Mấy ngày nay cuộc sống của Thương Lam đặc biệt yên tĩnh, Triển Mộ vội vàng phát triển sự nghiệp của anh, cho nên không thời gian qua đây quấy rầy cô, mà Lam Trí bị nhốt trong bộ đội, từ sau khi trộm mang điện thoại di động vào cho anh ta cũng đã bị xung vào công quỹ, đã biến thành đối tượng được cấp trên đặc biệt quan sát, thế nên nói đi cũng phải nói lại tìm cô cũng rất rắc rối, ngay cả điện thoại mỗi ngày tra hỏi chăm chỉ cũng không vang lên nữa.
Mà đang ở trong giai đoạn cuộc sống yên tĩnh này, lần đầu tiên trong đời cô kết bạn với con gái.
Trình Anh --
Có người nói lúc mẹ Trình Anh mang thai chín tháng mười ngày điên cuồng si mê Kim Dung, si mê cái dịu dàng lương thiện của người con gái kia, vừa lúc ba cô ấy họ Trình, vì vậy có cái tên này.
Người cũng như tên, nhưng này Trình Anh này và Trình Anh dưới ngòi bút của Kim Dung rất khác nhau, phát triển hai mặt đối lập toàn vẹn... Lại nói tiếp, cô ấy cũng chỉ có thể tính được là dịu dàng...
"Ha ha ha ha ha ha ha..."
Trong rạp chiếu phim mờ tối, cả khuôn mặt Thương Lam đỏ bừng cúi thấp đầu xuống, thỉnh thoảng tiếp thu những ánh mắt tức giận của mọi người.
Cô kéo nhè nhẹ Trình Anh bên cạnh, nhỏ giọng nói.
"Cậu đừng cười lớn tiếng như vậy."
"A? Rất lớn tiếng sao? Không biết a, ha ha ha ha ha ha ha ha..." Tóc ngắn gọn gàng, chân thon dài, một màn này làm người khác không phân biệt được khuôn mặt thanh tú, Trình Anh vừa cười vừa bước lên hàng phía trước ngồi.
Thương Lam nhịn không được nhìn hàng đại ca phía trước hai vai đang run rẩy, có thể tưởng tượng nếu không ngăn động tác khoa trương của Trình Anh, không biết chừng người đàn ông cao to như con ngựa này sẽ tiến lên đánh cô ấy.
"Cậu nói sao khi nữ từ trong máy truyền hình bò ra ngoài, cô sẽ không sợ bị kẹp sao!" Trình Anh bỏ qua hàng toàn người cao to phía trước xoay người vỗ bả vai cô, làm nữ đội viên của đội bóng rổ, sức lực của cô ấy không nhẹ, như một cái tát giáng xuống, Thương Lam có thể nghe thấy tiếng răng rắc của chỗ xương đó phát ra.
Các cô làm thế nào quen nhau? Đây chỉ có thể miêu tả bằng bốn chữ -- tai họa bất ngờ.
Mọi thứ phải nói từ một quả bóng rổ từ trên trời rơi xuống.
Thương Lam là một kẻ rất nhát gan, đi qua đường sẽ không bao giờ vượt đèn đỏ, ăn cần phải nhai kỹ nuốt chậm, cũng không xảy ra tranh cãi với người khác, cho dù xảy ra tranh cãi, cũng nhất định là thỏa hiệp trước và cũng chính là lần đó...
Thận trọng một người như thế, lại không phòng được một quả bóng rơi xuống trước mặt.
Ngày ấy Thương Lam đang tản bộ tốt đẹp ở trên sân trường, đi rồi đi, chỉ thấy mắt tối sầm lại, trên gáy truyền đến đau đớn một lúc, không kịp ngẫm nghĩ nữa, lập tức cô ngửa ra sau, hôn mê bất tỉnh.
Nhanh làm cho người khác trở tay không kịp.
Loáng thoáng, cô cảm giác mình bị người ôm ngang lên, trong khi trời đất đều đang xoay tròn, ánh mắt mơ hồ không để cho cô nhìn rõ đó là ai, chỉ là lực cánh tay của người kia nhắc nhở cô, có lẽ là đàn ông.
Thẳng đến khi Thương Lam tỉnh táo lại, chống lại một màn khuôn mặt thần kinh đang tươi cười kia, cô mới bắt đầu tỉnh ngộ, thì ra chủ nhân của quả bóng kia là Trình Anh.
Trình Anh cười đến mức không có tim không có phổi, cao to lực lưỡng, sức lực trong tay không thua gì đàn ông.
Từ lần đó không phải đập đầu thì không quen biết, hai người bọn họ dần dần rất quen thuộc, mỗi ngày Thương Lam đều mang thêm một hộp cơm, bên trong bỏ thêm rau cải Trình Anh thích ăn, mà Trình Anh thì chịu không nổi bị mọi người đẩy đi chịu trách nhiệm.
Từ rạp chiếu phim đi ra, Trình Anh còn cười, miệng cười toe toét.
Thương Lam trầm mặc đem ánh mắt nhìn đến tấm poster trên cửa – Nửa đêm cuồng sát(1).
Phim này cười đã chưa?
Thương Lam và Trình Anh chia tay rồi đón tắc xi về nhà.
Hai bên đường nhỏ trồng đầy hoa tử kinh(2), có lẽ là do vừa mới mưa, ở dưới ánh trăng, trên đầu cây hoa tử kinh phát ra vệt chấm sáng nhỏ, một đóa lại một đóa nụ hoa chớm nở, mùa đông ban đêm ở chỗ này càng thêm ánh sáng rực rỡ.
Xe dừng lại ở trước cổng lớn, một chỗ xa hơn chính là khu đi bộ.
Tắc xi dần dần đi xa, Thương Lam một thân một mình bước chậm trên đường nhỏ, nhặt hoa rơi bên chân lên, cô đặt trước mũi ngửi, một mùi hương thoang thoảng nhàn nhạt xông vào mũi, cô vẫn rất thích hoa tử kinh, mỹ lệ nhưng cũng kiên cường, ở trong trời đông giá rét ngạo nghễ nở rộ, không phải thấp kém không lên tiếng, nếu như cô cũng có thể có phần kiên cường kia, làm sao lại chìm vào thứ tình cảm đó.
Khẽ thở dài nhẹ, Thương Lam rơi vào trầm tư, ai nghĩ, trong bóng tối đột nhiên vươn một đôi tay, túm cô lôi vào một bên vườn hoa.
Đô tay lớn thon dài che miệng cô định hét lên, Thương Lam hoảng sợ trợn tròn mắt, điên cuồng giãy giụa.
Phía sau lưng áp lên ngực của người kia, nhiệt độ cơ thể ấm áp xuyên qua áo sơ mi mỏng truyền vào người cô, bên tai truyền đến tiếng thở nặng nề của người đàn ông. Vành tai xinh xắn bị ngậm vào, người phía sau dùng đầu lưỡi ẩm ướt khẽ liếm khung xương vành tai của cô, vô cùng khiêu khích.
Thương Lam hít vào một ngụm khí lạnh, không thể tin được trong nhà chính mình bị người khác cợt nhả, cô thẹn quá hóa giận, răng trắng sắc bén hung hăng cắn lên bàn tay thô to đang che miệng của cô, trong khoảnh khắc, bên tai truyền ra một tiếng gào thét giết heo.
"Đồ chết bầm! Cô muốn mưu sát chồng sao?"
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Không biết vì sao, gần nhất JJ lão quất...
(1) Nửa đêm cuồng sát: phim kinh dị, ai muốn xem thì lên google lão thụ.
(2)Hoa tử kinh: Hoa Tử Kinh hay Dương Tử Kinh - loài hoa được chọn là biểu tượng của Hồng Kông năm 1965. Kể từ năm 1997, nó đã trở thành loài hoa biểu tượng cho đặc khu hành chính Hồng Kông của Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa và nó xuất hiện trên lá cờ của Hồng Kông, cũng như trên các đồng đô la Hồng Kông.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...