Trùng Sinh Chi Tô Thần Đích Hạnh Phúc Sinh Hoạt

Tô Thần ra khỏi cổng trường, đang định đến Hương Mãn Đường một lát, thời gian này bàn nướng cá nhân khá đắt khách, tầm một tháng nữa, thời tiết lạnh hơn sẽ rất đắt hàng đây, đến lúc đó có thể cân nhắc đến chuyện mở rộng kinh doanh mục này ở chi nhánh Hương Mãn Đường được rồi. Nếu mở thêm 2, 3 chi nhánh cho Hương Mãn Đường nữa thì còn có thể tính đến chuyện đem mục kinh doanh bàn lẩu cá nhân vào.

Tô Thần vừa nghĩ vừa hướng về phía trạm xe bus, chưa đi được mấy bước đã nghe có tiếng ai đó gọi cậu.

“Tô Thần.”

Tô Thần quay lại, nhận ra người kia, “Trương nhị ca?”

“Tô Thần, muốn gặp cậu một lần đúng là không dễ.” Trương Trọng Bình bước lại, đã nhập thu, thời tiết cả sáng và chiều đều se lạnh, Trương Trọng Bình mặc một cái áo jacket dài, thấy Tô Thần chỉ mặc một áo sơ mi liền nhíu nhíu mày, “Trời lạnh như vậy, mặc ít áo thế không sợ cảm lạnh sao?”

“Không việc gì đâu.” Tô Thần lắc đầu, thật ra cậu không muốn gặp mặt Trương Trọng Bình lắm, chuyện lần trước anh ta nói với cậu, cậu vẫn còn nhớ rõ, cho nên cố gắng lảng tránh anh ta, vốn mong cho qua đi, không ngờ anh ta lại đến tận trường tìm cậu.

Trương Trọng Bình thấy Tô Thần không nhiệt tâm tiếp chuyện với mình, ánh mắt thoáng lóe lên, “Tô Thần, có thể dành cho tôi chút thời gian của cậu không?”

Tô Thần ngẩng đầu, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Trương Trọng Bình, “Cũng được ạ.”

Vẫn quán cà phê cũ, vẫn vị trí cạnh cửa sổ, vẫn hai người ngồi đối diện nhau, chỉ là tâm tình của cả hai so với ngày đó không hề đồng nhất.

Trương Trọng Bình gọi ly cà phê đen, gọi cho Tô Thần một tách Mocha, Tô Thần không nói gì, chỉ cảm thấy tuy đôi khi Trương Trọng Bình làm người ta cảm giác anh ta thật độc đoán nhưng cử chỉ săn sóc lại cho thấy rất tỉ mỉ cẩn thận.

“Tô Thần, chuyện lần trước tôi nói với cậu, cậu đã từng cân nhắc tới?”

“Tôi đã suy nghĩ tới.” Tô Thần nghĩ nghĩ một chút, quyết định ăn ngay nói thật thì hay hơn, “Trương nhị ca, cảm ơn tình cảm anh dành cho tôi nhưng tôi không thể nhận lời anh.”

“Vì sao? Chú Tô không đồng ý à?”

Tô Thần lắc đầu, lúc này phục vụ sinh đưa Mocha của cậu tới, Tô Thần cầm tách uống một hớp, “Vấn đề của tôi cha tôi đã biết, ông không phản đối.”


“Vậy là vì tôi không đủ tốt?”

“Cũng không phải.” Tô Thần dừng một chút, buông tách cà phê, nhìn thẳng Trương Trọng Bình, “Trương nhị ca, anh rất tốt, nhưng không thích hợp với tôi. Anh cũng từng nói, không phải anh đã thích tôi mà chỉ vì ở cạnh tôi, anh thấy rất thoải mái, đúng không? Nếu là như thế, giả sử sau này anh gặp được một người anh thích, anh sẽ làm thế nào? Điều này đối với cả tôi và anh đều không công bằng. Huống chi, hiện tại tôi đã có người khiến tôi muốn nghiêm túc suy xét đến chuyện ở bên người đó lâu dài, cho nên, xin lỗi anh.”

Trương Trọng Bình sửng sốt một chút, “Ai vậy, có thể nói cho tôi biết không?”

“Xin lỗi,” Tô Thần lắc đầu, “đây là chuyện riêng tư, có điều, sau này nếu có cơ hội có thể gặp nhau.”

Tô Thần thấy Trương Trọng Bình không định nói thêm gì liền đứng dậy, cầm lấy hóa đơn, “Lần này để tôi thanh toán, Trương nhị ca, tôi còn có việc, xin phép đi trước, hẹn gặp anh sau.”

Nói xong, cậu tiến về phía quầy thu ngân trả tiền, quay lưng bước ra ngoài.

Trương Trọng Bình vẫn ngồi thần người một lát, vô thức quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy Tô Thần đang đứng bên vạch đường chờ đèn, vóc dáng cao gầy, gương mặt thanh tú, trên người tản ra khí chất thiếu niên và thanh niên mâu thuẫn nhau, lại khiến Trương Trọng Bình hơi thất thần, thực sự chỉ là có chút hảo cảm với cậu ta? Thực sự không thích cậu ta? Vậy vì sao lúc nghe cậu ta nói có người trong lòng, tâm tình của mình lại phức tạp như thế? Trương Trọng Bình nhủ thầm, mình hẳn nên dành thời gian suy nghĩ kĩ càng việc này.

Tô Thần tới trạm xe, nhìn đồng hồ trên tay, vừa rồi mất không ít thời gian, vậy không đi Hương Mãn Đường nữa, về nhà thôi. Mấy ngày nay trời chuyển lạnh, bên chân bị thương của Tô Kiến Quân đôi khi đau nhức, mỗi tối Tô Thần đều chườm nóng cho ông, còn tới chỗ vị trung y già nọ xin đơn thuốc, nhưng chân Tô Kiến Quân vẫn không thấy khá hơn, Tô Thần bắt đầu lo lắng.

“Cha, con về rồi.” Tô Thần đẩy cửa, gọi một tiếng, phát hiện Tô Kiến Quân không ở trong phòng, hơi lấy làm lạ, đặt túi sách xuống, bước vào bếp, quả nhiên, Tô Kiến Quân đang ở trong bếp hầm canh.

“Về rồi à.” Tô Kiến Quân quay lại thấy Tô Thần bước vào bèn cười cười, “Đi rửa tay đi, chuẩn bị ăn, cha hầm canh xương heo mà con thích ăn nhất đấy.”

Tô Thần gật đầu, lại nói, “Cha, hôm qua con đã bảo cứ để con về làm mà? Mấy ngày nay chân cha cứ đau suốt, cha ở trên giường nghỉ ngơi thôi.”

“Không việc gì.” Tô Kiến Quân cười lắc đầu, “Lại là bệnh thấp khớp tái phát ấy mà, nhịn một chút là ổn.” Nói xong liền múc canh xương ra, lập tức gian bếp nho nhỏ ngập tràn hương thơm.

Tô Thần hít lấy hít để, “Cha, nếu cha đến quản lí nhà bếp, chắc là đầu bếp của Tô ký đều phải gọi cha là ông tổ hết đấy.”

“Biến đi! Ba hoa vừa thôi! Đi cầm bát đũa ra.” Tô Kiến Quân cười cười, gõ đầu con.


Tô Thần sờ sờ đầu, đón lấy bát tô trong tay Tô Kiến Quân, bưng ra ngoài.

Hai cha con đang dùng cơm, chợt nghe có tiếng gõ cửa, Tô Thần và Tô Kiến Quân đều lấy làm lạ, nhìn đồng hồ, ai tới giờ này nhỉ? Tô Thần bước ra mở cửa, thấy một người đàn ông tóc bạc, mặc một bộ âu phục thẳng tắp đứng cạnh đó, cậu sửng sốt, người này, là ai nhỉ?

“Xin hỏi, ông tìm ai ạ?”

“Chào cậu!” Tyson cười, đáp lời Tô Thần, “Mạo muội quấy rầy rồi, tôi là Tyson, quản gia của Sở Hùng tiên sinh, Sở Hùng tiên sinh là ông nội của Sở Thiên Dương tiên sinh.” Nói xong, lại lễ phép quan sát Tô Thần một chút, “Như vậy, cậu là Tô Thần?”

“À, chào ngài! Ngài tìm tôi có chuyện gì không ạ?”

“Nếu không ngại, có thể vào trong nói chuyện chứ?”

“A, ngại quá, mời vào.” Tô Thần đưa Tyson vào nhà, Tô Kiến Quân ngẩng đầu nhìn thấy Tyson, hơi sửng sốt, ông lão người nước ngoài này là ai?

Sở Thiên Dương đỗ xe cạnh cửa nhà Tô Thần, bắt đầu hối hận vì sao mình lại dễ dàng nói ra địa chỉ nhà Tô Thần cho Tyson, vừa nghe Sheena nói Tyson trực tiếp bảo tài xế của công ti đưa ông tới nhà Tô Thần, anh đã bắt đầu bồn chồn, song, chờ Tô Thần mở cửa, Sở Thiên Dương lại không thấy được vẻ mặt như trong dự liệu của anh, Tô Thần chỉ bình tĩnh để anh vào nhà, làm Sở Thiên Dương không hiểu đầu cua tai nheo gì. Vào phòng, anh liền thấy Tyson đang ngồi bên Tô Kiến Quân, cầm một bát canh xương uống hăng say, thấy Sở Thiên Dương liền lấy khăn tay lau khóe miệng, tủm tỉm cười ngoắc anh lại đây.

“Thiên Dương tới rồi. Tô tiên sinh, kì thực Thiên Dương nhà chúng tôi là người rất tốt, tuy tính cách không dễ ưa lắm nhưng xin ngài tin tưởng, cậu ấy sẽ cư xử tốt với con trai ngài.”

“Vâng.” Tô Kiến Quân gật đầu, lại múc thêm canh cho Tyson, “Thiên Dương, cháu ăn chưa? Nếu chưa ăn thì ngồi xuống dùng một chút, con à, đi lấy thêm đôi bát đũa lại đây.”

Tô Thần đứng lên, vào bếp lấy bát đũa đặt trước mặt Sở Thiên Dương, múc cho anh một bát cạnh, thuận tiện liếc anh một chút, người cũng tốt, hửm?

Sở Thiên Dương bưng bát uống một hớp, nhìn về phía Tô Thần nháy mắt mấy cái, đúng là rất tốt mà!

Tô Thần quay đi, không buồn liếc anh lấy một cái nào nữa. Sở Thiên Dương cười tủm tỉm, ghé sát lại bên Tô Thần, vươn tay chọc chọc vào thắt lưng cậu, từ hai lần tiếp xúc trước đó, Sở Thiên Dương phát hiện ra chỗ này của Tô Thần rất mẫn cảm, quả nhiên, bị Sở Thiên Dương chạm nhẹ một cái, cả người cậu giật nảy.


“Con sao thế?” Tô Kiến Quân thấy con hơi bất thường bèn hỏi.

“Không sao ạ.” Tô Thần lắc đầu, hung hăng trừng mắt với Sở Thiên Dương một cái, Sở Thiên Dương cười cười vẻ rất vô tội, nhún vai, ăn canh tiếp, hương vị đúng là ngon thật.

Tyson ngồi bên vừa uống canh vừa híp mắt nhìn trò lén lút của hai người, khóe miệng hơi nhếch lên thành một nụ cười thỏa mãn, quả nhiên, là người không tệ a.

Tyson và Sở Thiên Dương chào từ biệt cha con họ Tô, ra về, Sở Thiên Dương bảo tài xế lái xe về công ti, anh tự mình đưa Tyson tới khách sạn. Không phải anh chưa nghĩ tới chuyện mời ông về nhà mình mà vì ông cụ nói, ở nhà đã hầu hạ ông nội anh, lẽ nào ra ngoài còn định hầu hạ đứa cháu? Vì vậy, Sở Thiên Dương chỉ có thể đặt một phòng tổng thống ở khách sạn 5 sao cho ông ở lại. Tyson rất hài lòng, nhưng khi Sở Hùng biết chuyện liền gọi một cuộc điện thoại đường dài tới chửi cho Sở Thiên Dương một trận, làm cho anh phiền muộn nghĩ, liệu có phải hai ông cụ này bày kế với nhau trước rồi không? Bằng không sao một người vừa chân trước bước vào khách sạn, người kia chân sau đã gọi điện tới thóa mạ anh?

Đêm đó, Tyson không nói gì thêm với Sở Thiên Dương, sáng hôm sau, ông tới Hoàn Vũ từ sớm, đóng cửa phòng làm việc của tổng giám đốc lại, bảo bốn cô thư kí, nếu không có việc quan trọng thì đừng tới quấy rầy hai người.

“Ông Tyson à, nếu không có chuyện gì gấp thì có thể đợi lát nữa không, cháu sắp có một cuộc họp.”

Tyson lắc đầu, “Không mất nhiều thời gian của cậu đâu.”

“Vậy được ạ.” Sở Thiên Dương đứng lên, tới sô pha bên cạnh ngồi xuống, “Ông Tyson có gì muốn nói với cháu ạ?”

Tyson trầm ngâm một chút, “Chris, tuy hôm nay là lần đầu tôi gặp cha con họ Tô nhưng tôi có thể khẳng định, hai người đó tốt lắm.”

Sở Thiên Dương gật đầu, người có thể khiến Tyson gặp lần đầu đã khen ngợi không nhiều lắm, xem ra hai cha con Tô Thần đã tạo một ấn tượng rất tốt với vị quản gia này.

“Tô Thần cũng là một đứa bé tốt. Tuy thời gian nói chuyện không nhiều nhưng cậu bé này cho tôi cảm giác là người tính tình trầm ổn, phong thái đúng mực, nói thật, khí chất của cậu ta không phù hợp với tuổi tác lắm, song cũng có lẽ điều này đã gây cho cậu ta một lực hấp dẫn khác người.” Tyson dừng một chút, “Chris, cậu thành thật nói cho tôi biết, cậu, đối với cậu bé kia, xác thực chắc chắn về tình cảm của cậu rồi? Dự định cùng cậu ta suốt đời bên nhau?”

Sở Thiên Dương nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Tyson, ngồi thẳng lên, mở miệng, “Ông Tyson, ông là người chứng kiến cháu trưởng thành, đôi khi còn hiểu cháu hơn ông nội cháu, ông biết tính cháu rồi, đối với những chuyện đã nghiêm túc xác định, cháu sẽ không do dự. Vấn đề ông hỏi cháu, cháu có thể trả lời, đúng vậy, cháu đối với Tô Thần là hoàn toàn nghiêm túc, dự định cùng cậu ấy gắn bó cả đời. Cháu biết có thể ông nghĩ sẽ có chuyện như cha mẹ cháu xảy ra cho cháu, song cháu hi vọng ông có thể dẹp bỏ được ý nghĩ này, cháu là cháu, không hề có quan hệ gì đến chuyện cha mẹ cháu hết.”

“Ừm.” Tyson gật đầu, “Vậy tôi an tâm rồi. Nói thật, lúc nghe ông chủ bảo cậu đang theo đuổi một cậu con trai, tôi đã rất lo lắng, dù sao thì, con đường này không dễ đi, tuy xã hội hiện tại đã thoáng hơn xưa, cũng không bị tôn giáo can thiệp, song đối với quyết tâm của cậu, tôi vẫn cảm thấy cần cân nhắc. Có điều, nếu cậu đã nói được những lời này, tôi yên tâm. Cậu bé Tô Thần kia, tôi có thể nhìn ra, là một người khá lạnh nhạt, song, nếu có ngày để tâm đến ai đó sẽ rất khó thay đổi, mong cậu có thể nắm chắc lấy. Đó là một đứa nhỏ hiếm có, có thể khiến cậu hạnh phúc.”

“Ông Tyson, cảm ơn ông.”

“Ừm” Tyson nở nụ cười, “Nhưng đúng là cậu ta hơi gầy, thảo nào ông chủ nói ôm sẽ khó chịu đây, cần phải tẩm bổ một chút, để tôi gọi điện cho Jonny bên Mỹ, phải hỏi cụ thể vị chuyên gia dinh dưỡng này, xem nên ăn gì mới tốt.”

Tyson nói xong, đứng dậy ra ngoài, để lại Sở Thiên Dương ngồi đó đầy bất đắc nhìn theo bóng lưng ông, thở dài, còn tưởng ông ấy chỉ nói chơi thôi, ai ngờ lại nghiêm túc như vậy. Xem ra, trận đòn này, anh không tránh được rồi.


Tô Thần nhận được điện thoại của Sở Thiên Dương, mang theo báo cáo tài vụ đã hoàn thành tới Hoàn Vũ quốc tế. Sheena và Amanda vừa từ phòng làm việc của tổng giám đốc đi ra, thấy Tô Thần liền nháy mắt với cậu, Tô Thần chỉ đành cười khổ, mấy người đẹp này, từ khi biết quan hệ mờ ám của cậu và Sở Thiên Dương, mỗi lần thấy cậu đều bày ra vẻ mặt như vậy. April càng khoa trương hơn, ngày đó biết chuyện rồi liền trưng ra vẻ mặt cầu xin cầm lấy tay Tô Thần, than thở rằng thế giới lại mất một người đàn ông hoàn hảo! Cô nhất định muốn Tô Thần cho cô một nụ hôn an ủi một tâm hồn bị tổn thương, kết quả Sheena và Amanda thấy thế cũng vào góp vui, ba người khiến Tô Thần đầy mặt là son môi, chật vật vô cùng, gần như chạy khỏi Hoàn Vũ luôn.

“Sở tổng, đây là báo cáo tài vụ quí này, mời anh xem.” Tô Thần bước vào phòng làm việc của Sở Thiên Dương, lúc này anh đang đeo một đôi mắt kính gọng bạc, nghe thấy giọng cậu liền ngẩng đầu cười cười, “Cứ để đó cho anh.”

“Được.” Tô Thần đặt văn kiện lên bàn, “Không có việc gì thì tôi về trước nhé.”

“Chờ chút.” Sở Thiên Dương gọi Tô Thần lại, “Cùng ăn một bữa cơm nhé, nếu em có thời gian.”

Tô Thần suy nghĩ một chút, “Sợ là không được, chiều nay tôi có tiết học, phải về sớm.”

“Tiếc quá nhỉ.” Sở Thiên Dương than thở, tháo mắt kính xuống, đứng lên bước tới trước mặt Tô Thần, “Vậy để bồi thường anh, em hôn anh một cái.”

Gì?! Cậu đã làm chuyện gì có lỗi với Sở Thiên Dương hả? Còn phải bồi thường?

“Thì hôn một cái thôi mà.” Sở Thiên Dương ôm thắt lưng Tô Thần, lắc lắc, “Từ lúc anh về nước, chúng mình chưa nói chuyện được mấy câu, giờ em đến hôn anh cũng không muốn sao?”

Tô Thần giật giật khóe miệng, người đàn ông này đang – làm nũng? Đang đùa gì thế?

Nhưng mà, chẳng có gì không ổn cả nhỉ. Tô Thần nở nụ cười, vươn tay, ôm lấy cổ Sở Thiên Dương, hôn lên môi anh. Sở Thiên Dương hé miệng, cắn nhẹ lên đầu lưỡi cậu, cả hai đều cảm nhận được một cơn tê dại lan dần khắp cơ thể, không mang theo dục vọng nhưng lại khiến người ta vô cùng lưu luyến và thoải mái.

Kết thúc nụ hôn, Sở Thiên Dương khẽ cụng trán với Tô Thần, lẩm bẩm, “Tô Thần, em không biết anh thích em nhiều đến thế nào đâu, thực sự không biết …”

Tô Thần không nói gì, ngẩng đầu, hôn nhẹ lên cằm anh, “Ừm, tôi nghĩ, chúng ta có thể thử bên nhau xem sao.”

“Thật?” Sở Thiên Dương ôm siết lấy thắt lưng Tô Thần.

“Vâng”

Tô Thần nở nụ cười, cũng thở ra một hơi dài, đôi khi, lựa chọn cũng không quá khó khăn như cậu vẫn tưởng.

——— ——————-***——— ——————–


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui