Toàn bộ máy quay đã chuẩn bị xong, người quay phim cũng đã quay về vị trí, chờ quay phim.
Ngay khi ánh đèn sáng lên, Sở Ngôn đã đợi 3 phút trong trường quay, Lý Triết Thiên mới mang khuôn mặt khó chịu khoan thai đến muộn.
Lý Triết Thiên không thích vai nhân vật chính Niếp Chinh này là có nguyên nhân, xuất thân của nam chính bình thường, dựa vào từng lần lập công từ một tiểu binh phấn đấu đi lên.
Muốn lập công thì phải đánh giặc chứ? Vậy nhân vật nam chính kia liền thường xuyên phải chịu bụi đất, máu me đầy người, lần mò dã chiến, một chút cũng không soái!
Tựa như hiện tại, Lý Triết Thiên hóa trang đặc biệt, trên một bên má của cậu ta loang lổ vết thương dữ tợn, quần áo thì tồi tàn không chịu nổi, dính đầy vết máu, khuôn mặt còn có một khối đen, một khối xanh, dường như vừa mới rời đi từ chiến trường.
Sự thật cũng đúng như thế, quân địch đột kích, cả quân đội không kịp phản ứng, ngay một khắc* kia gần như toàn bộ đều bị giết hết, tướng quân Trử Tùng mệnh lệnh thân vệ Niếp Chinh cùng một tiểu đội lái phi thuyền đột phá vòng vây, mà cuối cùng mình và mấy hạm trưởng còn sống sót điều khiển thuyền, dùng phương thức không muốn sống yểm hộ cho bọn họ.
(*khắc: 15 phút)
Thời điểm Niếp Chinh trở lại, quay đầu liền thấy, hạm đội bị đạn pháo bắn trúng, cảnh tượng nổ mạnh oanh liệt.
Vô số hài cốt nổ tung trong vũ trụ, hình thành từng đóa khói pháo hoa mỹ lệ, chiếu sáng một vùng không gian hắc ám.
Sau khi Trử Tùng hi sinh, hài cốt không thể tìm được, toàn bộ thất lạc trong vũ trụ, phiêu động vĩnh hằng.
Mà Niếp Chinh vì bi thương khóc lớn, dẫn theo một tiểu đội đột phá vong vây, cuối cùng trở về quê hương.
Chuyện thứ nhất Niếp Chinh làm sau khi trở về chính là đi tìm Trử Thần, anh hung hăng cho Trử Thần một quyền, nói di ngôn của tướng quân Trử Tùng cho hắn.
Trong tiểu thuyết, chiến tranh được miêu tả tráng lệ bao la đáng kinh ngạc, Sở Ngôn cũng đã xem qua phần quay chụp hạm đội chiến đấu, đạo diễn Vương vẫn luôn cực kì vui vẻ tiêu tiền, thế nhưng còn thật sự thuê mấy phi thuyền loại nhỏ và một thuyền quân hạm, thực sự vừa diễn ra một trận ác chiến.
Ngàn năm trước quay phim tinh tế chính là đốt tiền, phải sử dụng đặc hiệu mới có thể chế thành công.
Mà ở thế giới này bây giờ, kỳ thật phim thể loại tinh tế lại dễ dàng quay chụp nhất, mặt khác nếu bạn muốn quay phim cổ trang, còn phải thuê được một tinh cầu- trường quay cổ trang, muốn quay phim dân quốc, phải thuê tinh cầu- trường quay dân quốc.
____ Đúng vậy, ở thời đại vui chơi giải trí bung nổ này, đã không còn thành phố điện ảnh nữa, ngược lại xuất hiện tinh cầu điện ảnh.
Mặc dù Sở Ngôn không biết muốn thuê một tinh cầu điện ảnh tốn bao nhiêu, nhưng cậu thấy dáng dấp đạo diễn Vương vung tay thoải mái thuê vài chiến thuyền, cùng với vẻ keo kiệt khi nghe phó đạo diễn đề xuất “Thuê một tinh cầu điện ảnh”, so sánh một chút liền biết, muốn thuê một tinh cầu khẳng định cực kì đắt.
“Lại đi bổ trang một chút, cảnh này tương đối quan trọng, nếu có thể một lần qua thì tốt.”
Khi một vị chuyên gia trang điểm đang giúp Sở Ngôn bổ trang, Chu Hòa Huy liền đứng bên cạnh dặn dò.
Làm một người quản lý hợp cách, anh đã sớm tìm hiểu rõ nội dung «Huyết Chiến», hơn nữa còn chế ra tốt một phần kịch bản AI.
Bất cứ ai cũng biết, cảnh diễn của nam thứ hai là quan trọng nhất phân đoạn “Bi thống sau trùng sinh”, nếu diễn tốt, tuyệt đối là vô cùng có lợi đối với việc đắp nặn hình tượng nhân vật.
“Mặc dù cậu không thích xem kịch bản AI, nhưng cảnh này thì khác, tôi khuyên cậu vẫn nên xem qua vài lần đi.” Tại một nơi khác, Lý Triết Thiên cũng đang bổ trang lại, cùng lúc xem hình ảnh trên kịch bản AI, Chu Hòa Huy liếc mắt nhìn cậu ta một, nói: “Dù sao đoạn này có một số cảnh chiến đấu, nếu cậu có thể diễn một lần qua, cũng khiến Lý Triết Thiên không bắt được nhược điểm để nói.”
Sở Ngôn có một khuôn mặt vô cùng thích hợp trang điểm, chuyên viên trang điểm chỉ cần tùy tiện điểm một hai lần là hoàn tất việc bổ trang.
Nghe thấy Chu Hòa Huy nói, cậu thở nhẹ một hơi, nói: “Chu ca, tôi đã xem qua kịch bản AI một lần, anh yên tâm được rồi.”
Chu Hòa Huy muốn nói gì đó, nhưng nhìn ánh mắt nghiêm túc của Sở Ngôn, anh im lặng một lát, vẫn đồng ý.
Mà ở một bên khác, khoảng cách đến thời điểm quay còn lại không đến một phút, Lý Triết Thiên vừa bổ trang xong ngoắc tay gọi trợ lý lại đây.
Tiểu trợ lý lập tức chạy chậm tới, chỉ nghe thấy Lý Triết Thiên hỏi: “Xác định đã lấy được kịch bản AI của câu ta?”
Vị trợ lý kia sờ túi tiền, khi đụng đến một con chip AI nhỏ bé tinh xảo thì đắc ý cười: “Lý ca, ngày hôm qua tôi thừa dịp cậu ta quay phim trộm lấy đi, ngài cứ yên tâm, tiểu tử kia không thấy chip AI còn cuống lên tìm một hồi đấy.
Ngài muốn nhìn một chút hay không?”
Sắc mặt Lý Triết Thiên tối sầm: “Trước mặt mọi người, anh lấy ra làm cái gì? Cất ngay đi.”
Hai người lại thì thầm một trận, Lý Triết Thiên sai trợ lý lập tức đem kịch bản AI này đi tiêu hủy, sau đó phim trường liền bắt đầu quay.
Trử gia đứng sừng sững tại đế quốc hơn hai trăm năm, đảm nhận chức tướng quân từ khi khai quốc cho tới bây giờ chỉ còn lại hai người Trử Tùng và Trử Thần, trải qua gió bão, thừa nhận nghi vấn cung khảo sát của mỗi thế hệ người lãnh đạo.
Gia huấn của Trử gia: Vì Tổ quốc hi sinh đến giọt máu cuối cùng!
Gia quy của Trử gia: Người phản quốc, lập tức chém!
Cha mẹ Trử Thần qua đời khi cậu ba tuổi, Cha Trử hi sinh trên chiến trường, mà mẹ cậu vì bi thương quá độ, cùng năm đó liền ra đi.
May mắn lúc đó Trử Tùng đã 21 tuổi, anh liền đảm nhận việc chăm sóc em trai, gánh trọng trách chấn hưng gia tộc.
Từng có người hỏi tác giả của «Huyết Chiến», tại thế giới văn minh như vậy, Trử gia vì quốc gia mà trả giá rất nhiều, vì sao lại ép một người xông pha khói lửa, một người lên chiến trường ra sinh vào tử?
Tác giả trả lời như thế này: “Trên thế giới này, luôn có người cao thượng và kẻ đê tiện.
Đê tiện thì vì mạng sống mà bán Tổ quốc, mà cao thượng lại vì Tổ quốc mà hiến dâng hết thảy, đa số chúng ta nằm giữa hai loại người, có lẽ không thể nào lý giải suy nghĩ của họ, nhưng lại càng không có tư cách đi chất vấn hay hoài nghi bọn họ.”
Trử Thần không thể lý giải đại nghĩa của Trử gia, cậu cũng không quá yêu quốc gia, cậu thầm mong người một nhà bình an mà sống qua ngày.
Bởi vậy cho dù Trử Thần đạt thành tích ưu tú tại trường quân đội, cậu cũng luôn cà lơ phất phơ, không muôn nhập ngũ.
Thẳng đến giữa trưa một ngày nóng bức mùa hè, mặt trời cháy rực phóng hỏa khắp nơi, Trử Thần còn đang chơi đùa náo nhiệt với đám hồ bằng cẩu hữu, bỗng nhiên nghe “Ầm___” một tiếng, của lớn trử gia bị người đá mở.
Một bóng dáng cả người đẫm máu xuất hiện tại cửa, khiến bên trong nổi lên tiếng kêu kinh sợ chạy trốn tán loạn của mọi người, lập tức chỉ còn một mình Trử Thần.
Miệng các vết thương trên người Niếp Chinh đã khép miệng hơn nửa, một chút tơ máu thấm ra đỏ rực.
Nhưng dường như anh không cảm thấy đau đớn, anh đi từng bước tới phía trước, anh tới trước mặt thiếu niên tuấn mỹ xinh đẹp, anh từ trên cao nhìn xuống đối phương, ánh mắt anh ngập tràn huyết lệ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...