“Vậy coi như giờ chúng ta chính thức quen biết, Đường Kiêu.” Đường Kiêu chìa tay phải ra, sảng khoái lại hào phóng.
Tô Gia nhìn chằm chằm bàn tay kia một giây, đó là một bàn tay rất đẹp, ngón tay thon dài, đốt khớp phân minh, nếu lướt trên dương cầm nhất định rất duy mỹ.
——
Tô Gia vẫn nhớ rõ nam nhân này, hơn nửa tháng trước đi ăn ở Minh Hiên với Diệp Tử Ngọ từng có duyên gặp mặt một lần, không, nói chính xác là lúc đó Tô Gia chỉ “vô tình” liếc nhìn nam nhân, tuy là thoáng qua cực kỳ ngắn ngủi, nhưng ngũ quan khắc sâu cùng khí tức nguy hiểm của nam nhân đã đủ khiến Tô Gia gắt gao ghi nhớ.
Tô Gia có một dự cảm mãnh liệt, hôm ấy Trần Uyên đến Minh Hiên nhất định là dùng bữa với nam nhân này. Đối tác của Trần Uyên tại Trung Quốc vô cùng có khả năng chính là phần tử nguy hiểm giờ phút này mạc danh kỳ diệu xuất hiện trước mặt y, mà hiện tại, nam nhân cả người tràn ngập hơi thở cường hãn, bề ngoài hoa lệ ẩn giấu vị đạo của dã thú rừng sâu kia cũng đang ung dung đánh giá Tô Bạch.
“Còn nhớ ta không? Chúng ta từng gặp nhau ở Minh Hiên, xem ra ngươi là giảng viên của đại học B.” Đường Kiêu có vẻ lơ đãng quét mắt nhìn Tô Bạch, loại ánh mắt lơ đãng này dưới góc độ của Tô Gia lại mang theo ý vị “nhắm trúng ngươi rồi đấy”.
“Ngươi gầy đi không ít.” Khóe miệng lãnh ngạnh khẽ câu lên, tư thế hai tay đút vào túi quần của Đường Kiêu không khiến người thấy có bao nhiêu tao nhã lịch lãm, ngược lại mang đến cảm giác tùy hứng bất cần đời, sinh viên đi ngang không nhiều, nhưng tầm mắt người nào cũng đều kìm lòng không đậu dừng lại hồi lâu trên nam nhân.
Tô Gia nghĩ, y tuyệt đối không phải đang đố kỵ.
Tô Bạch đầu tiên là giả vờ nghi hoặc tự hỏi, sau đó bừng tỉnh đại ngộ nhìn Đường Kiêu, khi nhìn đến tiếu ý nồng đậm lộ ra trong mắt đối phương, Tô Gia cũng cười thật vân đạm phong khinh: “Ai…… Xin lỗi, lúc ấy đi về hơi vội, ta không có chú ý tới ngươi.” Đây tuyệt đối là nói dối, mà câu trả lời của Tô Gia cũng tuyệt đối không nằm trong dự kiến của Đường Kiêu.
Quả nhiên, ánh mắt hàm tiếu của Đường Kiêu thoáng chốc ngưng lại, chỉ là rất nhanh liền tan ra, nam nhân này đồng tử cực đen, cho dù lúc này dương quang rực rỡ, nhưng một tia sáng cũng không thể tiến vào.
“Vậy coi như giờ chúng ta chính thức quen biết, Đường Kiêu.” Đường Kiêu chìa tay phải ra, sảng khoái lại hào phóng.
Tô Gia nhìn chằm chằm bàn tay kia một giây, đó là một bàn tay rất đẹp, ngón tay thon dài, đốt khớp phân minh, nếu lướt trên dương cầm nhất định rất duy mỹ.
“Tô Mặc, hân hạnh được biết ngài.” Tô Gia có chút khiết phích nho nhỏ, y không thích bắt tay với người khác, nhưng bàn tay Đường Kiêu cực có lực độ lại không khiến người cảm thấy khó chịu.
Tô Gia thu tay, vừa rồi bắt tay, y phát hiện lóng tay thứ nhất của ngón trỏ và vị trí hổ khẩu (kẽ tay giữa ngón trỏ và ngón cái) của Đường Kiêu có vết chai. Đây hiển nhiên là một nam nhân quen cầm súng. Không hiểu sao, Tô Gia cảm thấy nhịp tim mình bắt đầu có dấu hiệu tăng tốc, lòng bàn tay Đường Kiêu độ ấm cực cao, như một ngọn lửa khô nóng thổi bùng huyết dịch trong Tô Bạch.
“Tô lão sư hôm nay còn tiết nào nữa không?” Từ miệng Đường Kiêu nghe ra được hai chữ “lão sư” mang theo chút châm chọc.
“Người như Đường tiên sinh đây, không biết tại sao lại xuất hiện ở nơi này?” Tô Bạch lắc lắc đầu, y đang đấu tranh tư tưởng, nam nhân tên Đường Kiêu này trên trực giác khiến y ngửi thấy mùi nguy hiểm, lại nguy hiểm theo cách khiến y muốn nghiên cứu một phen, nếu Tô Gia của trước kia chưa chết, y nhất định tận lực bảo trì khoảng cách tương đối với nam nhân này.
“Nga? Có vẻ như ngươi cho rằng ta không nên xuất hiện ở đây, Tô lão sư cảm thấy ta là loại người gì?” Đường Kiêu dùng bụng ngón tay vuốt vuốt cánh môi, hắn đột nhiên hơi thèm xì gà.
Ngươi là loại người nguy hiểm, Tô Gia đương nhiên sẽ không nói trắng ra như vậy, y cố gắng trưng bộ mặt giáo sư gương mẫu ôn hòa: “Người như Đường tiên sinh……”
“Tô Mặc!”
Phía sau truyền đến tiếng gọi hằn học lập tức ngắt ngang lời Tô Bạch, Tô Gia quay đầu nhìn, Lưu Vân Sinh đang đứng xa xa dán mắt vào bọn họ, khuôn mặt tuấn tú trẻ tuổi đã xụ thành khối băng, vây quanh hắn là vài nam nữ sinh thoạt nhìn đều giống con nhà giàu.
“Ban nãy ngươi hỏi ta tại sao đến trường?” Đường Kiêu vẫn một bộ dáng khoan thai lười biếng.
Tô Gia chờ Đường Kiêu nói tiếp, Đường Kiêu mím cặp môi mang đường nét nam tính, bất ngờ tiến lên một bước ghé bên tai y: “Nghe nói hôm nay ngươi quay lại trường học, Tô lão sư, ta là cố ý tới tìm ngươi.”
Khoảng cách quá mức sít sao làm Tô Bạch khẽ nhíu mày, nhưng trước khi Tô Bạch cảm thấy chán ghét Đường Kiêu đã nhanh chóng lui về, cự ly giữa họ lại khôi phục đến phạm vi an toàn.
“Sắp giữa trưa rồi, ta có vinh hạnh được mời ngươi cùng dùng bữa không?”
“Vì sao không phải bữa tối?” Tô Bạch có thể cảm giác được tầm mắt như câu gắt gao bấu lấy lưng mình của Lưu Vân Sinh, kiệt ngạo bất tuân lại ngu xuẩn như một con nghé mới ra đời, hấp tấp đi tới hướng bọn họ.
“Nghe nói ngươi đang giảm béo, ta không muốn phá hỏng kế hoạch của ngươi.” Đường Kiêu nghiêng người, một chiếc xe thể thao cao cấp màu đen nhám chậm rãi đỗ lại bên đường, thanh niên mang găng tay trắng ngồi trên ghế lái bước xuống, hai tay cung kính dâng chìa khóa xe cho Đường Kiêu, bộ dáng được huấn luyện chuyên nghiệp rất dễ làm người ta liên tưởng đến quý tộc trên đỉnh kim tự tháp thần bí không thể với tới.
“Chúa ơi, là Aston Martin One-77! Toàn Trung Quốc chỉ có năm chiếc, trị giá 47 triệu!” Một tiểu thư nhà giàu bên cạnh Lưu Vân Sinh hét toáng lên như thể thấy được một căn phòng chất đầy giày hàng hiệu, trong thế giới của những kẻ có tiền cũng phân giai cấp, 47 triệu có thể đã đủ cho một gia đình bồi dưỡng ra một tay chơi miệt vườn phóng đãng bất kham, tự cao tự đại, còn trong mắt người quyền quý chân chính, đây chẳng qua chỉ là một chiếc xe thể thao mà thôi.
Tô Gia cũng từng sở hữu một chiếc như vậy, Tô Gia có hợp tác kinh doanh với Prodrive Anh quốc (một trong những đội xe đua tư nhân và phục vụ kiến thiết lớn nhất toàn cầu, tổng bộ ở Anh), đổi lấy lợi ích là, Tô Gia nhờ quan hệ có được một chiếc Aston Martin One-77 toàn cầu chỉ hạn lượng 77 chiếc, trong thế giới của đàn ông có thể có người không yêu phụ nữ, nhưng không có người nào không yêu xe thể thao.
Đường Kiêu nheo mắt cười, đưa chìa khóa của chiếc xe sang này đến trước mặt Tô Bạch.
“Không gã đàn ông nào cự tuyệt được.” Tô Bạch cười khổ, đặc biệt là gã đàn ông mới sáng nay phải lái một chiếc xe tàn tạ tới trường.
Tô Gia không khách khí nhận chìa khóa đi qua, Đường Kiêu trực tiếp mở cánh cửa bên ghé phó lái ngồi vào trong.
Ngoài cửa xe, đám con nhà giàu mới nổi xấc xược trong trường như quả bóng xì hơi, từng đứa từng đứa ỉu xìu đứng ven đường, ở đại học B bọn họ là nhân vật đứng trên đỉnh kim tự tháp, chỉ là bên ngoài cộng đồng nhỏ bé này còn có thành phố A, bên ngoài thành phố A còn có Trung Quốc, bên ngoài Trung Quốc còn có địa cầu.
Đối mặt thế giới rộng lớn, thân ảnh bọn họ càng ngày càng bé nhỏ, nhìn kỹ lại, kỳ thực cũng chỉ là dăm ba ngôi sao may mắn mà thôi.
Lúc Tô Gia lái xe thể thao vút qua đám người Lưu Vân Sinh, trong đầu y đột nhiên trình chiếu một đoạn hồi ức.
Đã từng có khoảnh khắc cũng ở nơi này, một giảng viên đại học trắng trẻo mập mạp tên Tô Mặc đứng bên đường, trơ mắt nhìn cậu trai trẻ trước kia luôn miệng nói “Lão sư, em thích thầy” dẫn theo một cô nàng nóng bỏng, lái xe mui trần, kiêu ngạo lại tàn nhẫn lao đi, Tô Mặc chỉ mãi nhìn theo, Lưu Vân Sinh tuy nói thích hắn, nhưng chưa một lần lái xe chở hắn.
Tô Mặc, ngươi đúng là một thằng khờ đáng thương.
Tô Gia đạm đạm mỉm cười, vì ký ức tàn lưu trong thân thể này, và vì nam nhân đơn thuần tội nghiệp kia.
……
……
Nếu nói Minh Hiên là phong cách Âu hàm súc ưu nhã nổi bật ở thành phố A, thì Hàn Xá lại là một nhã khách ẩn cư với đời, trong thế giới cao ốc bê tông cốt thép, luôn có một nơi như vậy, cho người nghỉ ngơi chốc lát, rời xa huyên náo, lánh ở một nơi tựa chốn đào nguyên.
Thiên hạ này người càng có tiền càng tự nhận có phong cách riêng lại càng thích những nơi như hàn xá, nhưng Tô Gia nghĩ, bất kể có tiền hay không, Hàn Xá vẫn rất được ưa chuộng.
Hàn Xá bề ngoài cực không bắt mắt, cổng gỗ lim nho nhỏ đã loang lổ dấu vết thời gian, không giống các nhà hàng khác bên ngoài treo tấm biển khổng lồ để bạn không thể bỏ qua, còn Hàn Xá ngay cả chiêu bài to cỡ lòng bàn tay cũng không có. Hàn Xá là một quán ăn lưu lại từ thế kỷ trước, nguyên là đình viện tư nhân của một viên quan triều Thanh năm xưa dùng để chiêu đãi khách quý, sau chiến loạn cũng may Hàn Xá cơ bản được bảo tồn hoàn hảo, hiện nay Hàn Xá đã mở cửa đối ngoại, nhưng nếu không được người quen dẫn theo, có ai biết bên trong cánh cổng nhỏ bé cũ kỹ này là hồ quang mĩ sắc bậc nào.
Một lần nữa bước qua khung cửa gỗ lim đượm mùi năm tháng của Hàn Xá, Tô Gia trong lòng một trận cảm khái, thật không ngờ Đường Kiêu sẽ mang y tới đây dùng bữa, trước kia đến thành phố A y từng vô tình nói muốn ăn thử một lần đặc sản Chiết Giang chính tông, thế là Trần Uyên liền dẫn y tới nơi này.
Vừa vào Hàn Xá liền thấy được một hồ nhân tạo, có thể nói là cực kỳ hi hữu ở thành phố A tấc đất tấc vàng này, đi sâu vào trong, còn có thể phát hiện càng nhiều nét đặc thù, tỷ như Hàn Xá tuy chiếm diện tích không nhỏ, nhưng bàn ăn tổng cộng không đến ba mươi bàn, nam phục vụ đều mặc Đường trang màu xanh, còn nữ phục vụ đều mặc sườn xám.
Đường Kiêu hiển nhiên là khách quen ở đây, một nữ tiếp tân mặc sườn xám dáng người thướt tha đi một bên dẫn đường, nơi Tô Gia và Đường Kiêu dùng bữa là đình giữa hồ, trong hồ tổng cộng xây bảy ngôi đình nhỏ, trong đó sáu cái đều xây gần bờ hồ, chỉ có Túy Tâm đình nơi họ đặt chỗ là chính giữa hồ.
“Tô lão sư không ăn thứ gì?” Đường Kiêu một thân vest cổ lông, thế nhưng không gây hiệu ứng quá đột ngột giữa Hàn Xá cổ kính này, trái lại giống một nhà quân phiệt thống trị một phương thời dân quốc, tuy rằng thay cho một thân quân phục thiết huyết, khoát lớp vỏ nho nhã cỡ nào cũng không che giấu được sát khí chinh phạt trên người.
“Sao cũng được, ta chỉ không ăn thịt heo.” Tô Gia bỗng có chút ngứa tay, hồ quang mỹ cảnh thảnh thơi dưới đình thế này, nếu trong tay có một cây quạt vẽ thủy mặc thì hay biết mấy, bất quá không có quạt ra vẻ phong nhã, trước mặt một chung trà Long Tĩnh thơm ngát cũng đã không tồi.
“Tô lão sư theo đạo?” Đường Kiêu một bên trò chuyện với Tô Bạch một bên gọi món, đích thực không lãng phí nửa giây.
Tô Gia lắc đầu, nhấc chung sứ men xanh nhấp một ngụm: “Thói quen ăn uống.”
Ngoài miệng nói thế, nhưng Tô Gia trong lòng thầm nghĩ, với khối thân thể hiện tại, e rằng trước mặt đặt một bát thịt hầm Đông Pha thơm nức mũi y cũng có thể nuốt hết một nửa.
Bởi vì lớn tuổi nên bắt đầu đi theo con đường dưỡng sinh, tuy gia thế rất tốt nhưng Tô Gia hồi trẻ tuyệt không kén cá chọn canh, mãi đến sau này sức khỏe nảy sinh chút vấn đề mới bắt đầu khủng hoảng, còn nhớ khi đó Tô Gia thích nhất là ẩm thực Tứ Xuyên cay nồng nặng khẩu vị, tiêu ớt ước gì ăn mỗi ngày, lời bác sĩ dặn ăn quá nhiều hại dạ dày cũng vứt ra sau đầu.
Bản thân Tô Gia thỉnh thoảng nhạt miệng muốn ăn cay, Trần Uyên liền quỳ xuống, khẩn cầu nói: “Tô Gia, thương thân.”
Nghĩ đến Trần Uyên, ai……
Suốt thời gian bị giam lỏng kia, Tô Gia thường xuyên tự hỏi phải chăng quá trình y giáo dục Trần Uyên phát sinh sai lệch ở chỗ nào đó, y rõ ràng định bồi dưỡng Trần Uyên thành một người thu phóng tự nhiên trên xã giao, sát phạt quyết đoán lại linh hoạt khéo léo trên thương trường, đáng tiếc thời gian trôi qua, Trần Uyên dần trở thành một cái hũ nút không thích nói chuyện, Tô Gia còn đặc biệt mời chuyên gia tâm lý cho Trần Uyên, kết quả phán là Trần Uyên trời sinh tính cách như thế.
Sau đó chuyên gia tâm lý nọ bị Trần Uyên một phát bắn chết, Tô Gia thấy Trần Uyên tuy không thành hồ ly giảo hoạt ứng biến như y mong muốn, nhưng tư thái lão hổ mặt lạnh kể ra cũng rất oai, tính cách ra sao không quan trọng, chỉ cần có năng lực, hữu dụng với Tô Gia là được.
Trần Uyên trời sinh chính là một người không giỏi biểu đạt tình cảm, tỷ như chuyện khuyên can Tô Gia đừng ăn cay, hắn không biết mồm loa mép giải liệt kê những mối nguy hại của tiêu ớt, chỉ biết thẳng tắp quỳ xuống khẩn cầu, bất quá Trần Uyên cũng đủ thông minh, hắn biết hắn quỳ xuống Tô Gia tuy sẽ phát hỏa, nhưng mấy món cay kia cũng không còn tâm tình ngó ngàng tới.
Sự thông minh của Trần Uyên đôi khi khiến Tô Gia có chút bực bội, ngay đến hiện tại cũng thế.
Đường Kiêu gọi món xong, đồ ăn nhanh chóng bưng lên, Tô Gia nhìn lướt qua, không tệ, phần lớn đều là hải sản và thịt luộc, không có thịt heo y kiêng cữ.
“Nơi này thịt cua vi cá khá ngon, Tô lão sư nếm thử.” Đường Kiêu thủy chung vẫn duy trì nụ cười nhàn nhạt.
Phục vụ đốt cồn dưới giá nướng màu bạc, thịt cua vi cá đặt trên giá từ từ chín, Tô Bạch ăn một miếng, mềm mềm trơn trơn, tươi thơm ngon miệng, bên cạnh có gió hồ mát mẻ, thư thái thần kinh toàn thân.
Tôm Long Tĩnh lột xác, cá Tây Hồ hấp dấm, súp dưa hấu (là súp nấu sôi cho vào vỏ quả dưa hấu được tỉa nghệ thuật), cà dầm tương ớt, gỏi khoai tây…… Sắc hương vị vẹn toàn, lại thêm cảnh đẹp tương xứng, rất khó không khiến người thoăn thoắt động đũa.
“Đường tiên sinh, ngươi nói ngươi hôm nay cố ý tới tìm ta, ta có thể hỏi một câu là vì chuyện gì không?” Tô Gia gắp một con tôm từ tốn nhai.
“Không có gì, chỉ là muốn kết bạn với Tô lão sư.”
“Điều này thật làm ta thụ sủng nhược kinh, nhân vật lớn như Đường tiên sinh tùy tiện ngồi một chút liền kiếm cả ngàn vạn, ăn bữa cơm cũng có thể tự nhiên vào Hàn Xá, một thầy giáo bình thường như ta không biết có điểm nào đáng để Đường tiên sinh kết giao.” Tô Gia ngực đang nổi trống, Đường Kiêu tiếp cận mình chẳng lẽ có liên quan tới Diệp Tử Ngọ?
“Đáng chứ.” Đường Kiêu vẫn một bộ dáng biếng nhác, nhưng hai chữ ngắn gọn lại tràn ngập khí phách, cộng thêm uy thế áp đảo đủ khiến người thường câm miệng, đáng tiếc từ nam chí bắc hắc bạch lưỡng đạo Tô Gia đã sớm quen nhìn loại sát khí này, hai chữ kia ập tới Tô Gia cùng lắm chỉ có cảm giác nhột nhạt không đau không rát.
Tô Gia mỉm cười, nhấp trà súc miệng lại gắp một miếng cá hấp dấm.
“Nga – vậy chi bằng Đường tiên sinh kể ra vài điểm ở ta đáng để ngươi kết giao đi.” Trong ngữ khí của Tô Gia rõ ràng mang theo vài phần cao ngạo của kẻ bề trên, chỉ tiếc Tô Gia đã quen với lối đàm đạo này của mình, mà không biết một giảng viên đại học bình thường làm sao dám tùy ý nói kiểu đó với một vị quyền quý.
Đường Kiêu ý cười trong mắt càng sâu, tiểu hồ ly Tô Dịch Dương luôn thích nói xấu Tô Mặc trước mặt hắn, Diệp Tử Ngọ tuy cứu Tô Mặc trong biển nhưng trước đó hai người hoàn toàn không hề qua lại, cho nên Tô Mặc tuyệt không phải mục tiêu của Diệp Tử Ngọ, lý do Diệp Tử Ngọ hay ở bên Tô Mặc chỉ có thể là Diệp Tử Ngọ cảm thấy con người Tô Mặc này đáng kết giao.
Đáng nói hơn là, Tô Mặc trước mắt và Tô Mặc trong ấn tượng của hắn hoàn hoàn toàn toàn khác nhau, vị Tô lão sư này thậm chí không nhớ lúc trước khi Tô Mặc nhảy xuống biển trên thuyền còn có một nam nhân tên Đường Kiêu.
Điều gì làm ngươi thay đổi không quan trọng, quan trọng là ngươi khơi lên hứng thú của ta.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...