:

- Như cậu đã nói trước đó rồi đấy, chỉ cần có mục tiêu là được, cậu đấy, đừng để ý quá, đừng quan tâm người khác nói gì, tự mình biết là được rồi, từ từ sẽ tốt hơn.

"Nhìn điệu bộ này chẳng lẽ bài thi của mình rất tệ?" Hứa Đình Sinh có chút nghi hoặc, theo như suy đoán của anh thì lọt vào tốp 20 cũng không phải là chuyện khó.

Hứa Đình Sinh bước vào phòng học, dưới cái nhìn chăm chú yên lặng của cả lớp tiến về chỗ ngồi, Hoàng Á Minh và Phó Thành thì tỏ vẻ áy náy cầm bài kiểm tra bước đến.

- Thật xin lỗi, hai chúng tao phụ đạo cho mày đi xuống rồi. - Hoàng Á Minh mặt mày ủ rủ nói.

- Tình huống như thế nào? Đừng có bày ra bộ mặt đen thui đó nữa, dọa tao sợ rồi đấy. - Hứa Đình Sinh nói.

Phó Thành đặt bài kiểm tra trong tay lên bàn Hứa Đình Sinh.

Toán học 62 điểm.

Hứa Đình Sinh thật sự muốn móc cái cục tẩy đã biến thành xúc sắc dưới ngăn bàn lên hôn một cái, vận khí của anh thật sự quá nghịch thiên rồi.

Bản thân Hứa Đình Sinh rất hài long, nhưng Hoàng Á Minh và Phó Thành thì lại không nghĩ như vậy, bởi vì trong khí niệm của bọn họ, tuy rằng Hứa Đình học không được tốt lắm, nhưng nếu là bình thường thì thi khoảng 90 điểm vẫn là có khả năng, kết quả bây giờ sau khi được hai người bọn hắn phụ đạo một hồi thì rớt xuống còn 60 điểm, vậy nên cả hai người đều có chút áy náy.

- Bọn mày thì sao? Thi được bao nhiêu điểm? - Hứa Đình Sinh có chút hưng phấn hỏi.

- 128.

- 134.

- Làm bài tốt thế?

- Đúng thế.


Hai "thầy giáo" lỡ phụ đạo cho học sinh của mình đi xuống lại tăng thêm một phần áy náy.

- Các môn khác thì sao? - Hứa Đình Sinh lại hỏi.

- Còn chưa có kết quả.

Hai người bọn họ giải thích một phen, cuối cùng Hứa Đình Sinh cũng đã hiểu rõ.

Bởi vì liên quan đến dịch SARS nên lần này chấm thi cũng chưa được thống nhất, là trường cấp bả tự tổ chức và có được sự hỗ trợ phê duyệt của các giáo viên cấp hai.

Bản thân Hứa Đình Sinh cũng đã tham gia chấm thi rất nhiều lần, biết rõ chấm điểm các môn khác nhau cũng cần thời gian khác nhau, ví dụ như để chấm bài lịch sử thì cần rất nhiều thời gian, xét tương đối thì bài thì của khoa Văn thì toán học và địa lý sẽ có điểm sớm nhất.

Lần này cũng không ngoại lệ, môn toán là môn chấm thi xong đầu tiên, nhưng địa lý lại ở trong bài thi tổng hợp tự nhiên xã hội, còn phải chờ hai tổ lịch sử và chính trị chấm bài xong nữa mới công bố thành thích, vì thế trước mắt chỉ có điểm môn toán là được công bố mà thôi.

Thế nên bởi vì khoác lác sẽ đạt thành tích lọt tốp 20 nên điểm thi của Hứa Đình Sinh rất được mọi người chú ý. Điểm toán 62 điểm, kết quả này đã được điên cuồng truyền bá ra ngoài, từ lớp 12.10 cho đến bốn lớp khoa Văn cho đến toàn bộ khối 12, rồi đến hơn phân nửa trường học.

Bài thi được 62/150 điểm.

- Cậu ta đã nói gì? Muốn vào tốp 20 sao?

Vì vậy bàn tán, cười nhạo, cảm thông tất cả đều có.

- Hai người bọn mày có phải thấy rất xấu hổ hay không?

Hứa Đình Sinh quay sang nói với Hoàng Á Minh và Phó Thành.

Hai người bọn họ cũng không lên tiếng, nhưng biểu cảm của họ còn khẳng định hơn cả câu trả lời.

- Vậy giữa trưa mời tao ăn cơm đi, tao muốn ăn rau xào ở lầu ba.

-... Đi.

Lúc Hứa Đình Sinh đang hưng phấn không thôi vì tự dưng được mời rau xào thì Diêu Nhu bước đến.

Mặc dù Diêu Nhu có chút giống tomboy, bình thường cũng rất tiêu sái, nhưng dù sao cũng chỉ là một cô gái nhỏ, còn là một cô gái sắp sửa có mối tình đầu, vì vậy vào ngày kia sau khi đồng ý với Hứa Đình Sinh thì cô ấy liền không được tự nhiên. Bình thường ở trong lớp học cũng không giống như lúc trước, số lần tụ họp với ba người Hứa Đình Sinh, Hoàng Á Minh, Phó Thành một chỗ cười cười nói nói cũng ít hơn.

Ở bên trong sự quan sát chăm chú của mọi người, Diêu Nhu đặt mông ngồi xuống cạnh Hứa Đình Sinh.


Chuông vào học vang lên, bàn cùng bàn Hứa Đình Sinh quay lại, Diêu Nhu có chút ngỡ ngàng, lúng túng:

- Tiếp theo là tiết tự học, cậu đổi chỗ với mình được không? Mình... Mình ngồi bên này.

- Oa.

Bạn cùng lớp bắt đầu ồn ào.

Trước khi sống lại, Hứa Đình Sinh đã thích Diêu Nhu gần hai năm, tuy rằng Diêu Nhu không đồng ý nhưng cũng chưa từng cự tuyệt. Vì thế trong mắt các bạn học quan hệ của bọn họ thuộc về trạng thái là người yêu nửa công khai, lần này thì xem như là chính thức công khai rồi.

Bàn cùng bàn nháy mắt trêu học sau đó dọn mấy cuốn vở đi qua.

Có mấy người còn không biết xấu hổ chạy đến chúc phúc.

- Nhìn cái gì, học bài đi.

Rốt cuộc Diêu Nhu cũng lấy lại khí chất phóng khoáng, hét một câu, các bạn học sau khi cười to một trận thì lần lượt xoay người qua chỗ khác, vùi đầu học bài.

Sau khi rất phóng khoáng thì Diêu Nhu lại không biết làm thế nào nhìn nhìn Hứa Đình Sinh:

- Cậu... Cậu đừng nhụt chí, một lần sai lâm không có nghĩa gì cả, mình thấy cậu đã rất cố gắng.

Hứa Đình Sinh mỉm cười gật đầu, nói thật ra giờ phút này anh có chút ấm áp và cảm đọng. Bình thường Diêu Nhu vốn không có biểu hiện ôn nhu quan tâm người khác như vậy, bây giờ cô như thế, không thể nghi ngờ là đang cố hết sức rồi, ý vị trong đó không cần nói cũng hiểu.

Hứa Đình Sinh biết rõ điều này là rất khó với cô ấy.

- Cậu xem qua bài thi của mình đi, mình giảng lại cho cậu một chút, tuy thầy giáo sẽ giảng lại nhưng mà lúc mình giảng đoạn nào không hiểu cậu có thể hỏi.

Diêu Nhu nói.

- Được, cảm ơn.

Trong tình thế trước mắt, dù cho Hứa Đình Sinh không muốn học toán thì cũng không thể không đáp ứng.

Cả một tiết Diêu Nhu kiên nhẫn cẩn thận, vì để không lãng phí tâm ý của cô ấy, Hứa Đình Sinh cũng rất nghiêm túc lắng nghe cả một tiết, thỉnh thoảng còn đặt câu hỏi.

Hứa Đình Sinh chợt phát hiện kỳ thật nếu nghe anh vẫn có thể hiểu một chút.

Trong mắt các bạn học, hình tượng "cô dâu mới" nỗ lực dẫn dắt này thật sự quá ấm áp.

- Giữa trưa cùng ăn cơm không? Hoàng Á Minh và Phó Thành mời, chúng tôi đến lầu ba ăn.

Sau khi tan học để bày tỏ lòng cảm ơn, Hứa Đình Sinh lên tiếng mời.

Diêu Nhu có chút do dự, kỳ thật bình thường cô cũng khá gần gũi với Hoàng Á Minh và Phó Thành nhưng nếu bây giờ ăn cơm với thân phận là bạn gái của Hứa Đình Sinh cũng khác với lúc còn là bạn thân.

Đi hay không đây?


- Đi chung đi. Đi chung đi.

Phó Thành chạy đến gần nói.

- Ừ. Được.

Diêu Nhu cứ như vậy ngây người u mê đồng ý.

Thời gian cơm trưa, đa số tất cả mọi người đều tập trung trên đường từ lớp học đều lầu ăn. Bữa sáng có vài người đã ăn, không ăn, trước bữa tối còn có thời gian ngoại khóa nghỉ ngơi, mọi người sẽ phân tán hơm một ít. Chỉ có thời gian cơm trưa là ngay sau khi tan học, tất cả mọi người đều khuynh sào xuất động.

Trên đường đi đầy ắp người.

Hứa Đình Sinh có cảm giác như mình như một chú khỉ của gánh xiếc đi giữa biển người.

Bởi vì có sự tuyên truyền của chủ nhiệm lớp 12.7 nên lời nói ba hoa của Hứa Đình Sinh lúc trước cũng đã sớm truyền rộng rãi rồi. Sau đó lại đến lúc anh bị bắt lên đài, chuyện ca hát trên mái nhà, hay là thế giới lớn như vậy, đánh nhau vì nữ sinh, những chuyện này đều được lan truyền và thành chủ đề bàn tán của mọi người. Thế nên lời khoác lác lọt tốp 20 của Hứa Đình Sinh càng được chú ý hơn.

Rất nhiều người đang mong đợi nhìn thấy kết quả này.

Từ kết quả môn toán thì xem ra lời khoác lác sắp biến thành trò cười rồi.

Hứa Đình Sinh đi trong đám người, ánh mắt thì có thể bỏ qua nhưng mà những lời bàn tán thì không thể không nghe thấy.

- Nhanh nhường đường đi, đại thần đến rồi.

- Đây là Hứa Đình Sinh sao? Thế giới lớn như vậy, em muốn đi nhìn xem, xem ra thật sự là về nhà nhìn khoai lang rồi.

- Vì sao nói như thế?

- Cậu không biết sao? Toán cậu ta được 62 điểm thôi.

- Ồ?

- Có ít người vì muốn lôi kéo sự chú ý mà ngay cả mặt mũi cũng không cần.

- Mọi người đứng trước mặt người ta nói những lời này không phải quá đáng rồi sao?

- Lão tam, tao nhớ lần trước mày đặt cược hắn thắng đấy. Làm sao bây giờ? Mời tao ăn cơm đi.

- Đợi tao đến cuối tuần mới có tiền mời, thế nhưng mà... Bọn mày đừng có ở chỗ này mà bàn tán được không, để hắn nghe được có vẻ không hay lắm.

- Ôi, đã hại mày thua, đau lòng cho hắn sao?

(1) Hán Việt: đương đại thoại biến thành tiếu thoại. Nguồn gốc là tác giả muốn chơi chữ, từ đại thành tiểu. Theo mặt chữ là nói lớn thành nói nhỏ, và đồng thời hai chữ "đại thoại" và "tiểu thoại" cũng có nghĩa là nói khoác và trò cười.

(2) Như là khách sạn... sao ở Việt Nam, vd: 3 sao hay 5 sao, ở chỗ này không nói rõ là mấy sao.

(3) Hai hệ thống siêu thị có doanh thu lớn ở Trung Quốc, Wal-Mart là của Mĩ, RT-Mart của Đài Loan.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận