Tắc xi dừng lại ở cửa siêu thị, Thương Lam trả tiền mở cửa xe.
Nơi này cách Thương Thị không xa, cô có thể mua đồ ăn sau đó đi bộ qua.
Thời gian làm việc.
Khi Triển Mộ nhận được điện thoại của Thương Lam, nét mặt lộ ra ngạc nhiên, cầm lấy điện thoại di động trên bàn ấn xuống phím kết nối.
Trợ lý Tiểu Mễ đứng ở một bên há to miệng, nhìn nụ cười khó gặp trên mặt người lãnh đạo của mình, tài liệu trên tay "Bộp" một tiếng rơi trên mặt đất, nghe tiếng, Triển Mộ nghiêng mặt sang bên không vui trừng mắt nhìn cô ta.
Chú ý tới sắc mặt cấp trên đột nhiên âm u xuống, sau đó cô ta vội vàng đem tài liệu dưới đất thu dọn, rất kính cẩn đặt ở mặt bàn của anh, cụp đuôi trốn ra bên ngoài.
Cửa lớn phòng làm việc được khép lại nhẹ nhàng, nét mặt Triển Mộ thay đổi hiện lên ấm áp, quay microphone qua nói.
"Tiểu Lam? Tìm anh có việc?"
Ngũ quan nghiêm túc trở nên nhẹ nhàng, sắc mặt vui mừng nhếch chân mày lên, anh rất vui khi Thương Lam có thể chủ động gọi điện thoại cho anh.
"Triển đại ca, bây giờ anh có rảnh không? Em muốn tìm anh có việc chính." Giọng nói Thương Lam dịu dàng dễ nghe, một nụ cười ôn nhu lóe lên trong mắt, anh nói.
"Em ở đâu? Anh xuống dưới đón em."
Là chỗ công nhân viên mới vào, còn không nhận ra Thương Lam.
"Đã đến lối rẽ." Xuyên qua lối đi bộ, rất xa đã thấy biểu tượng của tập đoàn Thương thị.
"Em ở dưới lầu chờ anh." Dứt lời, người đã đẩy cửa vội vã đi ra ngoài.
Trở về vị trí, giọng điệu Tiểu Mễ thả lỏng, lộ vẻ tức giận cầm ly nước lên uống một hớp, ở đâu đoán được đột nhiên lại liều lĩnh đến cấp trên, chỉ thấy từ bên trong cửa phòng làm việc cạch một tiếng đẩy ra ngoài, miệng cô ta ngậm đầy nước cứ như vậy ở trước mặt Triển Mộ.
Triển Mộ nhìn dáng vẻ cô ta ngẩn người hai má phồng lên, chỉ là dừng lại nửa giây, người đã sãi bước đi đến phía thang máy.
Anh đi rất nhanh, dùng lời nói của Tiểu Mễ chính là, đột nhiên một cơn gió lớn thổi qua, cuốn đi giấy trắng đầy bàn, thổi..thổi.. bay đầy xuống đất...
Cô ta bị hù dọa một trận như vậy, nước ở trong cổ họng cũng không nuốt được, nhả ra cũng không xong, trợn tròn mắt tiến về phòng photo của anh Tiểu Đỗ chìa tay...
"Anh cứu mạng..."
Khoảng thời gian còn cách Thương Thị một đoạn, Triển Mộ cũng xuống tới phòng khách công ty, xa xa xuyên qua cửa kính nhìn thấy hình dáng Thương Lam nho nhỏ.
Cô lẫn trong đám người đứng trên lối đi bộ, hai tay cầm đầy đồ đạc, Triển Mộ đẩy kính mắt một cái, nhìn đồ trên tay của cô.
Hai túi nguyên liệu nấu ăn đầy, cô là muốn mở tiệm cơm sao?
Thương Lam cúi đầu đi với tốc độ con rùa, đứng ở bên cạnh cây cột không nhìn thấy anh, lúc này, đèn xanh sáng lên, cô vừa nghĩ tới là đi theo người bên cạnh, lại không nghĩ rằng cái túi một góc mắc vào đinh sắt trên cây cột, xé rách một lỗ rất lớn.
Quả quýt vừa mới mua theo lỗ thủng chỗ rách lăn ra, lăn đến giữa đường quốc lộ.
Cô hoảng hốt, lập tức vội vàng đem cái túi đóng tốt, chạy đến giữa quốc lộ ngồi chồm hổm nhặt quả quýt rơi đầy mặt đường.
Triển Mộ đứng ở một đầu khác nhìn động tác của cô, chân mày chưa phát giác ra nhíu chặt, lẽ nào cô không biết nguy hiểm như vậy hay sao?
Thân thể anh khẽ động, nụ cười trên mặt trầm xuống, bước đi đang nhanh hơn muốn đi về phía cô, lại không nghĩ rằng một giây kế tiếp hình ảnh trực tiếp xoát qua làm nét mặt anh tái xanh.
Một chiếc xe hàng lớn thẳng tắp vọt về phía Thương Lam, chú ý đến bóng người trước xe, tài xế thình lình từ trong mộng thức dậy, vội vàng đạp lên phanh lại, thân xe khổng lồ ở trên lối đi bộ sinh ra một tiếng gào thét chói tai, nguy hiểm cực độ dừng lại ở trước mặt Thương Lam, bánh xe trên mặt đất ấn xuống lõm hai hố sâu.
Thương Lam xách theo túi đứng ở giữa đường quốc lộ, cô đứng ngây ngốc tại chỗ, tim đập nhanh và loạn nhịp nhìn chằm chằm đầu xe cách mình không đến nửa mét, hai chân mềm nhũn ngồi xuống.
Triển Mộ chỉ cảm thấy trái tim chợt co rút nhanh, thế giới vào thời khắc ấy như cuộn phim dừng lại, trong mắt chỉ có Thương Lam co chân ngồi dưới đất, anh hít vào một hơi sâu để có sức lực bình tĩnh, sắc mặt xanh chân bước dài đi đến.
Thương Lam ngồi dưới đất hoàn toàn không bình tĩnh nổi, tận đến lúc cánh tay căng thẳng, bị Triển Mộ kéo lên, anh đen mặt lại nhìn cô, trong đôi mắt tràn đầy giận dữ.
Lúc này tài xế cũng từ trên xe bước xuống, sắc mặt khó coi.
"Các ngươi không muốn sống nữa hả, không có việc gì chạy ra giữa đường làm gì?"
Nhìn lên tài xế trung niên trước mặt nước bọt bắn tung tóe, bên cạnh còn có một sắc mặt Triển Mộ đen lại, Thương Lam vô ý thức co rúm lại.
"Cô gái, cô làm cái gì hại tôi đây, cô muốn chết thì đi đến nơi khác, làm..."
Tài xế càng mắng càng lớn tiếng, vốn còn rất chột dạ khi nhìn thấy dáng vẻ Thương Lam sợ hãi rụt rè, lá gan bắt đầu làm to ra, đổ tất cả trách nhiệm đẩy lên trên người cô, làm thế nào cũng không dám nhìn sắc mặt Triển Mộ âm u, bò lên trên xe vận tải, nắm một cái cánh cửa đóng lại.
"Làm..." Dứt lời, xe đã nghênh ngang mà đi, một đường còn có thể nghe được từ trên xe một trận bão thô tục.
Triển Mộ cầm lấy tay cô, âm thầm ghi lại bảng số xe sau, một đường mang theo cô bước vào cửa chính Thương Thị, sức lực nhân viên cấp dưới chưa giảm, ngược lại càng ngày càng nặng, Thương Lam lảo đảo đi theo phía sau anh, trên cổ tay đã nổi lên một vòng xanh tím.
Trợ lý Tiểu Mễ mới vừa nhặt giấy trắng trên đất sắp xếp gọn gàng, cửa thang máy “đinh” một tiếng mở ra, cô ta mỉm cười quay đầu vừa lúc đón nhận Triển Mộ mặt đen, bỗng dưng tim đập lỡ nửa nhịp, trong tay đang cầm tài liệu “bộp” một tiếng, lại một lần nữa rơi xuống đất.
Hoàn toàn không thấy trợ lí đứng ngốc tại chỗ, Triển Mộ nắm cổ tay Thương Lam đi qua người cô ta, Tiểu Mễ chỉ cảm thấy một hình ảnh đen xoẹt qua, sau đó là cấp trên mạnh tay đóng cửa lại "Rắc rắc" khóa lại.
Vào cửa, anh đặt cô trên cánh cửa, trong mắt có thể phun ra lửa.
"Triển đại ca, anh nắm đau em." Hai vai bị anh nắm trong tay thật chặt, mười ngón tay thon dài bóp vào da thịt, Thương Lam đau đến nhíu chặt lông mày.
Nhẹ buông tay, túi nguyên liệu trong tay rơi hết xuống sàn nhà.
Ném cái túi lên mặt sàn, quả quýt màu vàng theo miệng túi lăn ra, chạm đến mũi chân của anh.
Ánh mắt chạm đến trái cây lăn đến bên chân, sắc mặt Triển Mộ càng lúc càng âm u, chỉ vì đồ vật này thủng, vừa rồi anh suýt chút nữa mất đi cô!
"Anh..."
Trong bụng nghẹn một đống định nói, làm thế nào cũng nói không nên lời, anh cúi đầu dò xét cô cẩn thận, anh biết cô bị dọa, lúc này anh không nên đối với cô có nhiều trách mắng, có thể nói đến sợ hãi, anh bị sợ hãi làm sao so với cô ít hơn!
Nhớ tới một khoảng khắc kia, anh sợ, nếu như một lần nữa, nếu như một lần nữa...
Không phải! Không phải! Không phải!
Mất đi một lần đã là đau thấu tim gan, anh không cách nào nữa tiếp nhận lần thứ hai!
Thương Lam cúi đầu co bả vai lên, nhìn mũi giày nghe anh la, trên đỉnh đầu người nọ đang tức giận dày đặc, vì miễn đi đau khổ da thịt, cô khéo léo nhận sai.
"Xin lỗi, lần sau em sẽ chú ý. "
Nghe vậy, Triển Mộ tức giận càng tăng lên.
Nhận sai?
Đây chính là thái độ cô nên có khi nhận sai?
Đừng tưởng rằng anh không nhìn ra được anh đối với anh qua loa.
"Còn có lần sau?" Đè ép một bụng tức giận, anh hung tợn nhìn cô chằm chằm.
"Không có... Không có lần sau!" Thương Lam núp ở dưới người anh lạnh run, làm sao cũng không nghĩ ra, suýt chút nữa người bị đâm là cô, cô không tức giận, anh tức cái gì!
Tuy là một đống oán thầm, nhưng ngay trước mặt Triển Mộ cũng không dám nói, trên vai thấy đau từng cơn, Thương Lam giãy giụa hai cái phát hiện vô ích, chỉ có thể chịu thua.
"Triển đại ca, anh nắm em rất đau."
Triển Mộ híp mắt lại nhìn cô, trong mắt anh, Thương Lam vẫn quá đơn thuần, trong lòng nghĩ cái gì tất cả đều viết ở trên mặt, đơn giản bị người nhìn thấu.
Mặc dù biết tiểu tâm tư của cô, nhưng anh không có ý định cùng cô tính toán nhiều lắm, nắm tay thoáng buông cô ra, lại chưa có hoàn toàn buông bả vai của cô ra.
Chân mày nhỏ bé nhíu nhẹ nhàng chậm chạp, Thương Lam ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên cười cười với anh, nỗ lực làm sắc mặt âm u của anh tan biến.
"Triển đại ca, hôm nay em mua rất nhiều đồ anh thích ăn, nhưng không có chìa khóa nhà của anh, cho nên..."
Đôi mắt co rút nhanh, anh cúi đầu liếc nhìn nguyên liệu nấu ăn rơi vãi trên sàn, sắc mặt hơi chậm.
"Lần sau không nên để cho anh lo lắng, em không phải là con nít nữa rồi, anh nghe em nói trong điện thoại, được chứ?"
"Là..." Phát hiện anh thả bả vai của mình, cô nhanh chíng khom lưung xuống đất nhặt đồ rơi vãi.
Triển Mộ chăm chú dáng vẻ bận rộn của cô, từ trong ngăn kéo lấy ra một chuỗi chìa khoá, đưa đến trước mặt cô.
"Sáng sớm anh có việc bận, vẫn không có thời gian đưa cho em. "
Đóng tốt chỗ rách của túi ny lon, Thương Lam chột dạ tiếp nhận, nếu như cho anh biết cầm chìa khoá cũng không phải là chỉ muốn nấu cơm cho anh, không biết anh sẽ thế nào.
Triển Mộ nhìn gương mặt cô, dáng vẻ không yên lòng, không biết cô suy nghĩ cái gì, cũng ngồi chổm hổm cùng thu dọn với cô.
Thương Lam lấy được chìa khoá thì không còn lý do ở lại chỗ này nữa, ở cùng một nơi với Triển Mộ nguy hiểm ra sao cô là người rõ nhất, cho nên nhắc tới cái túi cô nói.
"Em sẽ đi trước chuẩn bị, chờ anh tan việc là có thể ăn. "
Dứt lời, cô xoay người chạm đến chốt cửa, lại bị Triển Mộ bắt lại.
Anh quay đầu xuyên thấu qua cửa sổ nhìn xe cộ đang đi phía dưới, tay dùng sức một cái kéo cô vào trong lòng.
"Chờ anh tan tầm rồi cùng nhau về."
"Không được, không cần, tự em có thể đi." Thương Lam vội vội vàng vàng từ chối.
"Không được." Trong lời nói của anh không có việc gì là không thể làm được.
"Em bảo đảm sẽ không có việc gì."
"Ngoan, ở chỗ này chờ anh, rất nhanh thì tốt.” Anh ôm hông của cô, mang cô vào phòng khách trên ghế sa lon, từ bên cạnh tùy ý lấy một quyển tạp chí nhét vào trong tay cô.
"Anh sẽ nhanh, nghe lời."
Sắp xếp cẩn thận Thương Lam, Triển Mộ trở về vị trí trên cầm lấy điện thoại trên bàn gọi một số.
Thương Lam không còn cách nào núp trên ghế sa lon, tay cầm một quyển tạp chí thương nghiệp thấy thế nào cũng không coi nổi, mà lúc giọng trầm thấp của Triển Mộ vang lên, cô vô ý thức vểnh tai lên nghe.
"Này, là tôi."
"Giúp tôi tìm chiếc xe, bảng số xe ******** "
"Là tôi, chuyện tiền không cần lo lắng."
"Xử lí, tùy các người làm như thế nào, ừ..."
...
Tay cầm tạp chí hơi run rẩy, nhiều năm làm vợ chồng như dĩ nhiên cô hiểu tính cách của anh, đó là một người thâm trầm, lại là đàn ông thù dai (Vô Tình: thù trai đi =))), chỉ là từ trước chẳng bao giờ anh ở trước mặt cô lộ ra bộ mặt thâm trầm.
Sau thuở thiếu niên, trong mắt Thương Lam thì Triển Mộ là một người anh trai dịu dàng, cho đến sau khi kết hôn, bộ mặt thâm trầm của anh mới dần lộ ra.
Cô không phải là phụ nữ hiền lành gì, sẽ không vì một người đàn ông thô bạo suýt đâm mình mà xin Triển Mộ tha cho ông ta.
Chống hàm dưới, cô lén lút quan sát người đàn ông khi làm việc, khung kính mắt màu vàng thỉnh thoảng lóe lên ánh sáng bạc, sau khi để điện thoại xuống anh lấy bản báo cáo ra lật xem từng trang, dáng vẻ nghiêm túc chăm chú, khóe mắt Thương Lam quét qua quan sát ánh mắt, ngẩng đầu nhíu lông mày nói.
"Nhìn cái gì?"
"Không có."
Thương Lam xấu hổ thu hồi ánh mắt, đem lực chú ý chăm chú ở trong tạp chí, bỏ quên khóe miệng Triển Mộ hơi hơi nâng lên cười.
Trong mắt anh, vào giờ phút này nét mặt Thương Lam chính là một cô bé đáng yêu đến vậy, nếu cô đã lộ ra vẻ mặt này với anh, nói cách khác cô đang từ từ động lòng với anh.
Đây là một dấu hiệu tốt!
Nghĩ vậy, tối tăm vừa rồi quét sạch hết, mặc dù bảng bao cáo lộn xộn cũng không lên tiếng.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Lần này là thật sự đổi mới... Anh đây là hiền lành gạt người!! Sau này vào cửa đọc cũng không cần mất tiền, anh đổi mới xong sẽ sửa lại tiêu đề như cũ, như là: "Chương ** "
PS/ Đám đạo văn cho ra ngoài đánh đòn!!!!!!!!!!!!
=)) Nói thật là không hểu đc bà tác giả đang nói gì =.=
(a a, anh vấ vả làm chương truyện VIP, đem chương này viết đến chương sau rồi, a a a, đại gia về sau không muốn mua VIP!!)
- Thực ra còn một đoạn lảm nhảm của tác giả về cách đọc vip bên đó – Xin cut ở đây vì không thể hiểu bả nói gì:v
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...