Họng súng băng lãnh “ngắm nghía” nơi yếu ớt nhất của đàn ông, điều này không hay chút nào, Zayed giơ hai tay đứng lên, chớp chớp mắt với Diệp tử: “Bảo bối, anh còn tưởng vừa rồi em vong tình vuốt ve anh, hóa ra là đang mò súng trên người anh, em xấu lắm nha, ‘cây súng’ thứ thiệt của anh ở đây cơ.”
——
Khi hai nam nhân lăn cùng một chỗ thường sẽ gặp phải một vấn đề, ai trên, ai dưới.
Zayed còn chưa kiềm vững Diệp tử, đối phương đột nhiên trở mình cưỡi lên người hắn, hai tay cũng sờ soạng khắp thân thể Zayed.
“Bảo bối, anh biết em rất nhiệt tình cũng rất cô đơn, nhưng loại chuyện này nên giao cho anh, anh kinh nghiệm mười phần kỹ thuật cao siêu, bảo đảm sẽ làm em thỏa mãn.” Kéo y phục Diệp Tử Ngọ, Zayed vừa nói vừa vuốt ve bắp đùi rắn chắc của thanh niên trẻ tuổi, có thể lên giường với một hình cảnh nổi danh quốc tế cũng là một hồi ức đẹp.
Tương ái tương sát, quá đỉnh!
Zayed hai tay bắt lấy thắt lưng Diệp Tử Ngọ, vừa dùng sức liền lăn nửa vòng, lần thứ hai áp đảo đối phương, Diệp Tử Ngọ có chút hổn hển nhìn hắn, đôi má bởi vì triền đấu và tác dụng của cồn mà ửng hồng, khuôn mặt chính khí lẫm nhiên nhưng bỗng dưng khiến Zayed thấy yết hầu khô nóng.
“Em thật đẹp, bảo bối.” Bắt đầu cởi quần áo, Zayed rất nhanh để lộ nửa người trên tráng kiện, thân hình hắn săn chắc nhưng không thô kệch, trên làn da màu lúa mạch dọc ngang vài đường sẹo, có vết do trúng đạn, cũng có vết do đao chém, niên đại xa xôi nên đã dần phai mờ, lại khiến hắn thoạt nhìn có loại rắn rỏi khó tả.
Tầm mắt Diệp Tử Ngọ rơi trên những vết sẹo của Zayed.
“Thế nào, anh cũng đẹp lắm đúng không? Sẹo thương là huân chương của nam nhi, nhưng thú thật anh không hy vọng trên người em có sẹo.” Zayed cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên cổ thanh niên, tay luồng vào áo Diệp tử bắt đầu mơn trớn, chuẩn bị vác súng ra trận.
“Đáng tiếc, ta không có thói quen cởi quần cho người khác thượng.” Diệp Tử Ngọ lạnh lùng nói.
“Bảo bối, sao em nỡ đối xử anh như vậy, bây giờ nó rất muốn chơi với hoa cúc dại của em một hồi.” Zayed cười tà hai tiếng, chỉ chỉ đũng quần.
“Vậy sao? Súng trong tay ta cũng rất muốn chơi với ‘súng’ trên người ngươi một hồi.” Diệp Tử Ngọ cười nhạt, thong thả ngồi dậy, cao giọng quát, “Cút khỏi người ta!”
Họng súng băng lãnh “ngắm nghía” nơi yếu ớt nhất của đàn ông, điều này không hay chút nào, Zayed giơ hai tay đứng lên, chớp chớp mắt với Diệp tử: “Bảo bối, anh còn tưởng vừa rồi em vong tình vuốt ve anh, hóa ra là đang mò súng trên người anh, em xấu lắm nha, ‘cây súng’ thứ thiệt của anh ở đây cơ.”
“Ta không ngại một phát phế ngươi.” Nắm chặt súng lục trộm từ chỗ Zayed, Diệp Tử Ngọ nhắm ngay nam nhân lẻo mép, “Bây giờ xoay người lại, bằng không ta đánh gãy chân ngươi.”
“Diệp cảnh quan lấy thân mình làm mồi, tôi rất cảm động, lát nữa tôi nhất định sẽ viết một phong thư cảm tạ thật dài gửi đến tổng bộ Interpol chứng nhận sự hy sinh của Diệp cảnh quan với cấp trên.” Xoay người, Zayed không quên tiếp tục lải nhải, “Hơn nữa còn tường tận miêu tả Diệp cảnh quan đùi thập phần rắn chắc hữu lực, lồng ngực nhẵn nhụi lại đàn hồi, hại ta chết mê chết mệt, cảm tạ tổ chức hình cảnh quốc tế đã cho ta có một đối tượng thử súng mới, ta nhất định trọng dụng tay trái bớt dùng tay phải.”
“Câm cái miệng thối của ngươi lại.” Diệp Tử Ngọ một cước đạp ngay mông Zayed.
Năm phút sau, Zayed cởi trần nửa thân trên đã bị Diệp tử trói thành bánh chưng.
“Em làm vậy thật sự không hay, anh không chỉ là đồng bọn hợp tác của Đường Kiêu, kỳ thực sau lưng cũng có qua lại với Tô gia, em trói anh thế này, bọn họ sẽ không ở một bên khoanh tay đứng nhìn. Được rồi, cho dù em đưa anh về Pháp cuối cùng Interpol cũng sẽ thả anh thôi, bảo bối, Trung Đông này cần anh, thế giới này cần anh, mà người cần anh nhất chính là em.” Zayed giật giật đôi tay bị trói chặt, “Bảo bối, anh không thích chơi SM đâu, anh là công dân thiện lương chính trực.”
Diệp Tử Ngọ cất súng, quay đầu vơ lấy một cái giẻ lau dính dầu mỡ nhét vào miệng nam nhân: “Ta hiện tại lấy các tội danh kẻ tình nghi bắt cóc, đe dọa, giam giữ phi pháp bắt ngươi.”
“Ngươi có quyền giữ im lặng, nếu ngươi không giữ im lặng, như vậy tất cả những gì ngươi nói đều có thể dùng làm chứng cứ cáo buộc ngươi trước pháp đình. Ngươi có quyền mời luật sư cố vấn trong thời gian thụ thẩm, nếu ngươi không trả nổi phí thuê luật sư, toà án sẽ cung cấp luật sư miễn phí cho ngươi. Ngươi hiểu hết những quyền lợi kể trên chưa?” Thuật lại nguyên văn lời cảnh báo Miranda.
Zayed kịch liệt chớp mắt.
“Tốt lắm, xem ra ngươi đã hiểu.”
Zayed trợn trắng mắt, Diệp Tử Ngọ một lần nữa ngồi về sô pha, tay cầm ly rượu thả hồn, cách vách đã không còn động tĩnh, một tiếng “Tô Bạch” kia của Đường Kiêu rốt cuộc mang hàm nghĩa gì hắn cũng không muốn miệt mài truy cứu.
Ngửa đầu trút một hớp rượu cay, hắn ôm đầu nhìn ra mặt nước phẳng lặng ngoài cửa sổ, thái dương đã trầm xuống đáy biển, màn đêm phô thiên cái địa càn quét mà đến, như một con dã thú hung mãnh há rộng mồm nuốt chửng bọn họ, hết thảy đều thật yên tĩnh.
“Gia hỏa đó quấy rối cậu?” Ngoài cửa đột nhiên truyền đến giọng nói quen thuộc.
“Tô Mặc?” Diệp tử theo thanh âm nhìn qua, Tô Gia đã ăn mặc chỉnh tề khoanh tay đứng ngay cửa nhìn Zayed bị trói thành bánh chưng.
Ngọn đèn nhỏ treo trên cao theo thân thuyền lắc lư mà dao động, đem bóng của hai nam nhân sóng vai ngồi trên ghế ở boong thuyền kéo thật dài thật dài.
Cặp nạng đặt dưới sàn, Tô Bạch vươn tay quàng vai thanh niên bên cạnh, Diệp tử thân thể hơi run.
“Có gì muốn hỏi, cứ nói ra đi.” Như một trưởng bối đang quan tâm vãn bối, Tô Gia vỗ vỗ vai Diệp tử, thanh âm trong gió biển mằn mặn se lạnh càng có vẻ ôn nhu.
“Em có thể tin thầy, đúng không?” Cúi đầu nhìn bàn tay mình đặt trên đầu gối, thanh niên nhẹ giọng hỏi.
“Đúng, cậu có thể tin tôi.” Nam nhân cầm tay Diệp Tử Ngọ, có chút lạnh.
“Trong mắt em là một đứa trẻ, đúng không?” Thanh âm nghẹn ngào.
Tô Bạch không hề do dự nói: “Đúng, cậu là một đứa trẻ tôi muốn yêu thương.”
“Tô Mặc, em không muốn làm vãn bối của thầy, em muốn yêu thầy, cũng muốn thầy yêu em.” Trở tay nắm chặt tay nam nhân, thanh âm bị gió biển thổi đến lung lạc.
Tô Gia nghiêng người ôm thanh niên vẫn luôn cúi đầu vào lòng, cằm nhẹ nhàng cọ má Diệp tử: “Cậu biết rõ ……”
“Em không biết, em không muốn biết!” Hai tay gắt gao ôm nam nhân, thanh âm đột nhiên trở nên nức nở, Diệp Tử Ngọ vùi đầu vào cổ Tô Bạch không ngừng nói, “Em không muốn biết gì cả, em yêu thầy, mặc kệ thầy là ai, em yêu thầy, em chỉ muốn ở bên thầy.”
“Xin lỗi.” Còn có gì trực tiếp hơn, tàn nhẫn hơn hai chữ này?
Tô Bạch xa xăm thở dài, y không muốn lừa gạt tình cảm của một thanh niên dương quang như thế, hiện tại đã đến lúc y không thể không thẳng thắn với Diệp Tử Ngọ.
Trên bầu trời đen huyền không thấy một vì sao, trong bóng tối vô tận dường như chỉ có một trản đèn nhỏ đang đong đưa.
Y nhẹ nhàng vỗ lưng người trẻ tuổi, cảm giác được cổ mình đã ướt đẫm một mảnh, khóc ra thì tốt rồi, theo thời gian trôi Diệp tử cuối cùng cũng sẽ chôn vùi tình cảm dành cho y.
Là yêu ư?
Cũng không nhất định là yêu, thanh niên luôn rất dễ bị sự sùng bái ngưỡng mộ nhất thời mê hoặc, tình cảm mang theo sùng bái không phải tình yêu, hai người ở hai vị trí bất bình đẳng làm sao có thể nhìn vào mắt đối phương, mà nhìn không đến mắt đối phương, thì làm sao nhìn đến tâm đối phương?
Tình yêu như vậy, chỉ là bọt biển, mặt trời vừa lên liền tan biến.
……
……
Diệp Tử Ngọ về phòng, Tô Bạch vẫn ngồi ở đầu thuyền nhìn màn đêm mênh mông, một chiếc áo khoác đột nhiên phủ lên người y.
“Nói hết với hắn chưa?” Đường Kiêu ngồi xuống bên nam nhân, tay tự nhiên vòng quanh thắt lưng Tô Gia, ôm đối phương thật chặt, “Tay ngươi lạnh quá.” Mười ngón đan nhau, hắn đem tay Tô Bạch ủ ấm trong lòng bàn tay mình.
“Nói rồi.”
“Người trẻ tuổi đau khổ đến nhanh đi cũng nhanh.” Đường Kiêu nhìn khuôn mặt nghiêng của Tô Gia, trong bóng đêm băng lãnh càng có vẻ thập phần đạm mạc, lại có loại lắng đọng nhìn thấu nhân sinh, hắn nhịn không được ghé qua nhẹ nhàng in lên một nụ hôn.
“Tô Gia, chúng ta thương lượng một chút, ngươi có thể đừng phóng điện khắp nơi như vậy không?”
“Ta có sao?” Liếc mắt trừng Đường Kiêu một cái.
Đường Kiêu đang định giở trò ve vãn với Tô Bạch, tầm mắt khi phóng đến bóng tối xa xa đột nhiên ngưng lại, không nói không rằng đứng dậy bế nam nhân trực tiếp chạy vào khoang thuyền.
“Có người đuổi theo?” Hai tay ôm cổ Đường Kiêu, Tô Bạch tuy không chú ý nhìn, nhưng cũng không ngốc đến mức nghĩ rằng Đường Kiêu đột nhiên bồng y lên là đang tán tỉnh.
“Có thuyền chạy tới hướng này, mau tắt đèn!” Đường Kiêu hô lớn một tiếng.
Con thuyền nguyên bản yên tĩnh lập tức náo nhiệt hẳn lên, ngay sau khi Đường Kiêu thông báo liền có người tắt hết đèn trên thuyền, mọi người tề tụ trong khoang thuyền, bao gồm cả Harvey và Đường Tạp say sóng.
“Lão sư, đại khái có ba bốn chiếc thuyền.” Simon nói.
“Trời đất, mấy tên này không thể an phận một lát sao?” Đường Tạp vò đầu.
“Có nhìn ra là thuyền của nơi nào không?” Tô Bạch nhíu mày hỏi.
“Không mở đèn cũng không có bất cứ biển hiệu nào, thuyền tư.” Diệp Tử Ngọ thấp giọng nói.
Mọi người trầm mặc, không cần nghĩ cũng biết là ai đuổi theo.
“Ưm ưm ô –” Giữa một mảnh im lặng, có người từ trong xó phát ra âm thanh không đúng điệu cho lắm.
“Oái, là ai thế?” Đường Tạp kêu một tiếng.
“Zayed.” Diệp Tử Ngọ đi qua rút giẻ lau khỏi miệng nam nhân.
Zayed thở phào: “Bảo bối, em quả thật muốn anh chết nghẹn sao! Không cần nghĩ nữa, khẳng định là Trần Uyên dẫn người đuổi theo, Tô đương gia, anh giết cả nhà hắn à? Hắn truy anh sát nút như vậy.”
“Simon, còn bao lâu nữa mới đến cảng?” Tô Gia chẳng mảy may đếm xỉa Zayed.
“Con thuyền này chạy bình thường cũng phải mất năm giờ.” Simon lập tức bổ sung, “Còn có một chiếc ca nô, nếu dùng ca nô thì ba giờ hơn sẽ tới.”
“Hay là chúng ta bỏ thuyền ngồi ca nô đi, dù sao cũng chỉ ba tiếng đồng hồ, tôi thấy trên biển cũng sóng êm gió lặng không có lốc xoáy sóng thần gì, một khi thuyền của Trần Uyên đuổi kịp tất cả chúng ta có thể sẽ phải xuống biển làm mồi cho cá.” Đường Tạp nghĩ nghĩ, nói.
Đường Kiêu lắc đầu: “Ca nô của chúng ta tốc độ cũng không nhanh bao nhiêu, mấy chiếc thuyền đó đã quá gần, cho dù chúng ta ngồi ca nô bỏ đi họ nhất định cũng có thể đuổi kịp.”
“Vậy phải làm sao đây, không thể ngồi chờ chết.” Đường Tạp lập tức giơ tay, nhiệt huyết sôi trào, “Cầm vũ khí hết đi, chúng ta liều mạng với hắn! Chẳng lẽ tập đoàn tinh anh chúng ta đấu không lại đám cặn bã kia?”
“Chỉ còn lựa chọn này, Đường Kiêu, ngươi dẫn họ đi lấy vũ khí, Simon, ngươi ở lại.” Tô Bạch bình tĩnh nói.
Zayed bị trói thành bánh tét ở trong góc phá lên cười: “Đừng khờ thế, Trần Uyên khẳng định là có chuẩn bị mới đến, bọn chúng chẳng lẽ ngốc mức nhảy lên đây nạp mạng cho các người……Ô ô!”
Diệp Tử Ngọ bước qua một lần nữa lấy giẻ lau bịt miệng gia hỏa vô duyên này lại.
Không bao lâu sau đám người Đường Kiêu đều cầm vũ khí trở về.
Tô Gia hành động bất tiện ngồi trên sô pha ngoắc tay với hắn: “Đường Kiêu, lại đây, chúng ta bàn bạc phương án tác chiến.”
Đường Kiêu không hề hoài nghi đi qua, hắn ngồi xuống bên cạnh Tô Bạch, giữa một mảnh tối om nắm chặt tay đối phương: “Ta sẽ không để hắn tổn thương ngươi nữa.” Cho dù phải liều cả mạng.
“Câu này nghe thật diễm tình.” Tô Gia nắm lại tay Đường Kiêu, “Ta chờ ngươi.”
Ngay sau đó, Đường Kiêu đột nhiên gục xuống, Simon vẫn luôn đứng bên cạnh Tô Gia thu lại súng gây mê cường độ cao.
“Đây…… đây là thế nào?” Đường Tạp hoàn toàn không hiểu, “Simon sao anh lại tập kích lão đại của tôi!”
“Tô Mặc.” Diệp tử cau mày.
“Các người lên ca nô đi đi.” Tô Bạch cúi đầu nhìn Đường Kiêu đã mất ý thức ngã vào lòng mình, tay nhẹ nhàng vuốt mái tóc ngắn mà mềm của đối phương, thanh âm lãnh tĩnh, “Về tới đất liền nhớ dẫn người quay lại tìm tôi.”
“Không được!” Diệp Tử Ngọ siết nắm tay, bọn họ sao có thể bỏ lại một mình Tô Bạch trên thuyền.
“Chỉ có tôi mới dễ dàng giữ chân Trần Uyên, các vị muốn chết tôi chưa muốn, nghe không hiểu tiếng người sao? Mau cút đi!” Thanh âm nam nhân nháy mắt nghiêm khắc hẳn, dọa cho đám người Harvey lập tức không dám dị nghị.
Simon tiến lên một tay túm Đường Tạp, rồi đến góc phòng tha Zayed ra ngoài, Harvey hết nhìn tổ trưởng nhà mình vẫn đứng bất động lại nhìn Tô Bạch, không biết nên làm sao cho phải.
“Tổ trưởng, chúng ta……” Hắn đánh bạo nhỏ giọng gọi.
“Diệp tử, đi đi.” Tô Bạch ngữ khí dịu lại, “Cậu biết rõ quyết định của tôi là tốt nhất cho mọi người.”
Diệp Tử Ngọ buộc mình quay đi, ngực phập phồng đến lợi hại, tay nắm chặt đến móng tay bấm rách cả lòng bàn tay.
“Tô Mặc tiên sinh, hãy tin tưởng chúng tôi nhất định sẽ trở lại cứu anh!” Harvey cắn răng đi theo tổ trưởng.
Tô Gia phì cười một tiếng: “Cho nên nói ta ghét mấy lời thoại diễm tình.”
Không bao lâu sau một bóng đen đi tới trước mặt y, mái tóc vàng cho dù trong bóng tối vẫn thập phần bắt mắt, Simon quỳ một chân cầm tay Tô Bạch.
“Lão sư, xin hãy để ta thay thế người.” Chỉ cần Tô Bạch đáp ứng, hắn có thể lập tức hóa trang thành diện mạo của Tô Gia.
Tô Bạch ôn nhu vuốt mái tóc vàng của Simon: “Ta từng tự hỏi tại sao Trần Uyên Tiểu Hải lại phản bội ta, kỳ thực chính ta cũng có sai lầm, ta không muốn tiếp tục sai nữa, ta đã mất đi hai đứa con, Simon, ta không muốn mất luôn ngươi, mang Đường Kiêu đi đi.”
“Lão sư……”
“Đừng cãi lại mệnh lệnh của ta.” Nam nhân trầm mặt.
“Vâng.” Trên khuôn mặt thuần Âu trước giờ không có bao nhiêu biểu tình chợt xuất hiện một tia dao động, không hề nói gì thêm, Simon đứng dậy nhanh chóng cõng Đường Kiêu hôn mê rời khỏi khoang thuyền, đại khái là gió biển lạnh lẽo ùa vào mắt, hốc mắt hắn đã hơi đỏ.
Tiếng ca nô khởi động phút chốc vang lên, càng lúc càng xa.
“Simon, ngươi được tự do rồi.”
Sau này không cần sống vì ta nữa.
Nam nhân đứng dậy khỏi sô pha, bật đèn trên thuyền, chống nạng chậm rãi từng bước từng bước một đi đến mũi thuyền, ngồi trên băng ghế y vừa ngồi với Diệp tử, rồi với Đường Kiêu, lẳng lặng nhìn biển cả.
Gió biển ào ạt, quất vào mặt vừa lạnh vừa rát.
Mấy chiếc thuyền nọ rất nhanh bao vây con thuyền cũ nát cô độc phiêu bạc giữa đại dương, đèn điện sáng choang đặc biệt chói mắt.
“Tô Gia, ta nói rồi, chúng ta cuối cùng vẫn quay lại với nhau.” Trần Uyên bước lên boong thuyền, “Ta tới đón ngài.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...