Hai ngày sau, Triển Mộ tỉnh lại trên giường bệnh.
Đưa tay che đi ánh mặt trời chói mắt, anh chỉ cảm giác trong đầu lộn xộn, nhất thời vẫn không hiểu tình hình xung quanh.
Thời tiết nóng bức, xuyên qua cửa sổ có thể nhìn thấy mấy ngôi nhà cấp bốn.
Cây cối xung quanh rất ít, phóng tầm mắt nhìn ra xa chỉ thấy đất đai đã bỏ hoang xung quanh bệnh viện.
Dưới ánh mặt trời chói chang, thỉnh thoảng có một vài chiếc xe tải chạy ngang qua, cuốn theo bụi đất bay lên khiến cho cả trấn nhỏ như bị bảo phủ bởi một tầng sương mù.
Triển Mộ nhíu mày, anh nhận ra chỗ này.
Khẽ cử động bên chân bị thương, anh chỉ cảm thấy đau chỗ đó.
Trong phòng bệnh yên lặng chỉ có thể nghe được từng tiếng thở của anh.
Ánh mắt anh vô tình lướt quanh phòng bệnh, khi nhìn thấy cốc nước ở trên bàn, bỗng nhiên anh chợt cảm thấy miệng đắng lưỡi khô.
Liếm môi, Triển Mộ bò dậy từ trên giường.
Mặc dù vết thương vẫn còn như cũ cảm giác đau đớn âm ỉ nhưng cảm giác lúc này kém xa so với khi anh vừa mới trúng đạn.
"Anh chưa thể di chuyển được."
Trương Tiệp xách hộp cơm bước vào phòng.
Biết Triển Mộ tỉnh lại, cảm xúc vui mừng của cô ta liền chuyển thành biến thành hoảng sợ, vội vã đi tới giữ anh lại, cô ta nhắc nhở: "Bác sĩ nói vết thương thế kia phải nghỉ ngơi ít nhất hai tuần mới có thể xuống giường."
"Là cô đã cứu tôi sao?" Được cô ta dìu đỡ, Triển Mộ nằm lại trên giường như cũ.
Trương Tiệp thu tay lại, trong lòng bàn tay lưu lại nhiệt độ ấm áp của người đàn ông.
Nhìn vẻ mặt anh tuấn kia, mặt cô ta ửng hồng, che đi trái tim đang đập bịch bịch, do dự gật đầu một cái.
Để ý sắc trời ngoài cửa sổ, Triển Mộ trầm mặc một lát rồi hỏi: "Tôi ngủ bao lâu rồi?"
Theo bản năng anh sờ vào túi tiền, lúc này mới phát hiện thứ đang mặc trên người là bộ quần áo của bệnh nhân, còn bộ vest của anh đã được gấp gọn gàng ở ghế sa lon.
Ngẩng đầu nhìn lên, anh cẩn thận quan sát người phụ nữ trước mặt.
Cô ta cố tình ra vẻ lạnh lùng nhìn mình.
Lớp trang điểm trên mặt đã không còn nét trẻ trung năm xưa, váy bó sát người, là một dáng vẻ trước lồi sau lõm.
.
.
.
Triển Mộ thu lại tầm mắt của mình.
Mấy tháng không gặp, dường như cô ta càng hiện rõ vẻ thành thục.
Trương Tiệp im lặng chốc lát, chậm rãi nói: "Bốn ngày."
"Bốn ngày." Anh chậm rãi nhắc lại, bỗng nhiên trong lòng hiện lên khuôn mặt tươi cười của Thương Lam.
Ánh mắt của anh hiện lên sự lo lắng, nhưng cũng thu lại cảm xúc rất nhanh, nói: "Tôi muốn gọi điện thoại."
Sóng điện thoại ở thị trấn nhỏ rất yếu, điện thoại cảm ứng thông minh sẽ không thu được tín hiệu.
Trương Tiệp do dự nhìn anh, rồi lôi ra chiếc điện thoại của mình đưa tới.
Sau khi anh trai của Trương Tiệp chết đã để lại một đống nợ cho gia đình.
Nếu chỉ dựa vào quán mỳ hoành thánh của chị dâu thì chỉ như hạt cát trên sa mạc, căn bản là không thể nào trả hết.
Vì vậy cô ta vẫn rất tiết kiệm, trừ tiền mua quần áo phục vụ cho công việc, còn lại tất cả đều đưa cho chị dâu để trả nợ.
Điện thoại di động cô dùng bây giờ là mẫu cũ từ mấy năm trước được mua lại từ chợ đồ cũ.
Triển Mộ nhìn vết nứt trên màn hình, trái tim đập mạnh và loạn nhịp một hồi, sau đó liền ấn số gọi về nhà.
Không phải anh không biết tình hình của Trương Tiệp.
Ở đời trước, sau khi hai người xác nhận mối quan hệ, anh liền giúp đỡ trả món nợ cho nhà cô ta.
Khi sống lại một lần nữa, vì không có ý định sẽ nảy sinh quan hệ với cô ta nên chuyện của cô ta không liên quan gì đến anh.
Nhưng hôm nay nhìn thấy cô ta cứu mình, anh âm thầm cân nhắc, sau khi trở về sẽ để Ngụy Vô Lan cho chị dâu của cô ta một khoản tiền thích hợp.
.
.
.
Điện thoại trong nhà vẫn không ai nhận.
Nghe một giọng máy móc truyền đến, Triển Mộ nhíu mày tắt cuộc gọi.
Ánh mắt của Triển Mộ nhìn ánh mặt trời sáng chói ngoài cửa sổ.
Trầm ngâm trong giây lát, anh thuần thục ấn số điện thoại của Ngụy Vô Lan.
*****
Đúng mười hai giờ trưa, ở trong căn hộ cũ kỹ tràn ngập một mùi thơm của thức ăn.
Chị Lưu bân rộn trong phòng bếp, thỉnh thoảng nhìn xuyên qua cửa sổ nhỏ để ý Thương Lam đang ngồi xem TV.
Cô ngồi trên sô pha nhỏ, nghiêng đầu nghịch điều khiển TV trong tay, cả người buồn bực không vui.
Đôi mắt vốn to tròn lanh lợi bỗng trở nên thất thần, chỉ mới qua mấy ngày mà Thương Lam bỗng gầy đi trông thấy.
Chị Lưu thả chút muối vào trong nồi, nhìn nước canh màu trắng ngà trong muôi, trong lòng cảm thấy khó hiểu.
Tuy bụng Thương Lam đã lớn, đáng lẽ tình trạng nôn nghén phải ít hơn nhưng cô lại nôn rất nhiều, đơn giản là ăn cái gì liền nôn cái đấy, đặc biệt là khi nhìn thấy Lưu Bình thì nôn không ngừng.
Chỉ sợ cô nôn nhiều đến ốm, chị Lưu cũng không dám ra ngoài làm việc, cả ngày ở nhà nấu những bữa ăn dinh dưỡng cho cô, nhưng không khả quan.
Nhìn cô gái ngày càng gầy gò ở trên ghế sa lon, vẻ mặt chị Lưu tối lại.
Nếu như để cậu chủ nhìn thấy dáng vẻ kia của cô, không phải là sẽ đau lòng đến chết hay sao.
Triển Mộ trả liền lương rất hậu hĩnh, chị thật sự không muốn mất đi công việc này.
"Tiểu Lam, mau đến uống chút canh."
Thương Lam không hứng thú ngẩng đầu lên, nhìn chị Lưu bê bát canh mà lắc đầu một cái.
Lưu Bình ngửi thấy được mùi thơm từ trong phòng bếp bay ra.
"Mẹ! Mẹ nấu canh gì vậy, thơm thế." Vừa nói vừa tự nhiên đi vào trong phòng bếp.
"Này!" Mắt thấy Lưu Bình lấy cái bát trong ngăn tủ ra, chị Lưu vội nói: " Con uống một chén là được rồi, còn lại để phần cho tiểu Lam đấy."
Lưu Bình khẽ hừ một tiếng, coi như không nghe thấy mà đi về phía nồi canh, múc một lần hơn nửa nồi.
Với đứa con trai này, chị Lưu thực sự đã hết cách, chỉ có thể quay đầu lại, múc một thìa canh đưa đến miệng Thương Lam, dụ dỗ cô: "Tiểu Lam ngoan, ăn chút đi! Em không muốn thì cũng phải ăn cho đứa bé trong bụng chứ."
Khi Lưu Bình bước ra từ phòng bếp, Thương Lam né tránh cậu ta theo bản năng.
Qua vai chị Lưu, cô len lén nhìn chằm chằm vào từng cử chỉ của cậu ta.
Mắt thấy cậu ta bê một bát canh ra ngoài, sau đó đi về phía cô rồi