"Có chuyện gì mà mặt anh khó coi vậy?" Lam Trạch ngồi ở phía đối diện đung đưa cốc nước trên tay.
Mộc Nhiên ngước mắt, bối rối giây lát thì ngập ngừng giải thích: "Bệnh tình của Lâm tổng nhà tôi ấy mà."
Lam Trạch im lặng suy nghĩ hồi lâu, đột nhiên hỏi: "Anh nhắc tôi mới nhớ, cậu ta không phải đã làm chủ tịch công ty rồi sao? Mắc gì cần phải tốn công tham gia đợt tập huấn của sinh viên trường K?"
"Sao cậu biết?" Mộc Nhiên có chút ngạc nhiên.
Nghe y hỏi vậy thì Lam Trạch đau đầu nói: "Tên Bạch Nhĩ khốn khiếp tự dưng muốn tài trợ vào đợt huấn luyện ở đó, còn nói cái gì Lâm thị cũng góp mặt."
Mộc Nhiên càng tỏ ra kinh hách, không phải chứ?...
Căn bản là Mộc Nhiên không hề biết Bạch Nhĩ tài trợ vì ai? Y cứ ngỡ sự việc xảy ra là do hắn cùng Lâm tổng đều thích Dương Hy.
"Rồi sao?"
"Hả?" Mộc Nhiên ngớ người, "Cậu hỏi gì cơ?"
"Tôi nói anh biết bệnh tình của Lâm tổng rồi anh định làm gì?"
Mộc Nhiên load năm giây, cuối cùng cũng hiểu là Lam Trạch đang hỏi đến cái gì, y cười khổ: "Đợt tập huấn đến một tháng mới kết thúc, có lẽ tôi phải đến đó."
"Đến đó?" Lam Trạch đột nhiên nhảy dựng lên, đập bàn cái rầm, gây rất nhiều sự chú ý.
Mộc Nhiên giật bắn, gật đầu: "Có, có chuyện gì à?"
Biết mình vừa không có lý do mà kích động, Lam Trạch mất tự nhiên ngồi xuống, hắng giọng vài cái: "Anh định đi đến chỗ toàn bọn đàn ông thô kệch đó à?"
"Có sao?" Mộc Nhiên tỉnh bơ: "Tôi cũng là đàn ông mà?"
"Nhưng!" Lam Trạch cố hết sức giữ bình tĩnh: "Nhưng mà anh và họ không giống nhau!"
"Sao lại không giống?" Mộc Nhiên nhướng mày tỏ ra suy tư, bỗng nhiên khóe môi y giương lên nụ cười nham hiểm: "Cậu...!không nỡ xa tôi hả?"
"Nói cái gì?"
"Có phải Lam gia gia chủ cảm thấy ủy khuất khi tôi đến chỗ đó không? Có phải cậu đang cô đơn không?" Mộc Nhiên phá lệ một hôm thần sắc vô cùng phất phơ lơ mơ.
"Anh!" Mặt Lam Trạch tức tốc đỏ ửng, không nói được câu nào.
"Yên tâm yên tâm, tôi sẽ luôn nhớ cậu mà." Mộc Nhiên vỗ vỗ đầu Lam Trạch an ủi.
"Anh làm cái gì trên đầu tôi vậy?"
...
Đến ngày Mộc Nhiên xuất phát, y đột nhiên phải suy nghĩ mất thêm năm giây cuộc đời.
"Sao cậu lại tới đây?" Mộc Nhiên nhìn chiếc xe sang trọng đến mức chói mắt và thiếu niên mặc quân phục của trường K làm y hết hồn, suýt nhảy cẫng.
"Tôi, tôi cũng là người tài trợ cho đợt tập huấn..."
Mộc Nhiên "a" lên một cái, hiểu được cái gì, đáy lòng y bất giác trở nên vui sướng.
Hình như, Lam tiên sinh động lòng rồi ha?
"Vậy là, cậu đến đón tôi?"
Lam Trạch không chần chừ đẩy y lên xe: "Hỏi nhiều như vậy làm gì? Mau xuất phát."
Lúc đó, Lam Trạch không biết một điều là...
...!Mộc Nhiên không biết đi ô tô!
Y ngả nghiêng trên ghế, mặt tái xanh, mới đi qua được một đoạn đường kẹt xe mà Mộc Nhiên cảm tưởng như mình vừa đi dạo một vòng qua Quỷ Môn Quan.
Lam Trạch cạn lời: "Nếu không đi cùng tôi thì anh định đến trại tập huấn bằng cách nào vậy hả?"
"Tôi, tôi đi xe bus." Mắt y nổi đom đóm, không biết đâu là đất đâu là trời nữa rồi.
"Đừng có mơ! Đi xe bus chắc anh thành cái thây ma!"
Mộc Nhiên nào còn hay biết Lam Trạch đang nói gì nữa, đầu óc lơ lửng tận trên tám chín tầng mây.
Nhìn y như vậy khiến hắn không an lòng, kéo y nằm xuống gác đầu trên chân mình.
"Nằm nghỉ một lát."
Đi được nửa đường, Mộc Nhiên đột nhiên nôn nao, kết cục là nôn thẳng lên trên người Lam Trạch.
Lam Trạch: "..." Quân phục...
...
Mấy ngày nay mưa kéo dài, tập huấn cũng khó lòng được tiếp tục, chỉ đành phải tạm hoãn một thời gian ngắn.
Mấy đứa nam sinh vui như được mùa, hai mắt họ sáng rỡ, cuối cùng cũng thoát được tra tấn trong mấy hôm.
Mưa là đồng minh của bọn họ.
Duy chỉ một người.
Ngày mưa khiến cho Dương Hy rất đau đầu.
Thực sự đau đầu.
Không những không được tiếp tục tham gia tập huấn, mà khi thời tiết trở nên lạnh thì bệnh tình của Lâm Nhất cũng chuyển biến xấu.
Lâm Nhất thực sự, quá nhiều bệnh.
Mà ở nơi khắc nghiệt như trại tập huấn này, có thiết bị y tế cho người bệnh tim là bất khả thi.
Cơ bản chính là, có bệnh sẽ không ai rảnh đâu mà vào quân đội.
Lâm Nhất là trường hợp kì lạ đầu tiên.
Mấy ngày trước đã gọi điện báo cho Mộc Nhiên, không chừng y sẽ đến đây sớm thôi.
Nhưng cậu lại không hề ngờ tới là ngay cả Lam Trạch cũng chạy đến nơi hoang vu này.
"Hả?" Dương Hy nhướn mày: "Đừng nói là, hai người..."
Mộc Nhiên cắt ngang: "Để tôi vào xem cho Lâm tổng!" Dứt câu đã chạy biến vào trong.
Dương Hy nhìn tới nhìn lui, cuối cùng quăng cho Lam Trạch một cái liếc xéo sau đó cũng bỏ vào phòng.
...
"Sao mày đi tới đây? Còn nói là tài trợ cái gì?" Bạch Nhĩ khó hiểu.
"Tao nên hỏi mày mới đúng nha?"
Bạch Nhĩ dửng dưng, không chột dạ, không lo sợ, vô tư nói: "Tao đến tài trợ."
Lam Trạch sôi máu: "Tao cũng vậy!"
"Tao nhớ là, mày đâu có quan tâm đến mấy cái này? Lam tiên sinh mà tao biết hình như chỉ hứng thú với cổ phiếu thôi."
"Mày!" Lam Trạch không cãi lại được, tự biện minh cho chính mình: "Lâu lâu đổi gió, không được à?"
"Đổi gió cái gì, nói đại là mày đang để ý đến bác sĩ Mộc đi."
Lam Trạch: "..." Câm nín.
"Mày biết hồi nào?"
"Từ lúc mày biết tao đang theo đuổi Am Hiển."
"Sao mày biết là tao biết mày đang theo đuổi thằng đó?"
"Cái mặt mày dấu được ai?"
Lam Trạch: "..." Ai đó đến giết nó giùm tôi đi..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...