Đường Kiêu khóe miệng lại hung hăng giật một phát.
Tô Gia sắc mặt cũng không tốt đến đâu.
Diệp Tử Ngọ nhăn nhó như ăn phải khổ qua.
——
Người mua có thể lựa chọn nhận hàng thanh toán tại chỗ, hoặc là tiến hành trao đổi với bên bán sau khi buổi đấu giá kết thúc, nếu sợ hàng mới mua còn nóng hổi vừa ra khỏi cửa đã bị cướp đoạt cũng có thể nhờ bên bán vận chuyển đến nơi mình muốn, bất quá phí giao hàng là một khoản không nhỏ.
Harvey may mắn khi Diệp tử dứt khoát đưa chi phiếu chuộc lại tự do, từ trong lồng sắt nhào ra hắn liền như khỉ chuyền cành nhanh nhảu chạy tới bên Diệp tử, dán vào tai tổ trưởng trần tình chuyện Zayed và Aga, Harvey hắn bị bắt tuyệt đối là ngoài ý muốn, không phải tại năng lực có hạn.
“Chúng ta chỉ cần chấp hành nhiệm vụ.” Diệp Tử Ngọ nói, Aga có thích Zayed hay không không liên quan tới hắn, Diệp Tử Ngọ chỉ phụ trách xử lý vụ án, không phải chuyên gia tình cảm.
“Tổ trưởng, vậy hai triệu rưỡi đó……” Harvey cúi đầu đếm ngón tay, đem bán hắn cũng không được nhiều tiền như vậy, a, không đúng, hắn vừa mới bị bán!
Phải nói là, bán thân một lần nữa cũng không kiếm được nhiều tiền như vậy.
“Hai triệu rưỡi, tiện nghi anh rồi.” Diệp tử trừng Harvey, “Sau này còn để xảy ra chuyện tôi sẽ bắt anh làm công cả đời, tiền lương một xu cũng không có.”
Hai triệu rưỡi thì hai triệu rưỡi, vẫn đỡ hơn làm nô lệ, Harvey cười ngố ngồi xổm một bên, hắn biết ngay tổ trưởng nhà hắn người tốt tiền nhiều, sẽ không để hắn khổ sai miễn phí cả đời.
Đối thoại của hai người Tô Gia ở một bên lơ đãng nghe từ đầu đến cuối, nam nhân thoáng nhìn Đường Kiêu và Zayed ngồi song song ở phía trước bên phải.
Sau Harvey, sàn đấu giá lại lục tục trình lên vài món hàng kỳ kỳ quái quái, có mấy gã keo kiệt đem nô lệ mới mua mấy hôm trước lên đài để bán lại khuyến mãi, thu hút nhiều người chú ý hơn cả vẫn là các loại vũ khí, bất quá cố kỵ quy củ thành Ác Ma, vũ khí chỉ được tiến hành giao dịch khi đã ra khỏi thành.
“Vật phẩm đấu giá kế tiếp, là loạt ảnh do Trần Uyên tiên sinh cung cấp.” Người chủ trì thông minh không nói ra tên đối tượng trong ảnh, Tô gia hùng bá châu Âu, cũng có qua lại khá thân thiết với nhiều đại gia Trung Đông, ít nhất ở đây không ai chưa từng nghe đến danh xưng Tô Gia này, thậm chí còn có một số kẻ ôm lòng kính sợ với nam nhân lãnh khốc đa tài kia.
Thành Ác Ma tuy rằng cái gì cũng có thể đem ra bán, nhưng khi cần thiết, vuốt mặt cũng phải nể mũi.
Người chủ trì vừa dứt lời hiện trường liền dấy lên một trận xôn xao, Tô Gia đôi chân dài chéo nhau, hai tay tự nhiên gác trên tay vịn của ghế, vẻ mặt thoạt nhìn cũng không có bao nhiêu biểu tình.
Diệp Tử Ngọ ngồi bên cạnh trộm liếc nam nhân, thấp giọng nói: “Em sẽ mua hết.”
“Chờ xem sao đã.” Tầm mắt lại phiêu qua Đường Kiêu, Tô Gia khóe miệng bất giác mang ý cười.
Sàn đấu giá thiết bị đầy đủ, máy chiếu 3000 lumens thêm màn hình HD, ảnh phóng ra tuyệt đối vừa to vừa rõ nét, dựa theo quy tắc đấu giá, loại vật phẩm dạng ảnh này không thể trình chiếu hết cho người ta xem chùa, cùng lắm chỉ tung một hai tấm cho người mua nhìn sơ, còn lại phải mua được loạt ảnh mới có thể xem trọn.
Quy tắc này đôi khi sẽ dẫn tới tình huống “có tiếng không có miếng”, chẳng hạn bạn mua ảnh khỏa thân của Marilyn Monroe, nhưng ngoại trừ mấy tấm hình nghệ thuật kiểu “tỳ bà che nửa người” do bên bán triển lãm, số còn lại đều là lừa tình, để tránh loại tình huống này, bên bán trước khi lên sàn phải công bố một số đặc tính của ảnh, nếu đến thời điểm giao dịch phát hiện ảnh có sai khác nghiêm trọng so với những gì bên bán đã miêu tả, bên mua có quyền yêu cầu bên bán bồi thường một khoản nhất định.
Bất luận thế nào, đối với tấm ảnh đầu tiên Trần Uyên tung ra, mọi người đều tràn ngập chờ mong, không xem không được.
Trần Uyên trước đó đã sớm niêm phong kho ảnh, thành Ác Ma cũng tự giác không mở niêm phong tiến hành kiểm duyệt, đấu giá loại này thường bán kèm cả phim, bất quá Trần Uyên hiển nhiên không có ý định đó, thứ hắn bán đều là thành phẩm, chỉ có ảnh, nửa mảnh phim cũng đừng mơ.
Điều này người chủ trì ngay từ đầu đã nói rõ, nhưng xảo diệu là không ai nhắc tới cấp độ của ảnh, Trần Uyên không nói, người chủ trì cũng không hỏi, nhưng hai từ “tư mật” và “Tô Gia” đã đủ hấp dẫn mắt người.
“Sau đây là vài tấm trong số đó, nếu các vị muốn toàn bộ năm trăm hai mươi tấm ảnh, hoan nghênh ra giá.” Khi người chủ trì nói ra số lượng ảnh, Đường Kiêu khóe miệng rõ ràng run rẩy một hồi.
Có thể tung năm trăm hai mươi tấm, cũng đồng nghĩa trên thực tế chỗ Trần Uyên không chỉ có năm trăm hai mươi tấm này, theo tính cách quỷ dị của Trần Uyên, không ngừng chụp ảnh Tô Gia hắn có thể lý giải, Đường Kiêu cũng đã nghĩ qua, nhưng hiện tại vừa liên tưởng đến con số này hắn quả thực muốn…… phát điên!
Năm trăm hai mươi? 520? Ta yêu ngươi?
Đường Kiêu kiềm nén xung động trợn trắng mắt, trong lòng thầm phun trào hai chữ: Ghê tởm.
Bởi vì ảnh đều là tiêu chuẩn năm tấc, mấy tấm dùng để triển lãm đều sẽ được chiếu trên màn hình cho quan chúng xem.
Những kẻ trông ngóng ảnh nóng tư mật chân chính có lẽ phải thất vọng. Khi trên màn hình chiếu ra tấm ảnh đầu tiên Tô Gia hơi bĩu môi, Trần Uyên nếu thật sự dám đem khoe đống hình y không mặc quần áo thì không phải là Trần Uyên mà y biết, bất quá con số năm trăm hai mươi, lúc nghe qua Tô Gia vẫn nhịn không được lông mi tốc tốc run, Trần Uyên hắn chụp loạn thất bát tao gì!
Tấm thứ nhất này không dính dáng tới “tư mật”, nhưng vị đạo “tư nhân” ngược lại có một chút, ít nhất trên thế giới chẳng mấy ai có lá gan này, có thể chụp lại bộ dáng lúc ngủ của Ngọc Diện Diêm La.
Người trong ảnh mặc áo tơ lụa trắng hoa văn chìm cổ đứng nút tàu, không cởi một nút, kín kẽ hoàn hảo, một tay chống má nằm nghiêng trên ghế trúc trải đệm mềm, hai mắt nhắm nghiền tựa hồ đang ngủ, một nam nhân như vậy, ngay cả khi đang ngủ cũng không mang đến cảm giác lơi lỏng.
Đường Kiêu nhìn góc trong cùng bên trái tấm ảnh, theo hắn biết Tô Bạch ở nhà có thói quen để chân trần, ảnh chụp cắt rất đúng chỗ, cắt ngay mắt cá chân, Trần Uyên cũng thật lao tâm.
Không thấy điểm gì táo bạo, mọi người đối với tấm ảnh đầu tiên đều phản ứng thường thường.
“Giá khởi điểm năm triệu hai trăm ngàn.” Người chủ trì mở miệng báo giá.
“Năm triệu năm trăm ngàn!” Chỉ mỗi Diệp Tử Ngọ thanh âm to rõ hét giá, theo sau đó là một mảnh yên tĩnh.
Ảnh của mình bị lôi ra bán đương nhiên không thoải mái, nhưng không ai mua cũng khiến người khó chịu, tâm tình này mâu thuẫn đến lợi hại.
Người chủ trì không vội hô “Năm triệu năm trăm ngàn lần thứ hai thứ ba” gì đó, anh ta tung một bức khác do Trần Uyên cung cấp để triển lãm, nếu nói tấm đầu rất có hơi hướm của nghệ thuật, thì tấm tiếp theo lại rất có tính bùng nổ.
Đường Kiêu khóe miệng lại hung hăng giật một phát.
Tô Gia sắc mặt cũng không tốt đến đâu.
Diệp Tử Ngọ nhăn nhó như ăn phải khổ qua.
Tấm thứ hai cũng không có lộ chỗ nào, trong ảnh Tô Gia vẫn mặc kín cổng cao tường, nhưng lần này bên trong không chỉ có một mình Tô Bạch, còn thêm một gã họ Trần tên Uyên.
Trong ảnh, Tô Gia nằm dưới bóng cây, tựa hồ cũng đang ngủ, nhưng thoạt nhìn giống bị chuốc thuốc làm hôn mê hơn, Trần Uyên ngồi bên giường thâm tình ai uyển ngắm nhìn nam nhân không có tri giác, một tay đặt trên đùi Tô Bạch, tư thế thân mật vô cùng, người không biết chuyện thấy vậy còn tưởng họ là một đôi.
Đường Kiêu lúc này đã ngộ ra, Trần Uyên không phải bán ảnh tư mật chó má gì, rõ ràng là trả thù hắn trước kia gửi cho Trần Uyên ảnh hắn và Tô Bạch của hiện tại hôn môi.
Trần Uyên ước gì làm cho cả thế giới cảm thấy mình và Tô Bạch là một đôi, nên mới trưng ra “ảnh tình nhân” do chính hắn chế tạo.
Tấm thứ hai vô hình chung xác minh lời Trần Uyên nói trước đó “Ta và Tô Gia có quan hệ phi thường”, lần này ngoài Diệp Tử Ngọ, cũng có những người khác giơ thẻ bài ra giá.
Tô Gia trầm mặc không nói, ngón tay gõ gõ tay vịn ghế dựa, bó hoa vừa rồi Trần Uyên tặng y đã sớm bị giẫm nát thành rác.
Ngay sau đó là tấm thứ ba, trong ảnh Tô Bạch trước sau như một vẫn trong trạng thái “đang ngủ”, Trần Uyên cũng vẫn ở bên cạnh, lần này mãnh liệt hơn, không chỉ đặt tay lên đùi, cả môi cũng hôn.
Đường Kiêu lập tức giơ thẻ, thanh âm trầm thấp nguy hiểm: “Mười triệu.”
Trần Uyên câu khóe miệng, tựa hồ tâm tình không tệ, vẻ mặt kiền thành thưởng thức “ảnh thân mật” của hắn và Tô Bạch trên màn hình.
“Mười triệu lần thứ nhất.”
Diệp tử định giơ thẻ bài lại bị Tô Bạch ngăn cản, y thà loạt ảnh bị Đường Kiêu nhìn cũng không muốn bị những người khác xem.
Màn hình cư nhiên tung tiếp tấm thứ tư, Trần Uyên hiển nhiên hạ quyết tâm không để Đường Kiêu được yên ổn.
Tấm này là ảnh giường chiếu thật sự, Tô Gia vẫn bộ dáng “đang ngủ” nằm trên chiếc giường rộng lớn, chăn kéo đến cổ che chắn nghiêm ngặt, cũng không biết bên dưới có mặc quần áo hay không, ngược lại Trần Uyên bán ngồi bán nằm bên cạnh, để lộ nửa thân trên rắn chắc, khiến người miên man liên tưởng.
“Thao!” Đường Kiêu nhịn không được văng tục một câu.
Có vài thứ, biết rõ là một chuyện, tận mắt nhìn thấy là một chuyện khác.
Quy củ thành Ác Ma áp đặt ở đây, trên người lại không có lấy một khẩu súng, Trần Uyên là nhắm vào điểm này mới cố ý tung hình cho hắn tức chết, muốn phô trương đúng không?
Đường Kiêu thật mạnh bật dậy khỏi chỗ ngồi, lạnh lùng quét mắt khắp quan chúng, rất có khí thế điên cuồng “thằng nào dám nâng giá với ta, ngày mai ta giết cả nhà nó”.
Đại khái là ánh mắt kia quá đáng sợ, quan chúng lần lượt ngó lơ né tránh, con người tuy có lòng bát quái hiếu kỳ, nhưng vẫn chưa tới mức bán mạng chỉ để xem vài tấm ảnh.
Huống chi bỏ mười triệu mua mấy trăm tấm ảnh, tiền nhiều không chỗ tiêu là đây.
Còn gì uất ức hơn thế nữa, mất những mười triệu mua toàn là “ảnh chụp chung” của Trần Uyên và Tô Gia, Đường Kiêu phen này bị Trần Uyên trả thù đủ độc.
Tô Gia đáy mắt bình tĩnh đến tối tăm, ngay lúc người chủ trì hô lên “Mười triệu lần thứ ba” y đột nhiên đứng dậy, trước mắt bao người một lần nữa đi tới chỗ Đường Kiêu sắc mặt khó coi, một tay vịn vai đối phương, một tay nâng chiếc cằm nam tính, cúi người hôn xuống.
Cái gọi là tuyệt xứ phùng sinh, cái gọi là liễu ám hoa minh hựu nhất thôn (*), là đây.
(*) Nghĩa là trong khó khăn tìm được lối thoát. Nguyên câu thơ là của Lục Du: “Sơn cùng thuỷ tận nghi vô lộ, liễu ám hoa minh hựu nhất thôn” – “Núi cùng nước tận ngờ hết lối, Qua liễu thấy hoa lại gặp làng”.
Như đi giữa đại mạc ba ngày ba đêm đột nhiên nhìn thấy ốc đảo, Đường Kiêu ngay khoảnh khắc Tô Bạch chủ động hôn mình, chỉ cảm thấy uất ức tích tụ trong ngực thảy đều tan biến, một dòng suối trong mát từ miệng vỗ về khắp toàn thân, thoải mái đến mỗi một lỗ chân lông đều hé mở để hấp thụ.
Cơ hồ ngay lập tức, Đường Kiêu nhiệt liệt đáp lại nam nhân, tay ôm eo Tô Gia dùng sức kéo vào lòng, đối phương liền tiến tới một bước thuận thế ngồi lên đùi Đường Kiêu.
Ảnh chụp có là gì, Tô Gia hiện tại người thật hàng thật ngay bên hắn;
Hôn môi có là gì, bọn họ bây giờ cũng đang thực thi nồng cháy thỏa mãn người xem;
Giường chiếu có là gì, bọn họ cũng đã diễn luyện qua không biết bao nhiêu lần.
Đường Kiêu nhiệt tình lại cuồng dã tham lam đòi hỏi, như thể mấy kiếp chưa được chạm qua thân người, có câu tiểu biệt thắng tân hôn, hắn một phen từ biệt thiếu chút nữa nghẹn đến phát bệnh.
Đường Kiêu với Trần Uyên thích đấu thế nào thì đấu thế ấy, nói cho cùng một người là bạn tình đã chấm dứt quan hệ, một người là kẻ đã sớm phản bội y, Tô Gia cũng không hiểu tại sao mình lại xúc động thành như vậy.
Đại khái là cảm thấy Đường Kiêu dù sao cũng từng giúp mình rất nhiều, cũng có thể là cố ý chọc tức Trần Uyên.
Tóm lại là y mềm lòng.
Nếu đã hôn, thôi cứ hôn cho trót.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...