Ngày hôm sau, thời điểm Sở Ngôn tiến vào đoàn phim, rất nhanh đã nhìn thấy La Tư Hạo đang lén lút nhìn cậu, ánh mắt u oán, bướng bỉnh, quay xong một cảnh lại len lén nhìn cậu, quay xong hai cảnh vẫn chăm chú nhìn cậu, thế nhưng mỗi khi Sở Ngôn nhìn về phía y, y liền lập tức làm bộ đang cùng người khác nói chuyện, thực sự là ấu trĩ đến không chịu được.
Loại chuyện này bị từ chối đối với một đứa trẻ như La Tư Hạo quả thực là một đả kích nặng nề. Bất quá cho dù tâm tình có phiền muộn, uất ức đến mấy, nên đóng phim thì vẫn phải đóng phim, tiến độ phim rất nhanh đã quay đến cảnh cuối cùng.
Sau khi Lưu đạo hô “Bắt đầu”, là một diễn viên đạt tiêu chuẩn, La Tư Hạo rất nhanh đã nhập diễn. Một màn này chính là cảnh tổ hợp ba người lừa đảo thành công, vị giám đốc kia cuối cùng cũng gặp báo ứng, đang tổ chức liên hoan.
Tại thời điểm nhóm ba người đang quay chụp, Sở Ngôn lại đứng ở một bên, yên tĩnh nhìn. Ánh mắt của cậu vô cùng bình tĩnh, rõ ràng lúc này trên người vẫn còn đang ăn mặc trang phục của Tần Mộ Nghiên, trên khuôn mặt cũng được trang điểm đến cực kỳ xinh đẹp bất quá khí tràng lãnh đãm, trầm ổn của cậu lại làm cho người ta nhìn vào lập tức ý thức được đây là một nam nhân.
Tầm mắt Sở Ngôn xẹt qua từ trên người Lăng Kỳ, Tống Xảo cho đến La Tư Hạo, diễn viên ở giữa trường quay phim chăm chú diễn kịch, mà người ở ngoài trường quay cũng đều đứng ở một bên lặng yên quan sát. Lăng Kỳ diễn xuất vô cùng thành thục, xuất sắc, Tống Xảo diễn xuất cũng gây không ít kinh diễm mà La Tư Hạo tuy nói còn có chút non nớt, thế những vẫn có rất nhiều ưu điểm —— Có ba diễn viên này thủ vai chính, chẳng trách 《 Khi Thiên Tam Phiến 》có thể gặt hái được không ít thành công.
Thế nhưng, chỉ e là chính bản thân ba người này cũng không phát hiện, bọn họ diễn xuất đều rơi vào trong một vòng luẩn quẩn nào đó. Đều không phải diễn xuất nhập hồn vào nhân vật, mà là đang cố gắng làm bộ mình chính là nhân vật trong phim, chuyên môn khiến nhân vật này làm ra một số hành động cùng vẻ mặt mờ ám.
Đây chính là tác hại của kịch bản AI.
Sau khi cảnh quay này hoàn thành, chỉ còn dư lại cuối cùng một cảnh vai nam chính tìm đến Tần Mộ Nghiên. Vốn dĩ ở bên trong kịch bản sắp xếp, đạo diễn là muốn để cho Tần Mộ Nghiên trực tiếp rời đi, chỉ để lại một tờ giấy cho vai nam chính, bất quá sau khi nhìn thấy diễn xuất ưu tú của Sở Ngôn, biên kịch liền sửa lại kịch bản.
Thời điểm vai nam chính vừa bước vào bên trong quán bar, liền thấy được một cảnh tượng mỹ lệ câu nhân như vậy.
Trong không gian mờ ảo, chỉ có ánh đèn tường màu vàng của quầy bar phụ cận thỉnh thoảng lại lóe lên một cái. Trong quán dị thường yên tĩnh không có lấy một khách hàng, những kẻ thuộc tầng lớp thượng lưu trong xã hội ngày thường vẫn vui cười, ra ra vào vào, hiện tại lại không có một lấy một mống, chỉ có một khúc nhạc chầm chầm, nhẹ nhàng bao trùm lên toàn bộ không gian, phảng phất khuấy động ra từng tầng, từng tầng sóng gợn.
Tần Mộ Nghiên ngồi ở bên quầy bar, thân thể hơi nghiêng, cánh tay trắng nõn nhẹ nhàng chống lên gương mặt xinh đẹp, đôi mắt của cô cong cong, sóng nước mênh mang, tựa tiếu phi tiếu nhìn vai nam chính đang đứng ở cửa ra vào, một lọn tóc theo động tác của cô trượt đến bên con mắt, tăng thêm mấy phần thần bí.Một cảnh này phía trước đã NG ba lần, hiện tại chính là lần quay thứ tư.
Lần thứ nhất NG ngay tại thời điểm Lăng Kỳ mới bước vào cửa, khi y nhìn thấy người phụ nữ xinh đẹp, quyến rũ đang ngồi cách đó không xa, y nhịn không được mà trái tim loạn nhịp, huyết dịch sôi sục, lập tức quên mất bản thân mình đang đóng phim, liền bị hô dừng.
Mà lần này, Lăng Kỳ cất bước đi tới bên quầy bar, vai trò của y trong phim là vai nam chính, một nhân vật hết sức thông minh, có tầm nhìn xa trông rộng, chính vì vậy cho nên khi thấy cảnh tượng kỳ quái bên trong quán bar, y cũng không đưa ra nghi vẫn, mà là nhìn người phụ nữ xinh đẹp, quyến rũ trước mặt mình, ôn nhu hỏi: “Tần tiểu thư, đang chờ tôi?”
Ở trong mắt Sở Ngôn, Lăng Kỳ lúc nhày thoạt nhìn ngoài mặt như vô cùng trấn định, bình tĩnh, diễn xuất cũng không xảy ra chút sai lầm nào, bất quá Lăng Kỳ cũng không quá nhập vai, y chỉ đang làm bộ mình là người này, chứ không để cho mình thực sự trở thành người này.
Tay phải nhẹ nhàng nâng lên ly rượu Champagne, ngón tay Sở Ngôn thon dài, trắng nõn như ngọc. Lúc này cậu cũng không trả lời vấn đề của Lăng Kỳ, mà là đơn thuần cúi đầu, nhìn ly Champagne nhạt màu trong tay. Động tác của cậu rất dịu dàng, rất nhẹ nhàng, thời điểm ngón tay đung đưa cũng cực kỳ đẹp mắt, không biết tại sao Lăng Kỳ lại có chút nhìn đến xuất thần.
—— Lại muốn NG rồi!
Ngay tại thời điểm Lưu đạo muốn hô “Dừng” lại nghe được một đạo thanh âm nhu hòa vang lên: “Linh tiên sinh, anh thích tôi.”
Một câu này nói đến phi thường ám muội, giọng nói lại vô cùng nhu hòa, tràn đầy mị hoặc, mang theo một điểm lôi kéo người ta mơ hồ vui vẻ, trong thanh âm thậm chí còn pha lẫn một tia khàn khàn, bất quá khi nghe vào tai người ngoài cuộc, đặc biệt là vào tai Lưu đạo lại không khỏi có chút kinh ngạc: Thanh âm Sở Ngôn bây giờ đã có thiên hướng giọng nam rồi!
Trước kia, Lưu đạo vẫn luôn muốn chính là, có thể tìm được một nữ diễn viên có thanh âm ưu tú đến phối âm cho nhân vật Tần Mộ Nghiên. Thế nhưng sau khi nghe Sở Ngôn đọc xong lời thoại đầu tiên, y đành buông tha cho ý nghĩ này, bởi vì y phát hiện Sở Ngôn cư nhiên có thể đem thanh âm của mình nâng cao, phát ra một loại thanh âm trung tính tựa như nam tính lại phảng phất nữ tính.
Công nghê cao phát triển khiến cho việc diễn viên thu âm tại hiện trường trở nên vô cùng đơn gian, cơ hồ không nhiễm bất kỳ một loại tạp âm nào, chỉ cần thời điểm diễn viên đóng phim nói lời thoại, là có thể đem một phần âm thanh hoàn hảo thu lại, không cần hậu kỳ phối âm.
Lăng Kỳ khi nghe Sở Ngôn nói xong một câu kia, y theo bản năng mà ngẩng đầu nhìn về phía đối phương. Y dĩ nhiên không ý thức được thanh âm này cơ hồ đã là thanh âm của một người đàn ông, mà là dùng một loại ánh mắt thâm trầm, phức tạp đánh giá kỹ mỹ nhân trước mắt, khẽ cười thành tiếng: “Tần tiểu thư, em cũng yêu tôi.”
Câu nói này là khẳng định.
Thế nhưng, sau câu nói này, Sở Ngôn chợt nở nụ cười, thời điểm Lăng Kỳ còn chưa kịp phản ứng, cậu bỗng nhiên đưa tay kéo cổ người này lại, thân thể trực tiếp nhào tới.Tần Mộ Nghiên rất cao, đây là điều mà vai nam chính đã sớm biết, Tần Mộ Nghiên so với y chỉ thấp hơn một centimet.
Bây giờ, một centimet chênh lệch này phảng phất trở thành hư vô, vị nữ thần xinh đẹp, gợi cảm này bày ra một loại tư thế từ trên cao nhìn xuống nam nhân trước mắt. Thời điểm này, xinh đẹp, ôn nhu, diễm lệ, gợi cảm trong dĩ vãng biến mất chẳng còn một mống, vẫn là Tầm Mộ Nghiên trang dung diễm lệ, bất quá lại có một loại khí thế mạnh mẽ, ác liệt đặc trưng của người đàn ông giờ phút này không ngừng được phát ra.
Mà những động tác này là bởi vì Lăng Kỳ ở khoảng cách quá gần lên không nhận ra sai biệt, thế nhưng nhóm người Lưu đạo là nhìn qua màn hình giả lập cũng không cảm thấy có gì kỳ quái, trái lại còn cảm thấy đây là chuyện đương nhiên, vốn nên là như vậy.
Không một ai biết lúc nãy Sở Ngôn rút cuộc đã nói cái gì, ngoại trừ Lăng Kỳ, thiếu niên hơi nghiêng người nhìn xuống, khóe môi hơi câu lên một độ cong khó nhận ra, khiến y có lỗi giác một tên kình địch đang tồn tại phía trước mình. Trong lòng y bỗng nhiên vang lên một hồi chuông báo động mãnh liệt, tựa hồ vị mỹ nhân trước mắt này là kẻ thù cũ của mình, cũng vào chính lúc này, một chút yêu thích Tần Mộ Nghiên trong lòng y đột nhiên biến mất không chút dấu vết, Lăng Kỳ sờ soạng túi áo, định lấy ra súng lục công kích người trước mặt.
Thế nhưng Tần Mộ Nghiên...
...Không, là Tần Mộ tốc độ càng nhanh hơn.
Sở Ngôn dùng sức, đem tay của đối phương đè xuống. Mà tại thời điểm Lăng Kỳ còn đang kinh ngạc, y bỗng nhiên cảm thấy trên môi một mảnh ấm nóng, Lăng Kỳ trong phút chốc mở to hai mắt, trái tim thình thịch thình thịch đập mãnh liệt, toàn bộ trường quay phim đều là một mảnh kinh thanh.
Lăng Kỳ kinh ngạc khoảng chừng ba giây qua đi, liền nhanh chóng giơ súng lên, thế nhưng Tần Mộ Nghiên đã biến mất không còn chút bóng dáng, toàn bộ quán bar trống vắng, không có lấy một mống người. Vào giờ phút này, chiếc TV treo tường bên trong quán bar bỗng nhiên được bật lên, trên màn hình TV xuất hiện một người đàn ông tuấn mỹ, cao ngạo, đang nở nụ cười nhàn nhạt, lại có chút trào phúng. Tại thời điểm Lăng Kỳ muốn mở miệng nói chuyện, cậu bỗng nhiên giơ lên một ngón tay trỏ đặt trước môi.
Một nụ cười ưu nhã qua đi, trên màn hình giả lập Tần Mộ ánh mắt thâm trầm, lại khẽ cười một tiếng, “Tên của tôi, Linh tiên sinh, nhớ kỹ, tôi tên Tần Mộ.”
Một cảnh này hoàn thành, tập phim triệt để hơ khô thẻ tre!
Tuy nói một cảnh quay cuối cùng hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của Lưu đạo, không có một ai từng nghĩ đến ngoại trừ nội dung bên trong kịch bản, Sở Ngôn sẽ tự ý diễn xuất thêm, hơn nữa... Cậu diễn xuất chính là cho Lăng Kỳ một cái hôn nhẹ nhàng! Theo lý thuyết đây chính là nụ hôn đầu tiên của Sở Ngôn ở trên màn ảnh, cho dù chỉ như chuồn chuồn lướt nước (vô cùng hời hợt), thế nhưng vẫn là có chạm môi, thực tại không khỏi khiến cho người ta cảm thấy giật mình.
Có một số thời điểm khi quay phim, diễn viên tự ý thêm thắt một số hành động hay biểu cảm so với biên kịch sẽ càng thêm xuất sắc, bởi vì diễn viên đó đối với nhân vật mình đã vô cùng thông hiểu. Diễn xuất như vậy ở hơn một ngàn năm trước tuy rằng rất ít, nhưng thỉnh thoảng vẫn sẽ xuất hiện, bất quá ở một ngàn năm sau lại là thời điểm kịch bản AI thịnh hành nhất, loại diễn xuất này cơ hồ đã không còn xuất hiện.Một màn kia khiến Lưu đạo không khỏi cảm thấy kinh ngạc, thế nhưng càng khiến y kinh ngạc hơn chính là phân cảnh này còn được quay đến vô cùng xảo diệu! Đem tình cảm của nam chính cùng Tần Mộ Nghiên thăng hoa đến một cảnh giới vô cùng thâm sâu, góp phần khắc họa nhân vật Tần Mộ càng thêm ấn tượng, thậm chí không cần đợi đến ngày công chiếu một tập này, Lưu đạo tự nhiên có thể dự đoán được, số lượt xem phim trên mạng sẽ đạt đến một tầm cao mới.
Một màn này qua đi, Lưu đạo là người kích động nhất, mà Lưu Tư Hạo đứng ở một bên lại từ từ siết chặt nắm đấm, tức giận đến mặt đều đỏ lên. Tống Xảo cũng là kinh ngạc không thôi, thế nhưng thời điểm nhìn đến Sở Ngôn cùng Lăng Kỳ đóng kịch, cô lại nhạy cảm phát hiện ra một tia không đúng.
Thẳng đến thời điểm Lăng Kỳ quay lại chỗ nghỉ ngơi, đối mặt với câu hỏi của Tống Xảo, Lăng Kỳ thở dài một hơi, nói: “Tôi thích cậu ấy.” Dừng một chút, lại nhìn thấy thần sắc hoảng sợ bên trong mắt Tống Xảo, sắc mặt y tối sầm, nói bổ sung: “Tôi không phải Tiểu La, không nhận rõ hiện thực cùng giả tưởng, ý của tôi là, tôi thích Tần Mộ.”
Tống Xảo trầm tư trong chốc lát, hỏi: “Không phải Tần Mộ Nghiên?”
Lăng Kỳ mỉm cười lắc đầu: “Là Tần Mộ. Sở Ngôn là một diễn viên rất ưu tú, cho dù Tần Mộ chỉ xuất hiện ngắn ngủi không tới ba giây, thế nhưng người này thực sự quá xuất sắc, cô không hiểu, Tống Xảo, thời điểm Tần Mộ xuất hiện trước mắt tôi, tôi thực sự cảm thấy cậu ấy không không phải Sở Ngôn mà chính là Tần Mộ. Một tập này diễn cùng Sở Ngôn, hai người căn bản đều không phải là đối thủ của cậu ấy, cũng sẽ không thể nào hiểu được cái cảm giác này, sở dĩ tôi NG nhiều như thế là bởi vì từ xưa đến nay tôi chưa cảm thụ qua quá nhiều cảnh giới như vậy.”
Lông mày Tống Xảo nhíu lại: “Tôi thực sự không hiểu, Lăng Kỳ.”
Lăng Kỳ giải thích: “Cho nên tôi NG là bởi vì tôi được Sở Ngôn đưa vào nhập diễn. Tôi cảm giác cậu ấy chính là Tần Mộ Nghiên, cũng chính là Tần Mộ, vì vậy diễn xuất của tôi khi ấy hoàn toàn là một con số không, tôi cảm thấy tôi cùng thế giới này hoàn toàn không thể dung hợp lẫn nhau, tôi chỉ là một người đứng xem, không phải Linh. Vừa nãy tại thời điểm Tần Mộ xuất hiện trong nháy mắt, Sở Ngôn đột ngột hôn, tôi cũng không tránh khỏi, cũng bởi vì tôi được cậu ấy đưa vào nhập diễn rồi. Vào lúc ấy tôi cảm giác mình thực sự đã trở thành Linh, Linh yêu Tần Mộ Nghiên, cho nên bất luận cậu ấy là Tần Mộ hay Tần Mộ Nghiên y cũng không muốn từ chối nụ hôn này. Sở Ngôn diễn xuất Tần Mộ thực sự phi thường tốt, tôi nghĩ, cũng chỉ có cậu ấy mới có thể diễn dịch ra một Tần Mộ như vậy, đem mọi biểu cảm, hành động của Tần Mộ diễn dịch đến chân thực như vậy.”
Tống Xảo im lặng không nói.
Lăng Kỳ cười cười, thở dài nói: “Bất quá còn chưa đủ, tôi chỉ là trong nháy mắt cảm giác mình là Linh, thế nhưng phải là Linh chân chính mới có thể áp chế được Tần Mộ, thậm chí cũng sẽ không bị động giống như tôi bị cậu ấy hôn môi mà không có bất kỳ phản kháng nào.”
Cuộc nói chuyện vẫn còn tiếp tục, thẳng đến khi Lăng Kỳ chỉ còn một câu nói vẫn giữ ở trong lòng, chưa có nói ra. La Tư Hạo vẫn còn mơ hồ tình cảm của chính mình, tự cho là bản thân yêu thích Sở Ngôn, thế nhưng Lăng Kỳ lại hiểu rõ, người y thích là Tần Mộ.Thế nhưng, cái người tên Tần Mộ này căn bản là không tồn tại, cậu ấy là thiên tài lừa đảo đứng hạng hai trên toàn thế giới ở trong 《 Khi Thiên Tam Phiến 》, là khách mời trong một tập của bộ phim này, cậu ấy là Tần Mộ, là Tần Mộ mà Sở Ngôn thủ vai, chứ không phải là Sở Ngôn chân chính.
So với đứa nhỏ La Tư Hạo kia, kỳ thực Lăng Kỳ đối với loại yêu thích này của chính mình cũng vô cùng bất đắc dĩ.
Toàn bộ tập phim đã hơ khô thẻ tre, một tuần sau là có thể hoàn thành chế tác, chính thức công chiếu. Cả đoàn phim đều ôm tâm tình kích động, hân hoan chúc mừng lẫn nhau. La Tư Hạo đứng một bên thì tức giận đến mức trừng mắt nhìn Lăng Kỳ, ngược lại Lăng Kỳ cũng không có biểu hiện gì thất thố, ôn hòa lễ độ mà mỉm cười góp vui, ngoại trừ thỉnh thoảng ma sát môi, cảm thụ nụ hôn chuồn chuồn lướt nước cuối cùng mà Tần Mộ để lại cho mình.
Có lẽ là xuất phát từ giác quan thứ sáu đáng sợ của phụ nữ, thời điểm đoàn kịch nổ pháo chúc mừng, chỉ có một mình Tống Xảo bưng một miếng bánh gato đi tới bên cạnh Sở Ngôn, cười hỏi những nghi vấn chính mình vẫn luôn chôn dấu trong lòng mấy ngày qua.
Nghe được câu hỏi của Tống Xảo, Sở Ngôn có chút kinh ngạc trợn to hai mắt. Cậu cứ cho rằng người đầu tiên phát hiện ra được cảm giác sai biệt sẽ là Lăng Kỳ – người cùng mình đối diễn nhiều nhất, lại không nghĩ đến rằng Tống Xảo luôn tỏ ra xa cách, thờ ơ lại là người đầu tiên phát hiện dị thường.
Ở dưới ánh đèn được nhân viên kỹ thuật tỉ mỉ dàn dựng trong trường quay phim, chỉ thấy thiếu niên tuấn mỹ khẽ mỉm cười, ánh đèn rực rỡ chiếu xuống gương mặt trắng nõn của cậu tựa như đang tỏa ra một vầng hào quang, phảng phất xuân hoa xán lạn. Thanh âm cậu mềm nhẹ lại vô cùng nghiêm túc nói: “Tống tỷ, kỳ thực kịch bản chữ cũng rất dễ xem, đúng không?”
Một câu này vừa nói ra, Tống Xảo phảng phất như hiểu ra cái gì đó, nhưng vẫn có chút mê man.
Hoạt động chúc mừng của đoàn phim vẫn đang diễn ra, trường quay phim hoa lệ sớm đã bị một đám người điên cuồng làm loạn thành một đoàn, đâu đâu trên mặt đất cũng loang lổ toàn nước với rượu, bánh gato vương vãi khắp nơi.
Vừa mới bắt đầu Sở Ngôn còn có thể an toàn đứng ở bên ngoài, nhanh nhẹn tránh né những miếng bánh gato bay đến tấn công bất ngờ. Bất quá, thời điểm Lăng Kỳ nhanh nhẹn đem một miếng bánh gato từ phía sau Sở Ngôn ném đến, thiếu niên nhìn áo sơmi dính loang lổ bánh gato trầm mặc đứng một lúc, trong lòng Lăng Kỳ bỗng nhiên lộp bộp một tiếng, còn chưa kịp phản ứng lại liền bị Sở Ngôn đem một miếng bánh mạnh mẽ ném trả lại.
Từ đấy về sau, đại chiến xảy ra càng không thể vãn hồi.
Một cảnh cuối cùng này của《 Khi Thiên Tam Phiến 》là diễn ra ở trong phòng quay phim. Căn phòng này vô cùng cao, khoảng chừng ba tầng lầu, tất cả mọi người đều hoạt động ở tầng thấp nhất. Mà bọn họ hoàn toàn không hay biết, ở phía sau cửa kính ở tầng thứ ba, một người đàn ông tuấn mỹ, lạnh lùng hơi cụp mắt xuống, đem mọi tình cảnh xảy ra ở đây thu vào trong đáy mắt. (Kiến trúc của tương lai nên các ông ngưng thắc mắc nhé =)))
Hạ Bách Thâm đến từ lúc nào?
Lúc hắn mới đến, ba diễn viên chính còn đang quay phim.
Thời điểm nhìn đến Sở Ngôn, thần sắc hắn trấn định. Nhìn đến Tần Mộ Nghiên, mặt hắn không chút biến sắc, thời điểm nhìn đến một nụ hôn kia đột nhiên hạ xuống, Hạ Bách Thâm cũng không có nửa điểm phản ứng, chỉ là đứng bất động thật lâu trước tấm cửa kính, mắt nhìn xuống nhóm người đang vui vẻ liên hoan.
Mà đứng ở phía sau Hạ Bách Thâm, trợ lý Lâm Đặc sớm đã bị dọa đến mặt mũi trắng bệch. Người khác có thể không biết thân phận của Sở Ngôn, nhưng y làm sao lại có khả năng không biết? Vợ hợp pháp của Hạ tiên sinh lại chủ động hôn môi một người đàn ông khác! Đây cũng là quá đáng sợ đi!
Lâm Đặc biết, ở Thiên Thịnh bên kia, Hạ tiên sinh đã tỏ rõ thái độ, là tuyệt đối không cho phép Sở Ngôn có bất cứ cảnh quay thân mật nào, thế nhưng bây giờ, Sở Ngôn lại ở ngay trước mặt Hạ tiên sinh đi hôn hít người khác! Cho dù nụ hôn này nhẹ đến mức máy quay phim cũng không quay được có chạm môi hay không, nhưng là ít nhất vẫn có động tác a!
Xong, xong, nhìn cuộc hôn nhân này chắc chắn là tan vỡ rồi a!!!
Tại thời điểm Lâm Đặc còn đang âm thầm cầu khẩn, sâu thẳm trong con ngươi Hạ Bách Thâm lóe lên một đạo u quang, hắn bỗng nhiên lắc một cái rời khỏi vị trí đang đứng, khiến cho Lâm Đặc kinh ngạc không thôi.
Hạ Bách Thâm trấn tĩnh nói: “Đi gặp cậu ta thôi.”
Trợ lý Lâm Đặc gật đầu.
Mà Lâm Đặc không hề hay biết là, vừa nãy Sở Ngôn ngẩng đầu lên một cái, bỗng nhiên tầm mắt dừng lại, nhìn chằm chằm căn phòng phía trên trường quay phim một hồi lâu. Từ thời điểm quay phim, Sở Ngôn vẫn luôn cảm thấy được có một ánh mắt nóng rực vẫn luôn đặt ở trên người mình, có điều thời điểm quay phim không đáng kể, dù sao thì người nhìn cậu cũng có rất nhiều.
Bất quá, thẳng đến thời điểm mọi người tổ chức liên hoan, ánh mắt này vẫn không có rời đi. Sở Ngôn tìm kiếm một hồi lâu cũng không tìm thấy đối phương, mãi đến tận lúc lơ đãng ngẩng đầu nhìn lên, cậu mới mẫn cảm phát giác ra một điểm dị thường.
Có điều đây là loại kính một chiều[1], thẳng đến khi Hạ Bách Thâm rời đi, cậu mới nghĩ ra, cho dù Sở Ngôn có nhìn không ngừng nhìn chằm chằm vào cửa kính, cũng không có cách nào nhìn thấy được mặt bên kia. Bất quá ngay cả khi như vậy, ánh mắt nóng bỏng, đầy lo lắng của thiếu niên cũng khiến lông mày Hạ Bách Thâm khẽ nhíu lại, trong lòng có chút khẩn trương, chỉ có thể nói một câu, “Đi gặp cậu ta” để làm cái có tạm thời rời khỏi đây.
Ngày 2 tháng 4 năm 3016, tập thứ 238 webdrama《 Khi Thiên Tam Phiên 》chính thức hơ khô thẻ tre.
Bãi đỗ xe viên truyền hình tinh cầu này vô cùng rộng rãi, tập hợp đầy đủ các loại màu sắc, hình dạng xe bay. Những nhân viên bên trong đoàn phim từng người từng người một lần lượt đi ra lấy xe của chính mình, Sở Ngôn cũng cùng trợ lý của mình đi tới vị trí trung tâm bãi đỗ xe.
Còn chưa tìm thấy xe bay của mình, liền nhìn thấy một dáng người quen thuộc đi tới.
Dáng dấp Lâm Đặc cùng thời điểm ngày hôm trước giống nhau như đúc, y nho nhã lịch sự mà hướng về phía Sở Ngôn khom lưng một cái, nói: “Sở tiên sinh, Hạ tiên sinh đã chờ cậu ở trên xe, mời cậu đi theo tôi một lát.” Dừng lại một chút, Lâm Đặc lại bổ sung một câu: “Chúc mừng cậu hơ khô thẻ tre thuận lợi.”
Chú thích:
[1] Kính một chiều: Loại kính này chỉ nhìn được một chiều thôi. Đứng bên trong nhìn ra bên ngoài thì được còn bên ngoài nhìn vào bên trong lại không thấy gì hoặc là ngược lại. Chắc mọi người đã khá thuộc với loại kính này rồi (▰˘◡˘▰)
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...