Trùng Sinh Chi Tô Gia

“Không ai buộc tôi đi con đường này cả, Tô Bạch dù sao cũng là linh hồn của Tô gia, nếu tôi chỉ bàng quan đứng ngoài cuộc, cậu nghĩ người khác sẽ nhìn tôi thế nào?” Lần đầu tiên cảm thấy nói dối thì ra lại mệt mỏi như vậy, Diệp Tử Ngọ không hiểu cho y, còn ai có thể hiểu?

Đường Kiêu ư?

——

Dựa vào sô pha, Đường Tạp trọng thương vừa khỏi lại bị bắt uống sữa, nếu là bình thường hắn khẳng định sẽ đánh một trận với Simon, mãi đến bị quật ngã mới chịu uống sữa, bất quá hôm nay hắn đặc biệt ngoan, Simon vừa đưa ly sữa qua hắn liền nhận lấy, đối phương cũng không nói chuyện, chỉ cầm di động không rõ đang làm gì trên đó.

“Này, anh muốn đi Trung Đông sao?” Hai chân gác lên bàn trà, tướng ngồi hoàn toàn không dính dáng tới hai chữ lịch sự, Đường Tạp rốt cuộc chịu hết nổi mở miệng phá vỡ bầu không khí nặng nề, bảo hắn làm một người ít nói không bằng một phát súng tiễn hắn đi đầu thai còn thực tế hơn.

“Ân.” Câu trả lời đúng kiểu Simon, ngắn gọn, lưu loát, đáng ghét.

Cũng may Đường đại thiếu đã quen với phong cách giao tiếp của đối phương, hắn “sột” một tiếng hút sữa: “Liên quan đến vụ đó?” Trần Uyên lá gan đủ to, đầu cũng đủ tửng, tung tin mình từng thượng Tô Gia thì thôi đi, cư nhiên còn muốn công khai bán đấu giá ảnh tư mật của người đã khuất. Đừng nói những kẻ từng có thù oán hoặc có hợp tác với Tô Bạch, cho dù là Đường Tạp chính tai đang nghe chuyện này cũng bị sốc một hồi, sau đó bắt đầu nảy sinh hứng thú nồng nhiệt với đống ảnh đó, đơn thuần chỉ là vì hiếu kỳ.

Chỉ hai chữ “Tô Gia” này thôi, không biết sẽ hấp dẫn bao nhiêu người tự mình chạy tới Trung Đông xem kịch hay, kẻ thù của Tô gia khẳng định là đi công khai, còn đối tác của Tô gia phỏng chừng cũng sẽ âm thầm phái người đến giúp vui.

“Ân.” Thanh niên tóc vàng vẫn như cũ diện vô biểu tình.

Đường Tạp biết Simon là do Tô Gia đào tạo, cũng biết Simon bởi vì đặc biệt trung thành với nam nhân đó mới có thể tuân theo di chúc nguyện ý trung thành với Tô Mặc hiện tại, Trần Uyên một chiêu này rõ ràng đã triệt để xé rách mặt mũi Tô Gia, Simon trong lòng có lẽ cũng không dễ chịu.

Kế tiếp hắn lại nghĩ đến lão đại đương nhiệm của Tô gia, đồng chí Tô Mặc. Gia hỏa kia đúng là chúa qua cầu rút ván, nhờ sự hộ tống của T mới thuận lợi đăng ngôi cầm quyền Tô gia, kết quả còn chưa mặn nồng được một năm liền trở mặt quay đầu chơi với tổ chức hình cảnh quốc tế, ai, lão đại nhà hắn đúng là khổ mạng, lúc trước còn vì Tô Mặc mà bao phen sống mái với Trần Uyên, ai, hắn cũng thật khổ mạng a, nếu không tại cứu Tô Mặc hắn đã không bị thương.

Nghĩ đến đây, Đường Tạp lại cầm di động nhắn tin cho lão đại nhà mình, nội dung đại khái vẫn là mấy câu cũ rích “Đối phó hạng người như Tô Mặc không thể chỉ dùng sủng ái, sẽ sủng hắn lên trời, khi nào cần lưu manh cứ lưu manh, lão đại, em ủng hộ anh! Thất tình cũng đâu có gì ghê gớm!”, hắn vừa gửi đi chưa tới mấy giây đã nhận được hồi âm, Đường Tạp thầm hưng phấn, lời giáo dục của hắn rốt cuộc đã có hiệu quả rồi chăng?

Kết quả mở tin nhắn chỉ thấy:

[Du lịch công vụ, Trung Đông]


“A — Ta đòi nhân quyền! Ta là thương binh!” Lão đại anh là đồ hỗn đản trọng sắc khinh bạn!

Simon trừng Đường Tạp một cái: “Thương thế em đã khỏi hẳn rồi mà?”

“Anh…… Anh không thể nói câu nào dễ nghe sao?!” Tức giận đến nhảy dựng trên sô pha, trỏ vào mũi kim mao mặt than.

Simon ánh mắt phiêu hướng khu vực dưới của Đường Tạp, khóe miệng hơi cong: “Nơi đó còn chưa lành sao? Sắp một tuần rồi……”

Ai kia lập tức đỏ mặt, thanh âm có thể so với giọng nam cao: “Câm miệng! Anh là đồ cầm thú mặt lạnh!”

Simon khinh bỉ liếc Đường Tạp: “Là em bảo anh ra sức một chút, nhanh lên một chút.”

Đường Tạp cật lực bịt lỗ tai, hắn không nghe thấy gì cả, toàn là ảo giác, là ảo giác! Nếu không phải cuốn gói khỏi Tô gia hắn đã không lưu lạc đầu đường xó chợ bị Simon nhặt được, rồi đã không ở chung, càng không mạc danh kỳ diệu lăn luôn lên giường.

A a a……

Đều là lỗi của gia hỏa Tô Mặc, lão đại em ủng hộ anh bắt hắn, nhất định phải mỗi ngày đè cái tên đáng ghét đó lên giường một trăm lần a một trăm lần!

……

……

Một cỗ hàn khí lạnh buốt từ lòng bàn chân vọt thẳng đến ngực, chuẩn xác mà hung ác đâm vào lý trí xưa nay y luôn lấy làm kiêu ngạo, y nhìn tin nhắn Tô Ngụ gửi tới di động lần cuối, sau đó chọn thao tác xóa bỏ.

Không có mấy người biết năm ấy Tô Bạch bị Trần Uyên giam trên đảo làm gì, phần lớn đều nghĩ đây chẳng qua là kỹ xảo hiệp thiên tử lấy lệnh chư hầu của Trần Uyên mà thôi, nói thế nào cũng đâu ai tưởng tượng nổi. Mặc dù khi đó Tô Gia tuy đã qua bốn mươi bảo dưỡng vẫn rất tốt, nhưng Trần Uyên suy cho cùng cũng do Tô Gia một tay nuôi lớn, ai có thể ngờ được khoảng thời gian đó Trần Uyên cư nhiên nhiều lần cường bạo đương gia của gia tộc họ Tô, Ngọc Diện Diêm La đại nhân vật của hắc bạch lưỡng đạo.

Thậm chí đến Tô Ngụ và Tô Khải Trình thân cận nhất bên cạnh Tô Bạch đều hoàn toàn không biết chuyện này, cho dù đã trùng sinh y cũng không nguyện ý nói về vấn đề đó, Tô Ngụ bọn họ thông minh chưa từng dò hỏi nam nhân, thế nhưng hiện tại, quá khứ mà Tô Bạch không muốn đối mặt nhất cứ như vậy bị Trần Uyên tự tay xé mở, công bố đại chúng.


Không có người đàn ông bình thường nào thích bị cưỡng gian, cũng không có nam nhân quyền cao chức trọng nào nguyện ý trơ mắt nhìn quá khứ nan kham của mình bị bới móc.

Tiếp thu là một chuyện, bị người khác biết lại là một chuyện khác.

Cho dù trong mắt thiên hạ Tô Bạch đã chết từ năm trước, nhưng giờ đây, một nam nhân “qua đời” mà ngay cả an ổn và tôn nghiêm y đáng được hưởng cũng bị người ngang nhiên phá hủy.

Tô Bạch biết Trần Uyên từng điên cuồng biến thái chụp một ít ảnh của y, nhưng căn cứ vào dục vọng độc chiếm cùng với lòng ghen tị đáng sợ của Trần Uyên, y thủy chung không nghĩ Trần Uyên lại dám công bố đống ảnh đó. Ban đầu khi nhận tin từ Tô Ngụ, chuyện Trần Uyên muốn bán đấu giá ảnh chụp của mình y còn có thể ít nhiều khống chế được tâm tình, nhưng sau đó Trần Uyên còn tuyên bố với giới bên ngoài rằng trong một năm kia bọn họ đã vài lần quan hệ, Tô Bạch quả thực muốn lập tức nổ súng bắn Trần Uyên thành cái sàng.

Bất luận chuyện này cuối cùng có được chứng thực hay không, lời đồn “đương gia tiền nhiệm của Tô gia Tô Bạch, bị chính thủ hạ của mình giam cầm cường bạo suốt một năm” sẽ lan tràn như virus, điên cuồng truyền bá, đám lão đối thủ một thời của y sẽ vừa uống rượu vừa bình luận tin tức này, đoán già đoán non rằng nam nhân thủy chung cao ngạo như quân vương kia năm đó bị Trần Uyên áp dưới thân mà xuyên mà xỏ thế nào, y có thể tưởng tượng những gì trong miệng lũ khốn ấy phun ra tuyệt đối sẽ không phải thứ ngôn từ tao nhã, bọn hèn nhát ấy sẽ lấy y ra làm trò cười chế giễu mãi không biết chán.

Thường thì người ta không phải để ý chân tướng sự tình, mà là đề tài của lời gièm pha, một khi Tô gia hạ lệnh truy sát Trần Uyên, những kẻ hóng chuyện khẳng định sẽ lại ở sau lưng sung sướng khi người gặp họa nói một câu “Thấy chưa, tin đồn đó quả nhiên là thật, nếu không phải Tô Bạch thật sự bị Trần Uyên thao, người của Tô gia cũng sẽ không phát lệnh truy sát, ha ha, quý vị có tưởng tượng được không? Ngọc Diện Diêm La cư nhiên cũng bị người nghịch mông”.

Tô Bạch sẽ vì lời đồn đáng chết này mà ngay cả “từ trần” rồi cũng không thể bình yên, vĩnh viễn vác trên lưng cái mác dơ bẩn bị người lăng nhục.

Cho dù năm đó bị Trần Uyên phản bội, cũng không khiến y oán hận tên phản đồ kia như bây giờ.

“Cứ đợi ở Tô gia, không có mệnh lệnh của ta bất luận kẻ nào cũng không được manh động.” Đánh điện thoại chỉ nói một câu liền cúp máy, Tô Bạch hít sâu một hơi, nhắm chặt mắt lại, y hiện tại không muốn nghe bất cứ lời an ủi nào có liên quan đến thương hại, cũng không cần bất cứ ai quan tâm, điều đó chỉ khiến y càng thêm buồn nôn.

Mãi cho đến trước lúc xuất phát, Diệp Tử Ngọ vẫn không mấy nguyện ý dẫn Tô Mặc đi theo dự buổi đấu giá.

“Tô Mặc, Trần Uyên rõ ràng là dùng chuyện này để dụ thầy tới.” Nửa câu còn lại Diệp tử không nói ra, thừa biết là cạm bẫy, tại sao còn cố chấp muốn đến?

“Vậy cậu cũng biết Zayed đem Harvey ra bán đấu giá, rõ ràng là một cái bẫy, sao cậu còn muốn nhảy vào?” Nam nhân mỉm cười vỗ vai Diệp tử, “Cậu cần phải đi, tôi cũng vậy.”

“Đó là bởi vì Harvey là tổ phó của em, còn Tô Bạch là ai? Chính hắn hại thầy đi theo con đường hiện tại.” Thành thật mà nói, khi hay tin Trần Uyên phát tán ảnh nóng Diệp Tử Ngọ cũng chấn kinh một hồi, nhưng nghĩ đến Tô Mặc, hắn liền bình tĩnh trở lại, may thay, người bị tổn hại không phải Tô Mặc.


Tô Gia há miệng vài giây, cuối cùng vẫn nói ra: “Không ai buộc tôi đi con đường này cả, Tô Bạch dù sao cũng là linh hồn của Tô gia, nếu tôi chỉ bàng quan đứng ngoài cuộc, cậu nghĩ người khác sẽ nhìn tôi thế nào?” Lần đầu tiên cảm thấy nói dối thì ra lại mệt mỏi như vậy, Diệp Tử Ngọ không hiểu cho y, còn ai có thể hiểu?

Đường Kiêu ư? Tô Gia âm thầm cười khổ, gạt bỏ ý niệm, y đã quá mức ỷ lại nam nhân đó, điều này chẳng hay ho gì, chuyện của y y có thể tự mình xử lý.

Y vẫn là Tô Bạch Tô Gia, không cần bất cứ ai tội nghiệp hay quan tâm.

Lơ đãng trong phút chốc, Tô Bạch đột nhiên cảm giác được tay mình bị nắm chặt, y ngước mắt nghênh đón ánh nhìn Diệp Tử Ngọ, trong trẻo thấu triệt, chân thành mà cố chấp.

“Em sẽ không để thầy bị tổn thương.” Ngữ khí nghe như đang thề thốt.

“Cám ơn cậu, Diệp tử.” Thản nhiên mỉm cười.

“Tô Mặc, em có thể…… có thể hỏi thầy một chuyện không?” Diệp Tử Ngọ vẫn không buông tay nam nhân.

“Ân?”

“Thầy…… thầy…… em……” Tổ trưởng hình cảnh quốc tế xưa nay xuất ngôn lưu loát cư nhiên nói lắp, cả khuôn mặt cũng nghẹn đến đỏ bừng.

Tô Gia nhịn không được phì cười: “Cái gì mà thầy thầy em em, Diệp tử, cậu đỏ mặt rồi kìa.”

“Thầy có thích em không? Tô Mặc, em…… ý em là……” Cắn răng một cái, Diệp Tử Ngọ trừng mắt phóng đại volume, chấn đến màng nhĩ của Tô Bạch có chút nhức, “Em thích thầy! Tô Mặc! Em thích thầy!”

“Ân, tôi cũng thích cậu.” So với nội dung tỏ tình của Diệp tử, độ lớn giọng của thanh niên càng khiến Tô Gia “khiếp sợ” hơn, nam nhân cười khẽ, vươn tay vỗ vỗ khuôn mặt còn đang dại ra của Diệp Tử Ngọ, bất quá câu sau làm Diệp tử có xung động muốn khóc, “Cậu giống như con trai tôi vậy.”

“Tô Mặc……” Nhìn thần tình vân đạm phong khinh của nam nhân, Diệp Tử Ngọ biểu thị đã bị nội thương, trong mắt Tô Mặc hắn cư nhiên chỉ là một đứa nhỏ, chẳng lẽ bởi vì hắn quá trẻ con? Hay là ấu trĩ?

Trẻ con, cũng đồng nghĩa không có cảm giác an toàn, hắn không mang đến cảm giác an toàn cho Tô Mặc.

“Em sẽ nỗ lực để mình trở nên chững chạc.”

Tô Gia mỉm cười, thật ra trẻ con có gì không tốt? Thế giới của trẻ con đơn thuần hơn đơn giản hơn, cái gọi là chững chạc tất nhiên phải trả giá bằng trải nghiệm đau đớn, bối cảnh và thân phận của Diệp Tử Ngọ đã định sẵn người thanh niên này sớm muộn cũng có ngày bị buộc phải không thể không trưởng thành.


Con thú nhỏ không trưởng thành cuối cùng sẽ bị xé xác nuốt chửng.

……

……

Trung Đông tháng chín oi bức vô cùng, cho dù sắp bước vào lãnh địa của tháng mười, nơi quỷ quái này vẫn nóng đến mức Tô Gia muốn giết người, nhất là trong tình huống gần đây tâm trạng y không được tốt.

Cho nên y không ưa vùng đất toàn cuồng phong bão cát này, dù bên dưới nó tích tụ đầy dầu mỏ và vàng sa khoáng, với y mà nói vẫn không thoải mái bằng ổ chó trong nhà ở châu Âu, lối so sánh này tuy hơi thô tục một tí, nhưng rất có hình tượng cụ thể miêu tả sự chán ghét của Tô Gia đối với Trung Đông.

Địa điểm tổ chức buổi đấu giá ẩn sâu trong sa mạc, đây là một khu vực hỗn loạn nhưng cực có trật tự, người khống chế nơi này đến từ một gia tộc lâu đời ở Trung Đông, được tôn xưng là Quản Gia Sa Mạc, nhưng Tô Bạch biết khống chế lực lượng thực sự của nơi này là một gia tộc hiển hách ở UAE, gia tộc đó chiếm giữ phần lớn hạn ngạch xuất khẩu dầu thô ở Trung Đông, vào thời đại mà bất luận làm gì cũng đều cần dầu mỏ, cho dù là tổng thống Mỹ đến đây cũng phải nể mặt gia tộc này vài phần.

Buổi đấu giá có một quy củ, mặc kệ bạn là hắc đạo bạch đạo hay là cầu vồng đạo gì đó, hễ vào nơi này thì không được mang theo súng ống đạn dược, đây đã là luật bất thành văn duy trì rất nhiều năm, nhưng chỉ cần ra khỏi khu vực của họ, mặc các bạn đấu đá thế nào họ cũng không quản tới, nếu cần nhặt xác thì phải trả thù lao.

Loại chuyện xung đột mâu thuẫn này trước giờ không hề thiếu địa điểm và thời gian, không ai lại dại dột vì ham đấu nhất thời đầu óc sung huyết đi đối nghịch với trùm dầu mỏ, điều này có nghĩa ở buổi đấu giá cơ bản không ai dám làm loạn, hết thảy đều tiến hành theo trình tự bình thường, buổi đấu giá ngoài những vật phẩm đấu giá của chính mình cũng cho phép người ngoài vào bán vật phẩm, bọn họ sẽ thu hoa hồng trung gian, từ người bán hàng, lẫn người mua hàng.

Nếu Trần Uyên thật sự muốn bán đấu giá đống ảnh đó, y phải xuất tiền mua trở lại, tự mua ảnh của chính mình, nghĩ thế nào cũng khiến Tô Bạch cảm thấy vừa đáng cười lại đáng hận.

Khu vực diễn ra buổi đấu giá mang một cái tên khá thú vị: Thành Ác Ma.

Nơi này không có bãi đáp trực thăng hay máy bay, muốn vào thành Ác Ma trước hết phải tìm Quản Gia Sa Mạc xin vé vào cửa, lấy được vé rồi có thể nhờ người của Quản Gia Sa Mạc lái xe đưa vào thành Ác Ma, trong thành chẳng những không cho phép bất cứ ai mang theo vũ khí ngoại trừ người của Quản Gia Sa Mạc, mà còn không ủng hộ khách đến gây rối trật tự công cộng, một khi vi phạm quy củ của thành Ác Ma, người đó sẽ bị liệt vào sổ đen của Quản Gia Sa Mạc, không chỉ không được vào thành Ác Ma, thậm chí sau này có lẽ cũng đừng hòng đến Trung Đông kinh doanh mua bán gì nữa.

Mỗi một địa phương đều có quy củ riêng của nơi đó, nếu bạn không thể thay đổi, thì chỉ có thể thích nghi.

Từ bên ngoài lái xe vào thành Ác Ma đại khái mất nửa ngày, đảm bảo khách có thể trú ở khách sạn trong thành Ác Ma trước khi trời tối. Cho dù tòa thành không lớn lắm này đã không mở rộng đối ngoại còn heo hút sâu trong sa mạc, nhưng giai cấp quý tộc Trung Đông thập phần thiện ý phô trương tài lực của họ với phú hào đến từ các nơi trên thế giới, kiến trúc trong thành Ác Ma tuyệt không thua kém Dubai.

Cho nên điểm duy nhất được lòng Tô Gia chính là, cho dù ở một nơi khỉ không thèm ho cò không thèm gáy thế này, y vẫn có thể thỏa thích tắm rửa ngâm mình, tuy rằng nước ở đây còn đắt đỏ gấp mấy lần dầu mỏ.

Nhờ lòng hào phóng của hoàng tử Ali, lần này Tô Bạch và Diệp Tử Ngọ đến Thành Ác Ma mọi chi phí tiêu dùng lẫn vé vào cửa đều có người thay họ chuẩn bị sẵn, trong thành đầy đủ tiện nghi, sòng bạc vũ trường cái gì cần có đều có. Do buổi sáng thường thường các vị phú hào còn đang ôm kiều nữ ngủ say, buổi tối lại bận rộn xã giao vui chơi, nên đấu giá thường được cử hành vào trưa chiều.

Tô Bạch và Diệp Tử Ngọ đến thành Ác Ma lúc chạng vạng, ở khách sạn nghỉ ngơi một lát họ quyết định buổi tối đi tham gia tiệc đứng, nơi này không cho phép ẩu đả nhưng cũng không có điều luật cấm dò la tin tức.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui