Dịch: Ma Đạo Tử
Vào giờ nghỉ trưa ngày hôm sau, trong buổi phát thanh phó hiệu trưởng nói:
- Thầy biết là gần đây các em đều vô cùng áp lực. Thực tế mà nói, học sinh cấp ba áp lực rất lớn, trường học cũng hiểu cho các em, cũng tận lực bỏ qua. Thế nhưng, hy vọng các em có thể hiểu rõ và thông cảm, với tư cách là một trường học, có một số việc chúng tôi cương quyết không thể dễ dàng tha thứ được.
- Đêm hôm qua, vào thời gian tự học buổi tối, thầy ở trong trường tuần tra, đã gặp được một đôi học sinh có quan hệ rất thân thiết.
- Thầy vừa xuất hiện thì cậu nam sinh đã lập tức chạy đi. Thật ra, cậu ta chạy cũng bình thường, rất bình thường, nhưng mà, cậu ta lại quên đưa cô bạn gái kia đi theo. Cậu ta một mình chạy ở đằng trước, cô bạn gái kia thì chạy ở phía sau, rồi sau đó, em ấy... Đã ngã xuống đất, thầy bèn dừng lại.
- Các em phải biết rằng, thầy ban đầu là một thầy giáo thể dục. Dù có lớn tuổi tuổi một chút nhưng muốn bắt được cậu nam sinh kia thì không thành vấn đề. Thế nhưng nữ sinh kia đã bị ngã rồi, ngã trên một đống cỏ dại và đá vụn thế nên thầy phải đứng lại. Lương tâm của thầy, trách nhiệm và đạo đức yêu cầu thầy phải dừng lại. Nhưng cậu nam sinh kia thì sao nào? Cậu ta cũng nghe được tiếng kêu của người bạn gái, quay đầu lại liếc nhìn qua rồi... tiếp tục chạy đi.
- Thầy nâng nữ sinh ấy dậy, em ấy gạt tay thầy ra rồi chạy đi ngay, và lại ngã sấp xuống một lần nữa. Cậu nam sinh lúc này còn không thèm quay đầu lại mà chạy mất.
- Thầy còn có thể làm sao đây? Thầy sẽ tha thứ cho nữ sinh kia. Bởi vì sao? Bởi vì, thầy cho rằng không còn trừng phạt nào còn đau đớn và có thể khiến một nữ sinh như em ấy sau khi trải qua việc như vậy tỉnh táo lại được như thế nữa.
- Thầy muốn nói với bạn ấy một câu, thầy không biết em là ai. Chuyện ngày hôm qua thầy không truy cứu nữa, từ nay về sau thầy cũng sẽ không điều tra gì thêm. Nhưng chính em phải suy nghĩ một chút, như vậy liệu có đáng giá hay không? Nhìn lại điều mà em đã làm xem, thật là ngu ngốc không còn gì để nói!
- Và cuối cùng, thầy muốn hỏi cậu nam sinh kia một câu, cậu có đáng mặt một thằng đàn ông hay không?
...
Hứa Đình Sinh và Hoàng Á Minh, Phó Thành lén lút tìm gặp Tống Ny.
Hoàng Á Minh nói:
- Thằng đó nếu đến tìm cậu, bọn tớ sẽ đánh cho một trận, tìm đến lần nào thì đánh lần đấy.
Tống Ny nói:
- Không cần các cậu xen vào, là chính tớ tìm đến cậu ta.
Hứa Đình Sinh nói:
- Cậu mà gặp thằng đó, bọn tớ cũng sẽ đánh, cậu gặp lần nào thì bọn tớ đánh thằng đó lần đấy.
Phó Thành nói:
- Phải đánh gãy chân.
Tối ngày hôm sau, nam sinh kia lén lút tới gặp Tống Ny, hắn nói:
- Thật xin lỗi, tớ không thể để bị bắt được. Nếu bị bắt, tớ sẽ bị đuổi học, đã sắp thi tốt nghiệp trung học rồi, cả nhà tớ toàn bộ trông cậy ở tớ, tớ không thể để mình bị đuổi học được... Cậu sẽ hiểu cho tớ đúng không? Cầu xin cậu, hãy tha cho tớ.
Tống Ny hỏi:
- Vậy còn tôi?
Nam sinh nói:
- Tớ, hy vọng của tớ lớn hơn cậu một chút mà, thành tích của cậu...
Tống Ny nói:
- Thì ra là cậu nghĩ như vậy.
Nam sinh nói:
- Thứ bảy đến nhà tớ được không? Bố mẹ tớ không có ở nhà.
Tống Ny trở về tìm đến Hứa Đình Sinh, nói:
- Hắn vừa đến gặp tớ.
Ba người bèn đem tên kia lên mái nhà đánh một trận.
Đến khi trở lại, Tống Ny ngẩng cái đầu đang vùi trên bàn lên, khuôn mặt đầy nước mắt, cười khổ hỏi:
- Không làm tay hắn bị thương chứ? Hắn còn phải thi vào Đại Học nữa.
Phó Thành nói:
- Ông đây phải quay lại đánh gãy tay thằng này mới được.
Tống Ny phì cười, cô nói:
- Yên tâm, mình sẽ không ngu ngốc như trước nữa đâu.
Hứa Đình Sinh vỗ vỗ gáy cô:
- Học tập cho tốt, yên tâm mà thi Đại Học. Trung Quốc còn hơn hai nghìn vạn tay lưu manh cơ mà, còn rất nhiều đàn ông cho cậu chọn, phải chọn tên nào thật tốt vào.
Sau khi buổi tự học tốt kết thúc, Tống Ny tìm đến Hứa Đình Sinh nói:
- Phó hiệu trưởng rõ ràng là nhớ rõ tên và lớp học của tớ.
Hứa Đình Sinh cười nói:
- Việc đó nói rõ ông ấy là một hiệu trưởng (*) tốt, yên tâm đi, không có ai biết đâu.
(*) Ở Trung Quốc, khi gọi ai đó bằng chức vụ của họ mà có chữ Phó như Phó Giám đốc thì sẽ bỏ chữ phó đi để tỏ lòng tôn trọng.
Ngày hôm sau, trước khi xin nghỉ phép về nhà, Hứa Đình Sinh đợi đến lúc xung quanh đều vắng lặng bèn lén chạy vào trong phòng làm việc của phó hiệu trưởng, nói:
- Hiện giờ tất cả học sinh đều đang khen ngợi thầy hiệu trưởng, khen ngợi sự vị tha và tài quản lý rất nhân ái của thầy. Hy vọng hiệu trưởng có thể giữ được bí mật này.
Phó hiệu trưởng cười nói:
- Yên tâm, thầy cũng đã sắp quên chuyện này rồi. Còn nữa, em có phải rất ngạc nhiên hay không, thầy vì sao phải đồng ý đề nghị và áp dụng biện pháp xử lý của em chứ?
Ở trong ấn tượng của Hứa Đình Sinh, vị phó hiệu trưởng vừa đáng yêu lại đang giận này thật sự là có chút ngốc, hoặc là nói thật thà quá lố. Cậu ta cũng biết phối hợp mà lắc đầu.
Phó hiệu trưởng nói:
- Bởi vì cái hậu quả mà em nói cho tôi... Quá nghiêm trọng. Thầy sau đó suy nghĩ lại một chút, có lẽ là thầy nên cảm ơn em. Thầy là một lão già lỗ mãng, nếu không phải lúc đó em kịp thời chạy đến tìm thầy thì mọi chuyện thật sự rất có thể sẽ phát triển thành như em nói vậy.
Hứa Đình Sinh nói:
- Đó là bởi vì thầy hiệu trưởng bản thân đã tu dưỡng, phẩm đức tốt em mới có cơ hội để thuyết phục thầy, cảm ơn thầy.
Hứa Đình Sinh sau đó trốn ra khỏi văn phòng. Trên thực tế, hậu quả nghiêm trọng mà cậu miêu tả cho phó hiệu trưởng chính là kết cục chân thật của kiếp trước.
Kiếp trước bởi vì chuyện này quá nghiêm trọng nên ngay đêm đó phó hiệu trưởng đã triệu tập toàn bộ nhân viên của trường để họp, công bố toàn bộ chuyện mà ông đã nhìn thấy rồi chỉ mặt đọc tên, công khai xử lý hai tên "thủ phạm" kia. Tất cả những chuyện mà ông nhìn thấy, bao gồm cả việc Tống Ny bị xốc váy lên, sau đó đều được những kẻ nhiều chuyện và những người "có tâm" truyền bá ra. Tống Ny cũng vì vậy mà nhảy lầu, thương nặng, sau đó còn bị đuổi học. Từ đấy về sau không còn nghe tin tức gì nữa, phó hiệu trưởng cũng vì vâỵ mà bị xử phạt, cách chức.
Sau chuyện này, vị thầy chủ nhiệm sau khi xong buổi họp vào đêm đó, lén lút đề nghị phó hiệu trưởng nên "Tình huống nghiêm trọng thì nên nghiêm trị" đã nhanh chóng lấy được cơ hội ngồi vào cái ghế trống kia, vinh dự trở thành phó hiệu trưởng.
Vài năm sau, ông ta lại được làm hiệu trưởng, phó chủ tịch hội nghị hiệp thương chính trị. Ông ta ngồi trên vị trí này mười năm, cho đến khi người lớn trong nhà một học sinh nữ có thai liều lĩnh kiện ông ta lên tòa án, người dân mới biết được chuyện ông ta đã làm hại nhiều nữ sinh và cô giáo trẻ cùng một loạt tội trạng khác trong bao nhiêu năm nay.
Ở kiếp này, Hứa Đình Sinh đã chặt đứt bước đi đầu tiên của ông ta.
"Hy vọng ông ta sẽ không làm ra những chuyện như vậy một lần nữa." Hứa Đình Sinh thầm nghĩ.
...
Trên thực tế, ngay lúc Tống Ny tuyên bố mối tình giữa cô và nam sinh kia, Hứa Đình Sinh đã mơ hồ nhớ tới những việc xảy ra sau đó.
Nhưng mà trí nhớ của cậu cũng không đủ chính xác. Kiếp trước, Hứa Đình Sinh cũng không đích thân tham dự vào trong chuyện này, khi ấy cậu ta về sau mới dần dần biết được tình huống cụ thể, cũng không biết chính xác thời gian mà chuyện không may này xảy ra là khi nào.
Cuối cùng, trong khi cậu ta còn đang suy nghĩ xem nên giải quyết chuyện này thế nào thì việc đã xảy ra.
Buổi tối tự học hôm đó, phát hiện Tống Ny không có ở trong lớp, Hứa Đình Sinh đã cảm thấy có thể đã xảy ra chuyện, sau đó lại tìm được cô, nhìn thấy bộ dáng bụi đất đầy người đó, cậu mới nhớ ra tất cả mọi chuyện.
Đêm đó, sau khi Tống Ny đã về phòng ngủ, Hứa Đình Sinh lập tức đi đến phòng làm việc của phó hiệu trưởng, cậu phải thay đổi chuyện này.
Vào lúc cậu gõ và mở cửa phòng làm việc của phó hiệu trưởng ra thì ông đã cầm điện thoại lên, đang chuẩn bị gọi nhân viên của trường đến họp.
Hứa Đình Sinh hy vọng có thể thuyết phục phó hiệu trưởng để chuyện này sẽ không xảy ra.
Phó hiệu trưởng cuối cùng đã đồng ý xử lý chuyện này thật nhẹ, đồng ý sẽ bảo hộ học sinh nhưng lại kiên quyết không đồng ý hoàn toàn bỏ qua chuyện này. Chính vì vậy nên mới có buổi phát thanh của ông vào hôm sau.
Hứa Đình Sinh cũng chấp nhận. Bởi vì xử lý như vậy, cho dù cuối cùng sẽ có người đoán ra được người đêm đó là Tống Ny và tên cặn bã kia. Nhưng cũng chỉ biết là bọn họ đang hẹn hò mà không biết được tình huống cụ thể đã phát sinh trong bụi cây.
Hẹn hò bị bắt quả tang cũng rất bình thường, Hứa Đình Sinh nhớ rõ, sau đó Hoàng Á Minh cùng Đàm Thanh Linh cũng sẽ bị bắt một lần, có điều đấy đã là chuyện mấy ngày trước kì thì Đại Học rồi, nên lãnh đạo cũng không truy cứu nữa.
"Mình sẽ không nhắc nhở tên này." Hứa Đình Sinh cười trên nỗi đau khổ của người khác, nghĩ thầm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...