Tô Thần bước vào phòng học, chung quanh thoáng chốc tĩnh lặng, ánh mắt các bạn học – quen hay không quen cậu, đều hơi khác lạ, một số người thậm chí còn hả hê ra mặt. Tô Thần không nói gì, chỉ lẳng lặng đến chỗ mình ngồi xuống.
Chuông vào học vang lên, thầy giáo cầm tài liệu khoan thai bước vào, rút danh sách điểm danh, tới tên Tô Thần, thầy giáo ngừng một chút, ngẩng đầu nhìn cậu, ánh mắt hơi lóe lên, sau đó lại cúi đầu tiếp tục. Song giây lát ngắn ngủi cũng đủ cho Tô Thần nhìn rõ thứ cảm xúc khiến cậu bất đắc dĩ.
Mới được nửa buổi học, Tô Thần lại bị trợ giáo gọi đi, cậu vừa bước ra khỏi phòng học, phía sau liền ồn ào một mảnh.
Trợ giáo nhìn cậu sinh viên mặt mày thản nhiên, thở dài một hơi, ông rất coi trọng cậu bé này, tính tình kiên định, chịu khó tiến tới, tuổi còn nhỏ đã có thể một tay chăm sóc cha già tàn tật, trong khoa có nhiều giáo sư có ấn tượng rất tốt với cậu, không ngờ lại xảy ra chuyện như thế này.
“Tô Thần, em nói thật cho thầy biết, lá thư kia nói có thật không?”
Tô Thần quay sang nhìn ông, “Thưa thầy, chuyện có đúng thế không thì quan trọng lắm sao? Đó là chuyện riêng của em rồi ạ.”
Tô Thần biết mình không nên nói như vậy, nhưng chuyện hôm nay khiến cậu rất khó chịu, suy đi nghĩ lại, cậu cũng đoán được ai đã làm chuyện thất đức này. Nhưng biết thì lại thế nào? Không có bằng chứng, kiện lên tòa người ta cũng cần có chứng cứ kìa. Càng nghĩ càng giận, Tô Thần không khống chế được bực tức trong giọng điệu của mình.
Trợ giáo bị chẹn một câu, không nói được gì, đưa Tô Thần tới phòng làm việc của chủ nhiệm khoa, gõ cửa một tiếng, sau đó đẩy cửa bước vào, “Chủ nhiệm, tôi đưa Tô Thần tới rồi.”
Tô Thần bước vào, thấy chủ nhiệm khoa đang nghiêm túc ngồi phía sau bàn làm việc, cha cậu đang ngồi trên sa lon bên cạnh.
“Cha, sao cha lại tới đây?”
Tô Thần biết chuyện này nhà trường sẽ không để yên nhưng không ngờ họ lại liên lạc luôn với cha cậu.
Tô Kiến Quân thấy con trai tới, lo lắng hỏi, “Con à, có chuyện gì vậy, hôm nay trường đột nhiên gọi cho cha, mời cha tới ngay đây, tới rồi lại không nói là có chuyện gì.”
Thì ra, hôm nay Tô Kiến Quân đột nhiên nhận được điện thoại từ trường của Tô Thần, chỉ nói con ông gặp vài chuyện ở trường, mời ông tới gấp, khiến cho Tô Kiến Quân sợ hãi, chẳng lẽ Tô Thần gặp chuyện gì không may rồi? Tới trường học, thấy dường như chuyện không như ông tưởng, giáo viên tiếp ông chỉ đưa ông tới đây, nói là chờ Tô Thần đến.
“Không có gì quan trọng đâu cha.” Tô Thần lắc đầu, hơi tức giận vì nhà trường gọi cha cậu tới xử lí chuyện này, cậu đã là người trưởng thành, có thể tự giải quyết, vì sao phải gọi cha cậu tới?
“Không có gì quan trọng à?” Nghe Tô Thần nói vậy, chủ nhiệm khoa, đứng dậy bước tới, “sinh viên Tô Thần, hành vi cử chỉ của em đã ảnh hưởng nghiêm trọng tới kỉ luật và danh tiếng của trường, vậy mà còn nói là không có gì quan trọng?”
“Sao?” Tô Kiến Quân hoảng sợ, giật mình đứng lên, nắm lấy Tô Thần, “Con à, có chuyện gì vậy?”
Chủ nhiệm khoa phì phò mấy hơi, quay lại bàn công tác, “Thầy Hứa, thầy nói với Tô tiên sinh đi.”
Trợ giáo nhìn vẻ mặt lo lắng của Tô Kiến Quân, “Tô tiên sinh, con của ngài có hành vi thân mật với một người đàn ông và bị ai đó chụp được vài tấm ảnh, hiện tại toàn trường đã biết.” Dừng một chút, thấy Tô Kiến Quân không hề sợ hãi, ông cảm thấy kì quái nhưng vẫn nói tiếp, “Hôm nay mời ngài tới là mong ngài hỗ trợ trường học giúp con ngài sửa chữa hành vi bất lương này. Dù sao thì Tô Thần cũng là một sinh viên ưu tú, chúng tôi không muốn thấy em ấy bước vào đường xấu.”
Tô Thần há miệng muốn nói lại bị Tô Kiến Quân kéo tay, Tô Kiến Quân dường như có tính toán riêng nên cậu liền đứng yên lặng bên cha, không nói lời nào.
Tô Kiến Quân trầm ngâm một chút, mở lời, “Thưa thầy, tôi muốn hỏi, trường dự định xử lí việc này thế nào? Chỉ cần con tôi sửa chữa lại là được ạ?”
Trợ giáo quay sang nhìn chủ nhiệm khoa rồi mới mở miệng, “Có thể sửa chữa đương nhiên là tốt, nhưng xét thấy hành vi của em Tô Thần con ngài đã gây ảnh hưởng không tốt đến trường học, trường học quyết định ghi vào hồ sơ của em Tô Thần, đình chỉ học để xem xét.”
Ban đầu, khi chuyện này lan ra, trong hội đồng trường còn có người chủ trương đuổi học Tô Thần, nhưng trước đây Tô Thần đã từng có vài công trình được đăng ở các tạp chí cấp quốc gia, cộng thêm chuyện cậu tự gây dựng sự nghiệp cũng đã được lên báo, làm cho trường cũng được thơm lây. Huống chi Tô Thần hiện đã xin tốt nghiệp sớm, đề cương luận văn của cậu đã được các giáo sư hướng dẫn thông qua, họ đều rất có hứng thú với những quan điểm của cậu, đuổi học một sinh viên như vậy thật là đáng tiếc. Vì vậy mấy vị lãnh đạo thương lượng với nhau, đưa ra hình phạt này. Đương nhiên, theo như ý họ, đây là kết quả tốt nhất, thế nhưng hiển nhiên cha con Tô Kiến Quân không nghĩ vậy.
“Cho ghi vào hồ sơ con tôi, đình chỉ học để xem xét?” Tô Kiến Quân nghe đến đó, mặt không thay đổi lặp lại rồi hỏi một câu, “Con tôi vi phạm nội qui nào của trường mà phạt nó nặng như vậy?”
Chủ nhiệm khoa mất kiên nhẫn, ông ta cảm thấy Tô Kiến Quân chỉ là một ông nông dân quê mùa, mà Tô Thần tuy hơi có năng lực nhưng cũng chẳng có chỗ dựa nào, ông ta đã mất công giảng giải kĩ càng với bọn họ là đã nể mặt lắm rồi, sao cha con nhà này còn cứ lằng nhằng mãi?
Trợ giáo thấy chủ nhiệm khoa đổi sắc mặt, vội nói, “Tô tiên sinh, hội đồng khoa đã xem xét, đây là hình phạt nhẹ nhất rồi, mong rằng ngài đừng nên dây dưa nữa, nếu không sẽ chỉ bất lợi cho cả hai bên mà thôi.”
“Cha” Tô Thần kéo tay cha, cậu biết lần này ông thực sự tức giận, “Chuyện này cha đừng can thiệp vào nữa, cứ để con tự giải quyết.”
“Không được!” Tô Kiến Quân hô lên, lao đến trước bàn làm việc của chủ nhiệm khoa, ‘rầm’ một tiếng đập cả hai tay lên bàn, “Tôi muốn có câu trả lời công bằng, con tôi làm sao mà các người đình chỉ nó? Nó phạm pháp chỗ nào, phạm kỉ luật nào rồi?”
“Tô Thần có hành vi thân mật với đàn ông!” Trợ giáo cũng mất kiên nhẫn, “Cậu ta thích đàn ông!”
Tô Kiến Quân trừng mắt hét trả một câu, “Thích đàn ông thì sao? Ảnh hưởng đến ai à? Điều khoản nào trong luật qui định không được thích đàn ông? Anh tìm cho tôi xem! Hay là nội qui trường qui định như thế? Hôm nay các anh không nói rõ ràng cho tôi thì không xong đâu.”
“Tô tiên sinh, ngài đang làm phiền chúng tôi đấy! Nếu ngài cứ như vậy, chúng tôi sẽ xem xét chuyện trực tiếp đuổi học Tô Thần.”
“Đuổi học thì đuổi học đi!” Tô Thần bước tới đỡ cha, “Như cha em nói, em thích đàn ông thì đã sao? Ảnh hưởng đến ai hay sao? Không phạm pháp cũng không trái nội qui trường học, em muốn hỏi, các thầy cứ thế mà định tội người khác, căn cứ vào đâu?”
Trợ giáo há hốc miệng, không biết nên nói gì, chủ nhiệm khoa cũng đỏ bừng mặt, chỉ tay vào Tô Thần không nói lên lời.
Tô Thần nhìn họ, nâng Tô Kiến Quân dậy, “Thưa thầy, ngày mai em sẽ tới trường làm thủ tục thôi học.” nói xong liền đỡ Tô Kiến Quân ra khỏi văn phòng.
————–***—————
Sở Thiên Dương buông điện thoại, nhíu nhíu mày, không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy. Suy nghĩ một chút, anh lại nhấc ống nghe, “Xin chào, cho tôi gặp chủ biên tòa soạn, nói Sở Thiên Dương tìm anh ta.”
Ben nhận điện thoại, “Chris, tìm tôi có chuyện gì thế?”
“Ben, chuyện tôi nhờ cậu tra giúp thế nào rồi?”
“Chuyện ấy à?” Ben dừng một chút, hưng phấn nói tiếp, “Cậu không nói thì tôi cũng định tìm cậu đây, tôi chụp được vài thứ hay, xế chiều mang tới cho xem nhé.”
Sở Thiên Dương nhìn đồng hồ đeo tay, “Không cần xế chiều, ngay bây giờ mang cho tôi xem đi.”
“Chris! Cậu không thể như thế, tôi còn phải làm việc nữa!”
“Thôi quên đi!” Sở Thiên Dương cười hừ một tiếng, “Bây giờ cậu đến, tôi cho tòa soạn các cậu một cuộc phỏng vấn độc nhất vô nhị, chiều nay tới, không có nữa. Chọn đi!”
“Tôi qua đây, ngay lập tức!”
Chưa đến nửa giờ, Ben đã có mặt tại Hoàn Vũ quốc tế. Chào hỏi Sheena, anh vào ngay phòng làm việc của Sở Thiên Dương, đổ ập xuống sô pha, “Thiên Dương, cậu vô nhân đạo quá đi!”
“Thôi đi!” Sở Thiên Dương hừ mũi, “Cậu bảo chụp được thứ hay gì hả?”
“He he …” Ben cười cười, lôi một phong bao ra cho Sở Thiên Dương.
Sở Thiên Dương mở ra, trong đó có mấy tấm ảnh, người trong ảnh không phải ai xa lạ, là Trương Trọng Bình và Trương Thư Bình, nhìn sơ qua thì rất bình thường. Sở Thiên Dương ngẩng đầu nhìn Ben, biết chắc chắn anh ta sẽ không dúi cho mình thứ tầm thường cho xong chuyện, vì vậy lại cúi đầu nhìn lại lần nữa, quả nhiên có vài tấm khiến anh thấy hứng thú.
Một tấm, hai người chắc đang ở trong xe, Trương Thư Bình ngồi bên cạnh Trương Trọng Bình, nghiêng đầu nhìn anh ta, nhìn qua thì không có gì nhưng ai tỉ mỉ xem sẽ phát hiện, ánh mắt Trương Thư Bình nhìn anh mình rất kì lạ, không giống anh em nhìn nhau mà giống như ánh mắt của người đang yêu cuồng nhiệt. Một tấm khác, tuy địa điểm thay đổi nhưng nội dung chuyển tải vẫn như vậy.
Sở Thiên Dương nhếch miệng, sờ sờ cằm, quả nhiên là thứ tốt đây.
Ben liếc thấy vẻ mặt đó của Sở Thiên Dương, bỗng nhiên lạnh cả lưng, “Nói thật đi, Chris, cậu bảo tôi điều tra hai anh em nhà này để làm gì?”
“Làm gì à?” Sở Thiên Dương không ngẩng đầu, “Tự nhiên là có tác dụng của nó. Thù lao lần này tôi sẻ gửi thẳng vào tài khoản của cậu.”
“Cộng thêm một bài báo.” Ben bổ sung.
“Đương nhiên.” Sở Thiên Dương cười, ngẩng đầu, “Nói đến chuyện này, tôi muốn hỏi cậu một câu, Ben, phóng viên tòa soạn của cậu từ khi nào thì kiêm cả chức paparazzi nữa thế?”
“Cậu nói gì tôi không hiểu.” Ben nhún vai.
“Không hiểu?” Sở Thiên Dương thu hồi dáng tươi cười, “Vậy thì tôi xin hỏi một chút, tấm hình này chẳng phải là sản phẩm từ tay phóng viên giỏi nhất của cậu hay sao? Nếu tôi nhớ không lầm, cô ta tên là Ammi thì phải?”
Ben nhìn tấm hình trên tay Sở Thiên Dương, “Đúng là phong cách của cô ấy.”
Sở Thiên Dương gật đầu, “Hôm nay tấm hình này xuất hiện ở trường học của người yêu tôi, gây cho cậu ấy rất nhiều phiền toái, cậu nghĩ xem Ben, tôi nên làm thế nào?”
Ben giật mình kinh hãi, sao Ammi lại làm bậy như thế?
“Chris, cậu phải tin tưởng, tuy Ammi rất thích cậu nhưng cô ấy sẽ không làm loại chuyện như vậy.”
“Tôi tin, cô ta chỉ tự cho là đúng mà gửi tấm hình này cho tôi cùng một ‘phong thư uy hiếp’ rất là rõ ràng và tình cảm, bảo là sẽ có người công bố tấm hình này, muốn tôi cẩn thận, tốt nhất là nên nhắc nhở người yêu tôi một chút. Nhưng cô ta không ngờ là đồng bọn của cô ta đã chờ không nổi, vội vã cho tấm hình phát huy tác dụng rồi, ngu xuẩn.” Sở Thiên Dương ngừng một chút, bật cười thành tiếng, “Tôi chỉ muốn nhắc nhở cậu một chút, Ben, nếu cậu không muốn mất phóng viên giỏi nhất này thì hãy bảo cô ta thu liễm hành vi của mình một chút đi, còn nữa, tránh xa cái cậu Trương Thư Bình này một chút.”
“Tôi sẽ ghi nhớ kĩ.” Ben gật đầu, ra khỏi phòng.
Sở Thiên Dương cầm tấm hình chụp anh và Tô Thần lên, ngắm nghía một chút, chụp cũng khá đấy chứ.
“Tiếc thật.” nói xong, anh ném tấm ảnh vào ngăn kéo.
Một tay chống đầu, Sở Thiên Dương bình thản nhìn màn hình máy tính, kì thực, anh có thể ngăn cản chuyện tấm hình này xuất hiện ở trường Tô Thần mà, phải không? Thế nhưng, trong nháy mắt, anh do dự. Quay đầu nhìn về phía cửa sổ, Sở Thiên Dương không biết, anh làm thế là đúng hay sai, chí ít, anh không vi phạm mong muốn của bản thân, anh muốn Tô Thần, muốn hoàn toàn giữ lấy cậu, như vậy, chặt đứt mọi đường lui của cậu, khiến cho cậu rời xa anh liền đi vào đường cùng, liệu có phải là phương pháp tốt nhất? Sở Thiên Dương khẽ than một tiếng, anh quả là một kẻ hèn hạ.
Song, anh thu hồi nụ cười, đối với những thứ chướng mắt, nhanh chóng dọn dẹp đi mới là phải đạo, nhỉ?
Sở Thiên Dương nhìn mấy tấm hình Ben mang đến, cầm điện thoại lên, “Sheena, tra cho tôi điện thoại nhà Trương Viễn Sơn.”
“Trương Viễn Sơn? Thuyền vương của Châu Á?”
“Đúng là ông ta, tôi muốn gặp mặt một lần. Có thể, sau này Hoàn Vũ còn có cơ hội hợp tác với ông ta đấy.”
——— ————-***——— ————–
Sở Thiên Dương, anh không phải là kẻ hèn hạ mà là siêu cấp hèn hạ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...