Trùng Sinh Chi Vương Tử Bảo Bối Đế Vương FULL


Sau hai năm quen nhau, Lam Trạch cuối cùng cũng thừa nhận mình thích y, một ngạo kiều tuấn mỹ nhưng lại không kém phần xảo trá.
Mộc Nhiên vậy mà dám lừa hắn lăn giường!
"Anh quả nhiên vẫn đồ bịp bợm!" Trong lúc hai người đang nằm dài trên sofa xem tivi tận hưởng kì nghỉ đông, bỗng nhiên Lam Trạch lên tiếng.
"Anh bịp bợm lúc nào chứ?" Mộc Nhiên nhảy cẫng.
"Tất cả!" Lam Trạch lườm nguýt y một cái: "Cả việc chúng ta ở chung, từ đầu cũng là do anh sắp xếp đúng không?"
"Không có, không có! Vợ à, là tự nhiên mà..."
"Anh nói ai là vợ?" Lam Trạch bắt được trọng tâm, leo lên người y, gằn từng tiếng: "Anh nói ai là vợ?"
Mộc Nhiên đành bỏ cuộc, nhưng vẫn không chạy đúng trọng tâm hắn cần, mềm giọng rồi giả vờ giả vịt đáng thương gọi: "Ông xã à, tha cho anh đi mà."
"Anh!" Lam Trạch đương nhiên không tức giận quá lâu, thông thường thì hắn còn chẳng có cơ hội giận dữ với y nữa cơ.
Hắn định nhảy xuống, lập tức bị y giữ tay kéo đổ về phía sau: "Ông xã cứ vậy mà đi xuống sao?"
"Chứ anh còn muốn..." Định hỏi cái gì, đột nhiên hắn cảm nhận được vật phía dưới của người kia phản ứng: "Mộc Nhiên anh...!thích nằm dưới lắm đúng không?"
Vậy thì đừng trách em không thương hương tiếc ngọc với anh!

...
Mộc Nhiên vật vã nằm trên giường, cố lắm mới ngồi dậy được.

Cảm nhận phía sau đau rát thì mắng thầm một tiếng.

Hôm qua chả biết uống lộn thuốc gì mà dâng thân lên tới cửa...
Đúng là...!
Mộc Nhiên suýt xoa đảo ánh mắt xung quanh phòng, chợt nhận thấy cả bên trong lẫn bên ngoài im ắng lạ thường.
Lam Trạch đi ra ngoài rồi sao?
Nhưng từ trước đến giờ, kể từ khi ở cùng nhau thì mỗi lần hắn đi ra ngoài đều có y đi theo.
Cũng có thể hắn lo y cơ thể không tốt, nhưng vì sao lại không đánh thức y?
Cũng có thể...!
Mộc Nhiên càng nghĩ càng hoảng loạn, đừng nói tên khốn đó bỏ chạy rồi nha?
Lam Trạch luôn cự tuyệt y, hôm qua bỗng dưng không từ chối lại còn nhiệt tình như thế.

Đừng nói là...
Nén lại cơn đau, Mộc Nhiên khập khiễng xuống giường, mở cửa tủ quần áo.

Hai mắt lập tức như muốn nổ ra.
Quần áo của hắn, đều biến mất rồi.
Không quan tâm đến cơ thể nữa, y mặc nhanh quần áo, hoảng loạn tìm kiếm điện thoại, bấm ra một dãy số.
Không bắt máy.

Mộc Nhiên kinh hoảng tột độ, phi nhanh ra bên ngoài.

Có thể hắn chưa đi xa? Có thể hắn ra ngoài một chút...!Mặc dù những khả năng đó đều có thể xảy ra nhưng lại không làm cho Mộc Nhiên bớt lo lắng.

Hắn có thể xảy ra chuyện gì?
Vừa mở cửa chính, nhìn thấy người kia, Mộc Nhiên đột ngột ngã khụy.
"Anh?" Lam Trạch chạy đến, đỡ y lên: "Làm sao vậy? Đi đâu mà vội vã thế kia? Còn cơ thể anh..."
Mộc Nhiên gắt gao ôm chầm lấy hắn, lẩm bẩm: "Cái tên xấu xa, xấu xa..." Khóe mắt bỗng chảy ra một dạng chất lỏng.

Không biết là do vui mừng hay vì tức giận.

Lam Trạch không hiểu chuyện gì, sau khi đỡ Mộc Nhiên về phòng, lau người cẩn thận cho y, nghe kể mới rõ ràng.
"Đống đồ đó quá cũ rồi nên em đem đi vứt, hôm trước ở khu mua sắm có thông báo hôm nay quần áo ở nhà được giảm giá nên em đi xem thử.

Cơ thể anh không tốt, em biết mà.


Nên mới không gọi anh dậy." Lam Trạch nhún vai, tỏ vẻ bất đắc dĩ: "Không ngờ, anh lại lo sợ em chạy mất như vậy."
Mộc Nhiên lườm hắn một cái, quay mặt đi không thèm nói chuyện.
"Hì hì, không giận không giận nha." Lam Trạch làm đến mức này đã là giới hạn, từ trước đến nay hắn chưa bao giờ xuống nước với ai sâu như Mộc Nhiên.
"Em sẽ không bỏ đi." Lam Trạch nói: "Anh đã lừa em về nhà, thì phải chịu trách nhiệm với em."
Mộc Nhiên nhảy dựng: "Cái tập đoàn Lam thị của em để chưng sao? Anh chỉ là một bác sĩ tư nhân nghèo khổ thôi tiểu Lam à." Mộc Nhiên ỉu xìu: "Không giữ được em là lỗi của anh."
Lam Trạch bật cười rộ lên: "Thế thì để đại kim chủ này bao dưỡng tiểu bác sĩ tư nhân nghèo khổ anh!" Nhạy bén, hôn "chụt" một cái lên trán y.
_HOÀN_
Tác giả có lời muốn nói:
Bộ tiếp theo: Xuyên Không Gặp Được Tiểu Phu Quân và Tôi Là Trẻ Mồ Côi Từ Đại Dịch!
Next=)) không còn gì để lảm nhảm nữa các bạn à....


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận