Trùng Sinh Chi Tô Gia

Đường Tạp hoang mang mở to hai mắt, Simon ánh mắt bình tĩnh, như biển cả, không cần sóng bạc vẫn có thể triệt để lay động tâm linh người khác.

“Anh yêu em.” Ấn chặt gáy đối phương, Simon hôn xuống.

“A!”

—–

Giữa dòng người nườm nượp trong lâu đài Thiên Nga Đen thoạt nhìn như lang thang vô mục đích, Simon thật sự đang ngụy trang, còn Đường Tạp thật sự xem mình là du khách, khi thì chỉ vào một bức tranh sơn dầu bình phẩm từ đầu đến chân, khi thì khinh khỉnh hừ mũi với kiệt tác nào đó, nam nhân có vẻ không để nhiệm vụ trong mắt này lại đồng thời cùng Simon phát hiện vài kẻ khả nghi.

Ngay lúc liếc nhau, Đường Tạp đột nhiên có ảo giác như bị điện giật, áp chế chút cảm xúc kỳ lạ trong lòng, hai người trước đây chưa từng hợp tác giờ lại cực ăn ý không nhanh không chậm theo dõi đối tượng.

Đó là một cậu trai châu Âu khá đẹp, từ lúc đi vào Thiên Nga Đen hắn vốn chẳng ngó ngàng gì tới vật phẩm trang hoàng trong lâu đài, ánh mắt dáo dác chung quanh càng giống như đang tìm ai đó, rốt cuộc tại một nơi trong lâu đài, tiểu tử xinh xắn kia hữu ý vô ý lướt sát vai một quý bà.

Đường Tạp đang chuẩn bị tiếp tục bám theo, Simon một phen kéo hắn lại.

Gì đây?! Mắt đao bay qua.

Simon động tác thong thả một tay ôm eo nam nhân, Đường Tạp nhất thời hai mày dựng lên, trước khi hắn phát hỏa, Simon ghé bên tai hắn thì thầm: “Nhìn tôi, bọn họ đang nhìn bên này.”

Thân thể nháy mắt cứng đờ, xem ra độ cảnh giác của đối tượng vượt quá dự liệu, Đường Tạp hạ giọng hỏi: “Làm sao bây giờ?” Vạn nhất bị đối tượng phát hiện, mình bại lộ là chuyện nhỏ, ảnh hưởng đến nhiệm vụ thì hỏng bét.

“Ôm tôi.”

“Cái gì?!” Thiếu chút nữa mất kiểm soát thanh âm, nhưng vừa đối diện ánh mắt nghiêm túc của Simon, Đường Tạp bỗng dưng lại có cảm giác thất bại, Simon chỉ đang chấp hành nhiệm vụ, còn hắn ở đây không được tự nhiên cái gì!

Không phải chỉ là ôm đàn ông thôi sao? Đường đại thiếu cắn răng vòng tay ôm Simon, hậu quả của nhất thời khẩn trương chính là dùng sức quá mức, lớp mặt nạ lạnh lẽo trên mặt Simon nháy mắt rách ra một khe hẹp, cách lớp áo không dày, là bờ ngực dán sát nhau, thân thể đối phương như đang bốc lửa, nóng bỏng đến vi diệu.

Tâm viên ý mã phút chốc bị ngang ngạnh kéo trở về, Simon không để ý tới ánh mắt hoặc kinh ngạc hoặc tò mò phóng ra từ du khách bốn phía, hắn chỉ chuyên chú nhìn nam nhân như lửa trước mặt.

“Em là thái dương, là ánh sáng, là hơi ấm của anh, đừng rời xa anh.” Ngữ điệu có chút khô khan nhưng từng chữ từng chữ đều phát âm rõ ràng, tiếng nói không lớn nhưng cũng đủ cho những ai ở gần đó nghe được.

Đường Tạp hoang mang mở to hai mắt, Simon ánh mắt bình tĩnh, như biển cả, không cần sóng bạc vẫn có thể triệt để lay động tâm linh người khác.


“Anh yêu em.” Ấn chặt gáy đối phương, Simon hôn xuống.

“A!” Hắn tuyệt đối không phải cố ý hé miệng.

Ê, mau đem đầu lưỡi chết tiệt của anh cút đi!

Kháo, thằng nào vỗ tay, loại chuyện này có gì đáng hưng phấn, toàn một đám thích xem phim miễn phí.

Này này này, anh đủ chưa! Được lắm, đừng tưởng tôi sẽ cam bái hạ phong, cho anh nếm thử cái gì là nụ hôn kiểu Pháp chân chính!

Một phen cưỡng hôn cơ hồ cuốn mất nửa cái mạng của Đường Tạp, đây tuyệt đối là nụ hôn chỉ thuộc về giữa đàn ông với nhau, đều không muốn khuất phục mà cực hạn khiêu khích nhau, môi lưỡi giao tranh chỉ càng thiêu đốt kích phát nội tâm dục vọng, ngọn lửa hừng hực vừa châm liền cháy, cháy lan tràn không thể ngăn cản, mãi đến cuối cùng bởi vì nghẹt thở mới không thể không tách ra, Đường Tạp nhịn không được văng tục.

“Ta thao!” Hắn trừng mắt nhìn tay gà mờ vẫn diện vô biểu tình nhưng đã có chút thở dốc như hắn, “Anh…”

Simon cư nhiên có phản ứng với hắn! Càng oái oăm là hắn cũng suýt có phản ứng luôn! Hắn cư nhiên có phản ứng vì hôn môi một nam nhân!

Trên trời giáng xuống một tia chớp, hung hăng đánh cho Đường Tạp yêu cỡ ngực E cháy sém như than.

Simon ngụy trang thành ông chú trung niên hói đầu, chớp chớp mắt nói: “Hương vị không tệ, tôi thích hôn môi anh, xem đi, thật ra anh cũng đâu ghét hôn môi tôi, lần sau lên giường nhé.”

“Hỗn đản, tôi cảnh cáo anh, anh nói thêm câu nào nữa tôi sẽ nện anh nhừ tử.” Đường Tạp nhìn xung quanh, đám người đã tản bớt, đại khái chắc là đỡ không nổi nụ hôn kiểu Pháp nồng nhiệt giữa một ông đầu hói và một chàng đẹp trai chênh lệnh nhau một trời một vực, ngay cả hai người bọn họ theo dõi cũng đã biệt tích.

Để mất dấu đối tượng, đều là lỗi của Simon.

“Anh đánh không lại tôi.” Một câu rành mạch, thiếu chút nữa hại Đường đại thiếu tức hộc máu.

Simon không cho Đường Tạp cơ hội phản kháng, hắn ra hiệu đối phương theo hắn rời đi, Đường Tạp hừ lạnh: “Người cũng lạc mất rồi, làm sao đây?”

“Không, nhiệm vụ đã hoàn thành.” Giật giật cúc áo trên y phục, nếu dùng kính lúp xem có thể phát hiện đó không phải cúc áo mà là máy ảnh siêu cấp mini.

“Hả?” Ai kia vẫn chưa hiểu đầu cua tai nheo.


“Thằng nhóc ban nãy là tiểu tình nhân của Lawrence con, còn người đàn bà nọ là Tô Hồng của Tô gia.”

Trở vào trong xe, Simon bảo Đường Tạp lái, hắn ngồi ghế phụ lái gỡ xuống mặt nạ chân không trên mặt, một bên dùng điện thoại gửi hình ảnh lẫn đoạn ghi hình cho Tô Gia ở Anh quốc xa xôi.

“Vậy giờ chúng ta quay về?” Đường Tạp ngoan ngoãn lái xe, trong lòng có chút không cam tâm, càng nhiều là thất vọng, quả thực, so với Simon năng lực khống chế tin tức mười phần lại phản ứng cực nhạy khi lâm trận, hắn còn kém quá xa.

“Không, ở lại Đức, điều tra Lawrence.” Simon dừng một lát, lại mở miệng, “Tâm trạng anh không được tốt lắm.” Trực tiếp là một câu trần thuật.

“Tôi cần anh trả lời tôi một vấn đề.”

“Ok.”

“Anh…… Có phải là Simon không……” Lời nói như muốn bật ra khỏi cổ họng, đủ loại khẩn trương bất an xen lẫn chút hưng phấn khó tả.

“Simon.D? Phải.” Simon nhìn chằm chằm con đường thẳng tắp phía trước, không hiểu tại sao mình lại chủ động thẳng thắn khai nhận thân phận sát thủ của mình với nam nhân này, tại sao nhỉ? Chỉ bởi vì từ trong câu hỏi của đối phương nghe ra được ngữ khí mang theo thăm dò cùng khẩn trương hưng phấn, liền cấp thiết muốn nói cho đối phương biết chăng?

Phải, tôi là Simon.D.

Sau đó thì sao? Chờ đợi gia hỏa hoạt bát lại nóng nảy này sẽ vì thế mà tình nguyện cho mình thượng?

Simon đột nhiên có chút buồn bực, hiếm thấy là, Đường Tạp nhất thời cũng lâm vào trầm mặc.

“Mình cư nhiên được Simon.D đỉnh đỉnh đại danh tỏ tình!” Hồi lâu, Đường Tạp mới nghẹn ra một câu như vậy.

“Này, sao anh lại muốn thượng tôi?” Hắn xoay qua nhìn đại mặt than bên cạnh.

“Tôi muốn em.” Đây là một loại trực giác, mãnh liệt như một viên đạn xuyên thẳng qua ngực, Simon quay sang Đường Tạp, từng câu từng chữ, đặc biệt trang trọng, “Đường Tạp, tôi muốn em, chỉ muốn mỗi em.” (xem ra Simon quyết tâm muốn làm bà Tạp ~~)

……


……

Trên màn hình rất nhanh chiếu xong đoạn video ngắn, tiểu tình nhân của đương gia đương nhiệm gia tộc Lawrence và Tô Hồng trong pha quay chậm được nhìn thấy rõ ràng, hai người tựa hồ đang nhỏ to gì đó.

“Các vị thấy thế nào?” Tô Bạch ngồi trên ghế trung ương, một chân gác lên chân kia, tay cầm một tách trà nhẹ nhàng thổi thổi lá trà trên mặt nước.

“Dì Hồng trước kia luôn bất hòa với Tô Bạch Tô Gia, năm đó động thái của Trần Uyên bà ta cũng phát hiện, nhưng vẫn không lên tiếng, hiện tại ngài lại như quan tư lệnh từ trời giáng xuống, dì Hồng không phục cũng là đương nhiên.” Tô Ngụ có chút nắm chắc nói, “Quy củ Tô gia không cho dính tới ma túy, dì Hồng lại tiếp xúc với người nhà Lawrence, còn có tại sao gia tộc Lawrence chuyển tiền vào tài khoản của bà ta, tôi nghĩ chuyện này đã quá rõ ràng.”

Tô Khải Trình tay chống trán ghé trên bàn, mày nhíu thật sâu: “Dì Hồng dù sao cũng là nguyên lão của Tô gia, chắc sẽ không thật sự làm ra chuyện phản bội Tô gia.”

“Cái rắm! Hồi trước tứ thúc bị Trần Uyên giam cầm lấy danh nghĩa dưỡng bệnh, con mắt có tật nào của chú thấy Tô Hồng đứng ra nói một tiếng.” Tô Ngụ lập tức phóng cho Tô Bé Bự cặp mắt đao lợi hại.

Bị thọc một đao Tô Bé Bự ủ dột cúi đầu, trong miệng lầm bầm: “Nhưng cả sự tình cứ kỳ kỳ quái quái thế nào ấy, tôi cảm thấy người đứng sau màn đưa tin mới càng đáng sợ.”

“Tô Bé Bự nói rất đúng, chuyện dì Hồng Tiểu Ngụ cô cứ phái người âm thầm theo dõi, về phần kẻ âm thầm đưa tin cho chúng ta, ta sẽ dò la, trước khi chưa làm rõ mọi việc đừng hành động thiếu suy nghĩ.” Tô Gia phất tay bảo mọi người lui ra, đám thuộc hạ nhận nhiệm vụ cũng không tiếp tục ở lại.

Trong thời gian Tô Bạch chờ đợi thêm tin tức, Tô gia lại đón tiếp một vị khách.

Tô Gia không biết có nên thấy may mắn vì mấy ngày nay Đường Kiêu ra ngoài làm việc hay không, lúc Diệp Tử Ngọ ghé thăm Tô Gia Đường Kiêu không ở đó, tránh cho hai người chạm mặt. Y không phải một tên ngốc, ít nhất trải qua kinh nghiệm Trần Uyên và Đường Kiêu y cũng biết mình có chút mị lực, mơ hồ phát giác Diệp Tử Ngọ có hảo cảm với mình. (tâm lý này của gia cứ như sợ bị Đường Đường bắt gian tại trận =))))

Này có tính là lợi dụng không?

Y không phủ nhận, tung cành ô liu cho Diệp Tử Ngọ có tồn vài mục đích, nhưng y cũng không cho rằng người thừa kế một gia tộc vĩ đại kiệt xuất trong hắc bạch lưỡng đạo lại bởi vì một người có chút hảo cảm với mình, mà bất chấp tất cả chèo kéo đối phương hợp tác.

Chí ít trong mắt y, Diệp Tử Ngọ không phải loại người dễ dàng mất hết lý trí như vậy, cũng sẽ không giống Đường Kiêu đã biết thân phận thật của y còn một mực lưu lại bên cạnh y.

Vậy với Đường Kiêu thì sao? Y mang tâm tình gì khi để nam nhân đó hết lần này đến lần khác lên giường mình, tại sao lại cho phép đối phương ở lại Tô gia, ở lại bên cạnh y?

Đại khái là, nam nhân đó mang đến y cảm giác an toàn chăng?

Đường Kiêu, cho y sự ổn định bình tĩnh.

Nhưng như vậy rốt cuộc là tốt hay xấu? Có lẽ ngay cả bản thân Tô Gia cũng không rõ, vấn đề tình cảm với y mà nói quá rắc rối quá phức tạp.

“Tô lão sư?” Một thân trang phục quý tộc Anh quốc tiêu chuẩn, mang hai dòng máu Trung Anh, Diệp Tử Ngọ hôm nay trông đặc biệt cao ráo tuấn lãng, hơi thở của tuổi trẻ quả thực đã bức cho Tô Gia run bắn cả người, hoài niệm tháng ngày thanh xuân bừng bừng phấn chấn đã cách y rất xa.


“A, xin lỗi, vừa rồi có chút thất thần.” Trong hoa viên, Tô Gia thay một bộ y phục bình thường mà đàn ông ngoài ba mươi sẽ mặc, đồ mặc nhà cao cấp, chứ không phải bộ trường sam Tôn Trung Sơn đặc biệt sĩ diện kia.

Y mỉm cười, buông tách trà trong tay, quãng thời gian gần đây đã hạn chế uống rượu.

“Tô lão sư, bận rộn đến mấy cũng nên chú ý nghỉ ngơi một chút.” Diệp Tử Ngọ ngồi bên cạnh nam nhân, họ cách nhau không tính là quá xa, cho nên hắn có thể thấy rõ vẻ mệt mỏi khó phát hiện trên mặt Tô Bạch cùng một quầng xanh nhàn nhạt dưới mắt.

Tô Gia chỉ cười khẽ, đáp lại lễ độ mà khách sáo: “Ân, tôi biết, cám ơn.”

Diệp Tử Ngọ tựa hồ bị sự xa cách của đối phương đả kích, trên mặt chợt lộ vẻ mất mát, hắn từ tốn mở miệng: “Thật ra hôm nay tới là muốn báo cho thầy một việc, em biết Tô gia xưa nay không dính tới ma túy, cũng biết Tô lão sư tuyệt đối sẽ không vướng vào chất độc thương thiên hại lý này, nhưng chuyện Tô gia có người hợp tác với trùm ma túy đã bị Interpol phát giác.”

Tô Bạch sắc mặt lạnh dần.

“Người đó là Tô Hồng, chuyện này…… em đã thay thầy ngăn cản trước, Tô lão sư nếu xử lý không được, em có thể ra mặt.” Diệp Tử Ngọ lời này coi như đã biến tướng thành thỏa hiệp.

Nước quá trong ắt không có cá, hắc đạo lẫn bạch đạo trên thế giới này cũng không có tồn tại tuyệt đối đối lập, tổ chức hình cảnh quốc tế chung quy vẫn phải tiếp xúc ít nhiều với một vài gia tộc hắc đạo, Diệp Tử Ngọ lựa chọn Tô Gia cũng khó có thể chê trách, dù sao vị đương gia tiền nhiệm của Tô gia đã ra đi gần một năm rồi.

So với đám người cầm quyền các gia tộc hắc đạo khác, hắn nguyện ý tin tưởng Tô Mặc.

“Không cần, chuyện của Tô gia vẫn nên giao cho Tô gia, bất luận thế nào, tôi cũng sẽ duy trì gia quy Tô gia không dính tới ma túy, đối với kẻ làm trái gia quy, cũng nhất định nghiêm trị không tha.” Tô Gia trong lòng mơ hồ khó chịu, nói gì thì cũng là thân nhân của mình, ít nhiều vẫn có chút cảm thán.

“Diệp tử, tại sao lại nói cho tôi biết chuyện này?” Ngẩng đầu nhìn thanh niên trẻ bên cạnh, dù có vài đáp án đã biết trước cũng không cản trở y hỏi ra miệng.

“Bởi vì em tin tưởng thầy, thế giới này không có đen tuyệt đối cũng không có trắng tuyệt đối, em hy vọng giữa trắng và đen có thể duy trì một thế cân bằng, em biết Tô lão sư không giống những kẻ chỉ biết đến lợi ích kia.” Diệp Tử Ngọ đôi mắt dán chặt vào đối phương, dường như muốn nhìn thấu đáy lòng Tô Bạch.

“Tôi sẽ không để cậu thất vọng.” Câu này tuyệt đối xuất phát từ chân tâm.

Tô Gia nắm tay Diệp Tử Ngọ, nhìn chàng trai dương quang sáng lạn này, y lại nghĩ đến Lâm Phàm, y thủy chung áy náy về Lâm Phàm quá cố, nếu lúc trước y có thể nhẫn tâm hơn, tự tay bắn chết Lâm Phàm, thì đã không khiến đứa trẻ kia trong những ngày cuối đời phải chịu sự tra tấn tàn khốc hắc ám nhất.

Tiếc nuối có lẽ là một vẻ đẹp mang tính bi kịch. Nhưng y thà rằng chưa từng tồn tại loại vẻ đẹp này.

Tô Bạch siết tay thật chặt, Diệp Tử Ngọ bắt đầu khẩn trương đến vã mồ hôi, nhịp tim không hiểu sao cũng tăng tốc, hắn có thể cảm nhận được sự chân thành từ trong mắt đối phương, nhưng chỉ là chân thành xuất phát từ phế phủ, không có nửa điểm liên quan tới tình yêu.

“Căn cứ theo tin tức của tay trong, bọn họ sẽ tiến hành giao dịch vào thứ bảy này ở Munich Đức.” Không biết nói gì hơn, Diệp Tử Ngọ chỉ có thể vụng về phun ra một câu công sự.

Tô Gia quả nhiên chú ý câu này mà buông Diệp Tử Ngọ, y nhẹ nhàng hít vào một hơi, mỉm cười nói: “Cám ơn cậu, Diệp tử.”

“Tô Mặc, nhất định phải cẩn thận.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui